Chú Thượng Quan Hạ Phàm - Phần 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
211


Chú Thượng Quan Hạ Phàm


Phần 18


Chú Thượng Quan hạ phàm 18
LÀM GÌ ĐỂ ĐỪNG MONG NHỚ
Chàng thức dậy với cái đầu đau như búa bổ. căn phòng này cũng đã lâu chưa trở về. Ngôi nhà mà người chào đón chàng duy nhất là Mẹ. Là mẹ của thân xác này.
Chàng tỉnh dậy vệ sinh cơ thể rồi bước ra.
-Long, con tỉnh rồi hả?
-Ta…sao lại ở đây?
-Anh Tám đưa con về tối qua. Sao dạo này con không về nhà, con gầy đi nhiều quá.
-công việc, hơi nhiều.
-Chú ở nhà mà chuẩn bị đám cưới đi. Cưới xong thì cũng không cần phải vất vả vậy nữa.
Chàng nhìn kẻ đang ngồi ăn sáng bên đối diện. Ánh mắt kẻ đó tỏ ra vừa khinh bỉ, vừa đắc ý.
-có vẻ đám cưới này, được nhiều người trông đợi quá nhỉ?
-Tất nhiên rồi, nó là mạng sống của công ty chú. Và cũng là đòn bẩy của bố mà.
-Thế người được lợi gì trong vụ này?
Người anh cười nhếch môi.
-chỉ cần chú sống tốt, là anh cũng được thơm lây rồi.
-có vẻ như, nếu không có đám cưới này, thì mọi thứ không được suôn sẻ cho lắm. Và có vẻ như, ta cũng là người quan trọng trong nhà này.
-Để anh nói chú nghe câu này. Cưới nó rồi, có nhiều tiền, và có nhiều thời gian, chú tha hồ mà hẹn chân dài đi giải trí. Chẳng phải đó mới là mối quan tâm của chú sao?
-Đó là trước kia, còn bây giờ khác rồi.
-Thôi mấy đứa ăn đi.
-bố con không ăn ạ?
-Ông ấy ra ngoài sớm có việc rồi.
-việc gì mà bố đi sớm vậy ạ?
-mẹ không biết.
-chắc lo đám cưới đây mà.
Chàng đang cầm đũa lên thì dừng lại. Mẹ quay sang nói.
-Con về nhà đi. Đừng ngủ ở ngoài nữa.
-Mẹ cứ cho chú ấy chơi bời vài hôm nữa đi. Nghe nói chú ấy bận lắm. Hay đi chơi xa.
-anh theo dõi ta đấy à?
Chàng vừa ăn vừa hỏi mà không thèm nhìn.
-Chú giờ là trung tâm của vũ trụ rồi. Mọi hành động của chú, sẽ được nhiều người để ý.
Chàng dừng lại.
-Nghĩa là, có người theo dõi ta sao?
-Không phải theo dõi, mà là bị để ý. Chú không hiểu à?
-Ta không quan tâm.
-Bảo sao mà chú vẫn vô tư đi đêm đến vậy.
Chàng cười nhạt.
-Mày nên về nhà ở đi, đừng đi lung tung nữa.
Người đàn ông bước vào phòng ăn, với ánh mắt chẳng mấy là thân tình. Cái miệng không ngừng tỏ thái độ thù hận . Chàng vẫn ngồi im, ăn hết thức ăn trong bát như một lời cảm ơn người mẹ đã dậy sớm nấu cho chàng.
-Tao nói mày nghe thấy không?
Chàng lau miệng rồi đứng lên.
-Mày câm rồi hả?
-Nếu ta là kẻ có giá trị với ông, thì tốt nhất, nên nói chuyện một cách tử tế hơn. Trước khi mọi thứ, tệ như thái độ của ông.
-Mày…
Chàng đi ra khỏi cửa. Anh Tám đã chờ ở bên ngoài.
-Chào cậu.
-Giờ chúng ta về công ty giải quyết công việc. Sau đó, tôi sẽ đưa cậu đi học lái xe.
-Được.
Ánh chiều đã dần tàn trên những ngọn cây. Chiếc xe này, không phải khó học như những gì chàng nghĩ. Tiếng trống trường đã vang lên bên kia đường. Chàng bước xuống, dựa vào xe chờ đợi. sau khi bóng dáng thân quen đi ra, mới bước tới chặn đầu. Cô bé thấy chàng thì cười vui vẻ.
-chú.
Chàng cười tươi.
-Có chuyện gì vui ạ?
-vào gửi xe đi.
-Gửi xe làm gì ạ?
-Đi chơi.
-Đi chơi ạ? Nhưng mà cháu…
-Nay không phải đi học thêm mà. Ta sẽ đưa cháu, đến một nơi.
-Nơi nào ạ?
-Chưa biết nữa.
-Chú chưa biết đi đâu, mà dám rủ cháu đi.
-Có anh Tám dẫn đường rồi. Nhanh lên.
Chàng giục.
-Nhưng mà…
-Đừng lo mấy chuyện linh tinh.
Cô bé đi vào gửi xe trong trường rồi đi ra.
-Lên đây.
Chàng kéo cô bé lên ghế trước của xe. Cô bé nhìn theo.
-Chào chú .
-Chào cháu.
-Nào, thắt dây an toàn vào.
-Chú lái xe ạ?
-Uh.
-Sao chú nói chú không biết lái.
-Anh Tám dạy ta đấy.
-Cậu ấy biết lái, nhưng chỉ là mất trí nhớ nên tạm quên thôi.
-Thế ạ.
-Đừng lo, cậu ấy lái tốt lắm.
Chàng nổ máy để lái đi. Cảm giác vui vẻ này, ít ra còn kéo lại những khó khăn mà chàng đã trải qua. Cô bé ngồi ngoan bên trong, thi thoảng quay sang nhìn chàng. Ánh mắt như có gì đó …rất tự hào.
-chú. có vẻ lái xe làm chú rất vui.
-Uh, Ít ra cũng không thấy đau đầu vì công việc.
-Chú bận lắm à?
-Chắc là cũng bận, sắp ổn rồi.
-Vậy ạ.
Chàng gật. mắt vẫn hướng về phía trước.
-Chú, đây là xe gì mà biểu tượng lại có cây đinh ba.
-Maserati.
Anh Tám trả lời thay.
-Nhìn nó đẹp thế này , chắc đắt lắm nhỉ?
-Tầm 7-8 tỷ.
-Đắt vậy sao?
-Ta biết đâu.
Chàng cười.
-Chú đang cưỡi trên cái biệt thự rồi đấy.
-Nó cũng chỉ là một thứ để di chuyển từ chỗ này qua chỗ khác thôi. Nhưng mà nói thật, ta chưa bao giờ phải di chuyển với một thứ cồng kềnh thế này.
-Đúng đấy, nó bằng cái biệt thự thì tất nhiên là phải cồng kềnh rồi.
Hai người đàn ông trong xe bật cười.
-Chú có xe đẹp, chú có tài xế riêng, có thư ký riêng nữa. Vậy chú, nhiều tiền lắm nhỉ?
-Cháu thích có nhiều tiền còn gì?
-Nhưng cháu chưa bao giờ nghĩ, trong đời mình lại được ngồi chiếc xe đắt tiền như thế này.
-Cứ yên tâm, có khi cháu cũng có một cái như thế.
Anh Tám nói trêu.
-Sau này ta không ở đây, sẽ tặng cháu nếu cháu thích.
Chàng nói chuyện rất vô tư.
-Chú định đi đâu à?
-à…ta…
-Ý cậu ấy là tặng xe cho cháu đấy.
-Nhưng chú ấy phải đi đâu ạ?
Cô bé tò mò, đúng lúc tiếng điện thoại của chàng kêu.
-Bấm nút trước mặt đi ạ.
Chàng bấm cái nút trên vô lăng, điện thoại đang tự kết nối.
-Ông bạn già của tôi đợt này mất tăm mất tích ở đâu rồi.
-Nó sắp cưới vợ rồi đấy.
-Cưới vợ thì phải gọi anh em đến chứ. Làm bữa đi nào.
-Mấy người nói gì vậy? cưới gì mà cưới.
-Lấy con gái nhà Tỷ phú sao lại chẳng thấy để tâm đến anh em.
-Từ lúc nào đại ca Long quên chúng em vậy?
-Ta bận quá.
-Chuẩn bị cưới rõ khác.
Mấy tên người phàm này liên tục nói, từ nãy anh Tám dạy mở điện thoại, quên chưa dạy tắt. Giờ thì…
Cô bé đang nhìn chàng, ánh mắt như đau lòng không nói.
-Anh em mình làm bữa chia tay đời độc thân đi.
-Em có mối này ngon lắm. Nhiều em sinh viên xinh xắn và còn nguyên đấy anh ạ. Tối mai đi nhé.
Nghe xong câu này thì chàng mất hết bình tĩnh.
-Im mồm đi tên kia. Ta không phải người như thế.
-Anh sao đấy, có ai kề cổ anh à?
-Mẹ mày, vợ nó ngồi cạnh thì sao?
-Không có đâu, em vừa gặp nó lúc nãy.
Tiếng nhí nháu nói chuyện trong điện thoại.
-Trước đây anh em, chỉ nhắc đến hàng ngon là có mặt, vậy mà giờ, đóng vai người đàn ông của gia đình sớm vậy anh.
-Cậu Long, tắt nút bên cạnh.
Tiếng anh Tám nói nhỏ. Chàng bấm cái nút bên, cuộc gọi đã ngừng kết nối. chàng quay sang nhìn khuôn mặt đang tối sầm bên cạnh. Miệng run run, lòng sợ sệt.
-Cháu…
-Dừng xe lại.
-Cháu…
-Dừng xe lại.
Tiếng quát làm chàng giật cả mình. Con bé còn không chịu ngẩng lên nhìn chàng. Cảm giác như là, nàng ấy, sắp giết kẻ ngồi bên cạnh.
-Bật xinhan đi . Giảm tốc độ dần đi ạ. Quan sát xe phía sau.
Chàng làm theo hướng dẫn. rồi cuối cùng cũng dừng lại.
Cô bé mở cửa bước ra khỏi xe. Chàng cũng mở cửa bước theo, Anh Tám biết ý, lên ghế lái ngồi.
-không phải như họ nói. Hãy tin ta.
Cô bé mặc kệ chàng đi sau giải thích, một mình vừa đi vừa khóc.
-không phải thế mà. Nghe ta nói.
Chàng níu tay.
-Bỏ ra.
-Nghe ta nói đi mà.
-Nghe hết rồi còn gì nữa.
-Sự thật không phải như những gì cháu thấy.
-Vậy còn kinh khủng hơn sao? Chú nghĩ chú có tiền thì muốn gì cũng được à? Chán mấy em sinh viên rồi, giờ tìm đến tận học sinh cấp ba sao? Cháu có tội gì mà chú tìm cháu. Chú nghĩ cháu là đứa dễ dãi sao? Cháu nghèo nhưng không bán thân lấy tiền đâu nhé.
Chàng đứng im nghe mắng .
-Ta xin lỗi.
Lần đầu tiên chàng mở mồm xin lỗi dù đó chẳng phải lỗi của mình. Nhưng trước đứa trẻ này, sao thấy nàng khóc, lại làm chàng thấy mình có lỗi. Cảm giác, đau lòng như người ta vậy.
-Chú không có ý đó với cháu.
-Vậy tự nhiên chú đến tìm gặp cháu làm gì?
-Là ta…ta…
Hỏi ra mới biết, chàng cũng không biết tại sao luôn.
-Ta nhớ cháu.
Câu nói này, bình thường ra sẽ là một lời tỏ tình đơn giản nhưng sâu sắc. Còn với hoàn cảnh này thì…
-Bốp.
Cái tát từ bàn tay nhỏ bé thẳng vào mặt chàng. Dù mặt không đau, nhưng tim thì đang nứt ra rồi đấy.
-Sao cháu lại.
-Thứ dê già tồi tệ này. Đã bị vạch mặt rồi còn thả dê sao?
-ở đây làm gì có con dê nào.
Chàng luống cuống
– À… ta không phải dê mà. Cháu nghe ta nói đi được không?
Cô bé lại quay đi. Chàng bám theo, miệng dỗ dành.
-Nghe ta nói đi.
-Im đi, để yên trước khi tôi giết chú.
-Cháu định vì mấy lời đó mà giết ta thật sao?
-Vì những lời đó, chú đang chết, hàng trăm hàng nghìn lần.
-Vậy đứng lại. Đánh ta đi.
Chàng kéo tay. Sau câu nói đó. nàng đứng lại. Hướng ánh mắt ấm ức vào khuôn mặt đáng ghét này.
-Kẻ tồi tệ này.
-Ta…
Cô bé cứ thế khóc khi nhìn vào mắt chàng. Chàng có thể điều khiển được suy nghĩ trong cái đầu ấy, Nhưng không. Đây là một thứ cảm xúc rất chân thật. Nó thật đến độ, chạm sâu đến trái tim của một vị thần. Một thứ cảm giác rất lạ.
-Xin lỗi.
Chàng nắm cánh tay cô bé.
-Đồ tồi, đồ đểu, khốn nạn.
Tay còn lại đang đánh mạnh vào ngực chàng. Người đàn ông cao lớn, đẹp trai và khí phách phong trần này. Không biết khi còn sống đã làm những chuyện sai trái gì. Nhưng giờ trong thân thể của hắn, là một tâm hồn trong sáng và mong manh.
-Xin lỗi.
Chàng kéo cô bé lại, vòng tay qua cổ ôm lấy, tựa vào vai mình. Cảm giác dù có sợ hãi, có đau lòng, nhưng ấm áp. Cảm giác được ôm người mình muốn gặp mỗi ngày quả thật là…rất vui.
-Ta có chuyện, không thể nói cho cháu bây giờ được. Cho nên, hãy tin ta một lần. Cho dù, thân xác này đã làm nhiều chuyện không đúng. Nhưng trái tim ta, suy nghĩ của ta chỉ nghĩ tới cháu thôi.
Câu nói này, phá vỡ mọi rào cản của trái tim con người.
-Không ai tin lời tỏ tình của chú nữa đâu.
-Đó là một lời tỏ tình sao?
-Đúng vậy.
-Vậy cháu hãy nghĩ đơn giản. Là ta quan tâm cháu thôi nhé.
-Vì..chú sắp lấy vợ à?
-Không.
-Vì ta phải đi.
-Chú đi đâu.?
-Tới nơi ta đã đến.
-Quê chú hả?
-Uh, có thể là như vậy.
-Vậy chú có quay về đây nữa không?
-Ta … không thể.
-Vậy thì chú đừng đi, chú lấy vợ đi, rồi ở đây, chú đừng đi nữa.
Cô bé đột nhiên ôm chặt chàng khóc nức nở.
-Chú là đồ tồi. Chú là đồ đáng ghét.
-Cháu khóc, ướt hết áo ta rồi.
-Kệ chú.
Cô bé đánh vào lưng chàng. Chàng đứng im, dù lòng có thoải mái hơn, Nhưng sao vẫn đầy những nặng nề. Nhân gian lắm ưu phiền, cùng nhiều niềm vui. Vừa muốn làm tròn bổn phận của một Thượng quan, vừa không muốn từ bỏ những niềm vui nơi trần thế.
Và dù tìm thấy hay không tìm thấy nàng ấy, chàng vẫn phải trở về. Cảm giác không còn gặp lại cô bé này. Có lẽ sẽ rất khó chịu. vì có thể xóa được ký ức trong nàng, Nhưng làm cách nào khiến chàng, thôi không nhớ mong.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN