Chú Thượng Quan Hạ Phàm - Phần 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
247


Chú Thượng Quan Hạ Phàm


Phần 19


Chú Thượng Quan hạ phàm 19
CÓ PHẢI LÀ EM
Tiếng trống trường đã vang lên được một lúc, Nhưng cô bé ấy vẫn chưa thấy đi ra. Chàng đứng ngoài ngóng vào bên trong. Cô bạn thường ngày đi cùng nàng đang dắt xe ra.
-cháu, Hà hôm nay có đi học không?
-có ạ.
-Vậy sao không đi cùng cháu?
-Nó ở bên trong có việc. Bảo cháu về trước.
-Lớp có việc gì à?
-Tập văn nghệ 8/3 ạ.
Chàng gật đầu, ngó nghiêng anh bảo vệ rồi trốn nhanh đi vào bên trong. Ngôi trường với mấy cây to giữa sân. Sân trường sạch sẽ, thi thoảng vẫn còn lớp đang học. Lũ học trò vui nhộn, đùa nghịch với nhau.
Thân là Thượng quan , Nhưng vì thiên giới không có nhiều đứa trẻ được sinh ra, nên chàng không có nhiều bạn, và cũng không vui vẻ được như lũ trẻ này.
-cho ta hỏi, tập văn nghệ ở lớp nào?
-Lớp nào cũng có văn nghệ cả. Chú hỏi lớp nào?
-Ta…
-à…ta tìm lớp cuối cấp.
-Lớp 12 ở dãy kia chú ạ.
-Cảm ơn cháu.
Chàng tiến lại theo hướng chỉ. Dãy lớp học trên tầng 4. Nhóm học sinh vừa tập luyện vừa cười đùa. Thoáng thấy bóng chàng, lũ con gái bắt đầu mất tập trung. Mắt hướng ra, rồi tò mò chạy ra cửa ngó nghiêng. Mấy đứa bạo rạn bắt đầu tiến sát làm quen.
-Chú, Chú tìm ai?
-Ta…tìm.
-Là cái chú hay chờ con bé Hà ở cổng.
Tiếng nói thầm rất nhỏ nhưng chàng vẫn nghe thấy.
-Chú tìm cháu à?
Một cô gái mặc cái áo ngắn hở rốn tiến lại quấn lấy tay chàng. Chàng rút tay ra. Và lùi lại.
-Các cháu làm việc của mình đi, Kệ chú.
-Chú tới tìm bạn Hà, để cháu chỉ cho.
Chàng gật đầu.
-Nhưng Hà vừa chạy ra ngoài, chú cho cháu mượn điện thoại, cháu gọi cho nó.
Chàng thật thà cầm điện thoại đưa cho cô ta, dù cũng chẳng biết số điện thoại cô bé của mình.
-Có chuông nhưng không nghe máy chú ạ.
-Thế hả? Hà vẫn còn ở đây chứ?
-Chắc nó về rồi.
-Lúc nãy không thấy ra cổng nên chú vào đây.
-Chú là người yêu của Hà à?
-Chú là…chú…
-Vậy chú có người yêu chưa?
-Không đeo nhẫn chứng tỏ chưa vợ mày ạ.
-Tao có số rồi.
-Cho tao nhé.
-Quên đi, của tao hí hí hí.
Tiếng nói lộn xộn vây quanh chàng.
-Chú tên là gì?
-Nhà ở đâu?
-Chú làm gì?
Một lũ câu hỏi. kèm mấy câu trêu đùa khiến dãy hành lang trở nên nhốn nháo. Chàng tự nhiên thấy bối rối ghê, muốn đi mà không tài nào đi được với mấy đứa quỷ sứ này.
-Chú, cái Hà có đẹp gì mà chú lại theo nó. chúng ta…quen nhau đi.
-đẹp hay không, có quan trọng gì?
-Tất nhiên là hội con trai, luôn thích con gái đẹp, nhất là những người đẹp trai như chú.
-Vậy thì chú thích người không đẹp mất rồi.
-ồ…
Chàng rút tay đi ra khỏi vòng vây. Cô bé của chàng đang đứng ở cửa lớp, cau mày nhìn chàng. Chàng cười tươi tiến lại.
-Chú tới đây làm gì?
-ta chờ cháu ở ngoài lâu quá nên …
-chú không biết, trường không cho người lạ vào à?
-Ta không biết.
-Chú đi ra ngoài đi.
-Nhưng còn cháu…
-Nó không cho chú ở đây thì chú sang lớp cháu.
Cô bé lúc nãy bước tới, tay níu cánh tay chàng.
-Mang về đấy.
Nàng ta tuy rất cáu nhưng khuôn mặt lại tỏ ra rất thản nhiên, giận dỗi quay vào trong lớp.
-Này, ta…
-Chú, đi với cháu.
Chàng gạt tay cô này ra, tiến vào lớp.
-Ta sẽ…đợi cháu ở cổng, lúc nào xong, đi xuống nhé.
Nàng không thèm nói, mà chỉ khẽ lườm.
-Nhớ chưa? Ta đợi đấy.
Cô bé mặt lạnh tanh, cái đầu gật gật. Chàng vui vẻ quay đi. Chờ đợi nàng ấy, dù lâu, nhưng vẫn thấy vui. Chỉ là tò mò, không biết tập văn nghệ là làm những gì. Một lúc sau, cô bé của chàng đã đi xe ra. Vừa đi vòng ra cổng thì cái xe máy đi phía sau chạy lên tạt đầu khiến nàng ấy ngã.
Chàng vội vàng chạy tới.
-Có sao không?
Cô bé bị đau, khuôn mặt nhăn nhó, bàn tay chống xuống đất, trượt một vệt dài bắt đầu rớm máu.
-Mấy đứa ranh con này, cố ý va vào con bé.
Tiểu quan nhìn vậy cũng xót xa.
-cháu…đau quá.
-Để ta đưa cháu đến bệnh viện.
Chàng gỡ cái xe ra khỏi chân nàng, rồi bế lên.
-Gọi taxi đi.
Chàng giục Tiểu quan.
-Ta gọi kiểu gì bây giờ.
-Cháu không sao đâu chú. chỉ là…đau một tí thôi.
-Không được.
-Nó sao đấy?
Chú bảo về đi từ cổng trường ra hỏi thăm.
-Con bé bị đứa đi xe máy trong trường va vào.
-Nó chạy đâu rồi.
-Không biết.
-Để tôi xem camera, xem học lớp nào.
-Vâng, anh gọi taxi giúp, tôi đưa cô bé đi bệnh viện.
-Ngã xe đạp chắc không sao đâu.
-Gọi giúp được không?
Chàng nhờ mà như quát. Chú bảo vệ cũng nể tình. Bước ra đường tìm kiếm rồi vẫy tay, lát sau taxi đã đến.
-Cháu không sao mà, không cần đi viện.
-Không được.
Chàng bế cô bé lên xe, Tiểu Quan bám theo.
-Ngài có vẻ nghiêm trọng rồi đấy, ta thấy con bé, cũng không đến nỗi phải đi bệnh viện đâu.
-Ngươi im đi.
Cô bé ngồi nhìn chàng . Một kẻ đang chăm chú kiểm tra tay chân mình. Vết xước trên tay bắt đầu rát và xót, nên khuôn mặt cũng nhăn nhó đi nhiều.
-Đau lắm à?
-Vâng.
-ở đâu?
-đây.
Cô bé chỉ.
-Phải làm sao giờ.?
– Chú…thổi giúp cháu.
-Thổi hả?
Chàng cúi xuống, thổi thổi vào vết thương. Mùi tanh của máu, là thứ khiến thần chả thích thú gì, nhưng…
-Đỡ chưa?
-Đỡ rồi.
-Trời ơi, sao hai người có thể, phát cẩu lương cho chúng ta nhìn.
-Này, ta nói cho ngài biết, nó chỉ là một đứa trẻ, ngài nên để nó lớn tự nhiên, đừng bắt nó chín ép. Hãy để nó hồn nhiên, sống với tuổi học trò của mình.
-Chú ấy không thích cháu đâu, chú ấy sẽ đi, khi nào xong việc.
Cô bé vẫn nhìn vào cái mỏ đang thổi của chàng. Giọng nói bình thản, không có gì là sợ hãi.
-Cháu, cháu cũng nhìn thấy ta sao?
Chàng ngẩng lên nhìn cô bé.
-Cháu nhìn thấy, kẻ đó?
-Thi thoảng ạ.
Cô bé cười.
-Cháu, không sợ ta sao?
Tiểu quan vù tới, mắt trợn lên dọa nạt.
-Chú xem phim ma bao giờ chưa?
-Chưa.
-Vậy thì cháu xem rồi. vì bố hay đi vắng. Nên cháu tập xem phim ma cho đỡ sợ.
-Và…
-Nó không sợ ta, là tại ngươi đó, Là tại ngươi.
Cô bé cười. Chàng rút tay ra.
-Vậy cháu nhìn thấy ta, từ khi nào.
Cô bé vẫn ngồi im chỉnh lại cái áo và bao lô. Thái độ như không nghe thấy. Tới bệnh viện, cả ba đi xuống, chàng bế nàng ấy đi vào.
-Bác sĩ, cô bé này bị ngã.
-Cho lên giường.
Bác sĩ đi tới kiểm tra một lượt.
-Xước tay chút thôi, chú sẽ vệ sinh vết thương. Còn đâu không sao cả.
-Vâng ạ.
-Lần sau, bị như vậy chỉ cần ở nhà làm vệ sinh vết thương bằng cồn là được. Không cần phải đưa tới bệnh viện.
-Là chú ấy…
Cô bé ngước lên nhìn chàng, combo thêm cái lườm cháy mắt. chàng cười gãi đầu.
-Vì lần trước bị thương rất đau, nên ta sợ.
-Đưa con bé về đi, không sao đâu.
-Cảm ơn.
Chàng gật đầu, rồi tiến lại định bế nàng.
-Không cần, cháu đi được.
Cô bé bước xuống, đi những bước tập tễnh.
-Đi được không?
-Cháu vác được chú đi bây giờ đấy.
Chàng bật cười.
-Ta sẽ tìm ra mấy đứa nhỏ đó, và phạt chúng.
-Không cần đâu.
-Tại sao? Nhỡ chúng lại lặp lại trò đó thì sao?
-Bắt nạt ở trường học là chuyện bình thường, bọn học sinh cá biệt, bọn con nhà giàu hư hỏng. Đủ các kiểu.
-Vậy cháu để chúng bắt nạt sao?
-Không , nhưng một số chuyện, không cần phải ồn ào. Càng dọa, chúng nó càng không sợ. nên kệ đi. Với lại cuối cấp rồi, ai cũng muốn kiếm cái bằng cấp ba. Cho nên, đừng để chúng nó học lại.
Chàng đi bên, khẽ mỉm cười xoa đầu cô bé.
-Nhẹ thôi.
Cô bé cúi xuống.
-Cháu đau cả đầu hả?
-Có chú đau não ý. Chú gà.
-Chết dở, giờ ta lại hóa thành gà , không còn làm dê nữa.
Cô bé bật cười. Hai người cùng đi ra ngoài, lúc này taxi cũng đi tới.
-À, cháu có điện thoại không?
-Có .
-Lúc nãy cô kia bảo gọi cho cháu mà cháu không nghe máy.
Cô bé mở bao lô, lấy ra chiếc điện thoại của mình.
-Làm gì có cuộc gọi nhỡ nào? Chắc nó gọi lấy số của chú rồi.
– Lấy làm gì?
-Gọi tán chú.
-Ta… không để ý nó đâu, kệ đi.
-Chú không thích dùng điện thoại à?
-Uh.
-Vậy có zalo , facebook không?
-Không biết.
-Đâu, cháu xem.
Chàng rút điện thoại đưa cho cô bé.
-Chú giàu, điện thoại xịn quá. Mật khẩu là gì?
-Không có mật khẩu.
Cô bé mở máy lên, xem một lượt điện thoại.
-Chả có cái gì. Điện thoại chú mới mua sao?
-Uh. Anh Tám mua.
-Thảo nào chả có ảnh, cũng không có tin nhắn gì. Chú cũng không phải là người thích chụp ảnh nhỉ.
-Chụp ảnh như thế nào?
-Đây này.
Cô bé mở cái máy ảnh. Giơ lên trước mặt cả hai. Ghé đầu sát vào chàng.
-Tạo hình, rồi bấm vào nút này. Máy ảnh xịn. màn hình nét ghê.
Chú cười lên xem nào.
Chàng nhìn mình trong điện thoại. khẽ mỉm cười gượng gạo.
-Mặt chú như bà già ý. Tươi lên đi. Cháu cũng không thích chụp ảnh, nhưng mỗi lần cháu buồn cháu đều chụp ảnh. Cười với mình, để thấy, mình vẫn còn vui vẻ.
-Điều gì làm cho cháu buồn.
-Mọi người nói, vì sinh ra cháu mà mẹ mất. Từ lúc đi học, bố cháu, cũng ít về nhà.
-Có lẽ là do công việc của ông ấy.
-Có thể, bố cháu đã quen một người phụ nữ khác. Nhưng không bao giờ thấy dẫn về nhà.
-Chuyện đó có quan trọng không?
-Có chứ, như vậy, bố cháu, sẽ không cô đơn nữa. Dù sao, ông ấy, cũng nuôi cháu lớn thế này.
Chàng ngồi bên cạnh, vỗ về cô bé. Có nên nói cho nàng biết sự thật không?
Chàng im lặng.
-Cháu đói không? Ta đi ăn rồi về nhé.
-Muộn rồi, chú về đi.
-Không, ta rảnh rồi, sẽ đưa cháu đi ăn rồi đưa cháu về. Xe cứ để đó, mai ta sẽ tới đón cháu đi học.
-Vậy không tiện.
-Có tiện.
Chàng quyết, cô bé ngồi im. Đi đến nhà hàng, cả hai đi xuống.
-bọn họ được ăn ngon, còn ta phải ngồi nhìn sao?
-Ngươi có thể đi chỗ khác rồi mà.
-Ngài thật…ích kỷ…
Tiểu quan lầm bầm rồi biến mất.
Chàng dắt cô bé vào bên trong.
-Chào anh chị.
-Cho tôi một bàn.
-Vâng, mời anh chị.
Cô bé ngơ ngác đi theo.
-Chú hay đến đây à?
-Ta phải ăn chứ.
-Nhưng chỗ này sang trọng quá.
-À, mà chú giàu nhỉ.
Chàng bật cười, lịch sự kéo ghế cho nàng như những người phục vụ hay kéo ghế cho phụ nữ.
-Chuyên nghiệp.
-Cháu ăn gì nào?
-Cháu không biết.
-ở đây có đủ các món. Cháu đọc trong giấy đây này.
Cô bé nhìn một lượt rồi nhìn chàng.
-Chọn đi.
-Cháu…
-Chọn đi.
Chàng giục.
-Chú chọn đi.
Chàng cầm menu.
-Cho một đĩa bò và một đĩa tôm.
-Vâng.
Một lát sau, thức ăn được đưa ra.
-Thơm quá.
-Ăn hết đi nhé. Bỏ lại đồ ăn là có tội. Trời sẽ ban cho hạn hán.
-Cái này chú học ở đâu đấy.
-Là một người bạn, của ta đã nói. Cách đây, khoảng…vài trăm năm rồi.
-Hụ hụ hụ.
Cô bé sặc.
-Chú có biết, vài trăm năm có nghĩa là gì không hả?
Chàng tủm tỉm.
-Cháu ăn đi.
Cô bé cúi xuống, gắp đồ ăn một cách ngon lành. Sau một ngày hoạt động mệt mỏi, thì đồ ăn chính là thứ giúp người ta thư giãn.
-Cháu sẽ chọn làm nghề gì trong tương lai.
-Cháu thích làm bác sĩ, nhưng cháu học không giỏi, cho nên…
-Tại sao lại là bác sĩ.
-Cháu…chỉ không muốn những đứa trẻ cô đơn, giống mình.
Chàng dừng tay, ngẩng lên nhìn.
-Thi bác sĩ khó lắm à?
-Vâng. Phải giỏi mới làm được bác sĩ chứ.
Chàng chợt nhớ đến nàng ấy.
-Ta cũng tới đây, để tìm một bác sĩ.
-Là cô gái trong hình ạ?
-Uh.
-Chú gặp lại cô ấy chưa?
-Lần cuối là cách đây, hai mươi năm rồi.
-Vậy giờ cô ấy cũng có tuổi rồi.
-Ta đang dựa vào, những đứa trẻ được sinh ra vào thời điểm cuối cùng cô ấy ở đây. Nhưng mà, trong số đó, thì tất cả đều không phải.
-Thời điểm.?
– Ngày hôm đó.
-Vậy thì nhiều lắm.
-Không, ở bệnh viện trung tâm thành phố, cách đây 18 năm.
-Tại sao lại 18 năm.?
-Cái này, ta sẽ nói với cháu. Khi nào thích hợp.
-Vậy là những đứa trẻ sinh vào một ngày , của 18 năm trước.
-Có ba người. Nhưng đều không phải.
-Sao chú không tìm, những người sinh sớm hơn hoặc muộn hơn một ngày, như vậy có phải mở rộng điều tra hơn không?
Chàng gật đầu.
-Cháu nói có lý. Để ta nhờ anh Tám.
Chàng gọi điện.
-Anh kiểm tra ngay, những đứa trẻ sinh trước và sau một ngày ở bệnh viện giúp ta nhé.
-Vâng.
Chàng cúp máy.
-Nhưng, chú tìm người, sinh ngày nào vậy ạ?
-Ngày xá tội.
-Tháng mấy ạ.
-Tháng 7.
-Âm hay dương lịch ạ?
-Âm lịch.
-Người sinh tháng 7 âm lịch, cách đây 18 năm về trước, và ở bệnh viện trung tâm.
-Uh.
-Cháu cũng sinh tháng đó, năm đó, và ở đó.
Câu nói của cô bé khiến chàng bất ngờ. Đôi đũa rơi xuống từ trên tay, mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt tò mò của cô bé, miệng run run.
-Là cháu…có phải không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN