Chú Thượng Quan Hạ Phàm - Phần 43
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Chú Thượng Quan Hạ Phàm


Phần 43


Chú Thượng Quan hạ phàm 43
LIỆU CÓ NÊN ĐÁNH ĐỔI
Trong giây phút chàng chợt nhận ra cuộc sống như một phép màu. Mà có nhiều người khát khao để có được. Nhiều người lại buông bỏ một cách thật vô tâm.
Quay trở về với Thượng giới. Mẫu thân của chàng đang ở trong phủ chờ đợi. Chàng bước vào, đau khổ tiến lại quỳ xuống nắm tay mẫu thân.
-Xin người, hãy cho chúng con cơ hội bên nhau.
-Con trai, ngàn vạn năm chúng ta mang hình hài con người. Chưa bao giờ có chuyện thần lại thành thân với người phàm.
-Mẫu thân, trước đây chưa bao giờ. Nhưng bây giờ có thể mà.
Hạ giới họ phát triển, tư tưởng cũng cởi mở. Chúng ta, với tư cách là những người cai quản thiên giới, tại sao lại cố chấp những suy nghĩ của ngày xưa.
-Con trai, chúng ta và họ là người hai thế giới. Làm sao có thể.
-Mẫu thân, con… Không thể xa nàng ấy được.
-Tiếc rằng cả hai đã sinh ở hai thế giới. Ta cũng không thể giúp được gì cho con.
Mẫu thân của chàng đứng dậy dặn dò
-Con phải trở về để chuẩn bị thành thân với Đại tiên nữ. Đây là ý của bề trên đã sắp đăt.
-Mẫu thân, con không có cảm tình với nàng ta.
-Đây là lệnh cuả bề trên. Con không thể kháng lệnh được.
-Mẫu thân, dù con mang thân là thần, hay người phàm. Con cũng có cảm xúc của mình. Con có mong muốn và khao khát của mình, có tự do và lựa chọn của mình. Tại sao lại ép buộc con với một người mà con không thích.
-Nhưng trên thượng giới, chúng ta phải tuân thủ theo mệnh lệnh của ngài.
-Dù là điều đó, thì con cũng không muốn thưa mẫu thân.
-Đây là ý chỉ của bề trên và cũng là ý của cha con. Cho nên, con không được phép kháng chỉ.
-Mẫu thân…
Mẫu thân đứng dậy đi ra khỏi phủ. Chàng quỳ dưới đất nhìn theo
-Thượng quan.
Tên tiểu quan đứng sau lưng nhìn chàng.
-Có rất nhiều việc cần chúng ta giải quyết. Xin ngài hãy lấy lại tinh thần. chúng ta sẽ cùng nghĩ cách cho chuyện này.
Chàng ngồi sụp xuống.
-Không biết giờ này nàng ấy như thế nào rồi. có đau lòng lắm không?
-Ngài đã lựa chọn điều này để con bé được an toàn, ta tin bề trên sẽ che chở cho con bé.
Chàng đứng dậy thở dài. Cầm mấy cuốn sổ mở ra xem xét . Sau một ngày vắng bóng, mà công việc đã chất đầy. Giấu nỗi nhớ vào lòng. Chàng tiếp tục công việc.
Buổi tối, các quan đã tập trung trong phủ. Cuộc họp của các quan bắt đầu bằng vài câu hỏi han. Sau đó kết thúc bằng vấn đề của Nguyên Hạnh.
-Cô gái hôm trước đi cùng Thượng quan, chính là cô gái đó.
-Là cô gái mang tên Nguyên Hạnh.
-Vậy sao ngươi không bắt cô ta lại? .
Trung Quan sốt sắng. Hạ Quan nhìn chàng rồi ấp úng.
-Là ta không cho hắn đưa nàng đi.
Tất cả các quan nhìn chàng. Chàng ngồi thẳng, khuôn mặt nghiêm túc.
-Cô ấy bị oan.
Tất cả các quan mở to mắt nhìn.
-Thượng quan, ngài nói vậy có nghĩa là nói bề trên của chúng ta làm việc không đúng.
-Không phải là không đúng. Mà là nhầm lẫn.
Chàng đính chính.
-Bất cứ ai cũng có lúc nhầm. Ta tin, không ai hoàn hảo tất cả được.
-Chúng tôi là thần cai quản khu vực phía đông nam. Mọi trách nhiệm chúng tôi phải chịu. Nếu như ngài không cho đưa cô ta trở về chịu phạt. Ít nhất cũng phải có bằng chứng, chứng minh sự trong sạch của cô ta.
Chàng ngồi im. Dường như hạnh phúc bên nàng đã khiến chàng quên mất mình phải tìm bằng chứng. Nhưng sau khi lấy lại ký ức cho nàng, liệu nàng có tự minh oan cho mình được không?
-Bằng chứng thì ta chưa có.
-Vậy thì chúng tôi sẽ phải đưa cô ta trở về.
-ầm.
Tếng chàng đập bàn tức giận.
-kẻ nào dám động đến nàng. Ta không tha cho kẻ đó.
Chàng trợn măt đe dọa, tiếng xì xào vang lên. Hạ quan, người thân thiết với chàng nêu ý kiến.
-Thượng quan, dù ngài có chuyện khó nói thì chúng ta cũng nên nhìn vào sự thât. Và làm theo phép trời. Hai chúng ta là hai thế giới, không thể nói hợp là hợp. Nếu không đưa cô ta trở về bây giờ, thì sớm muộn cô ta cũng sẽ chết. Lúc cô ta bị đầy xuống âm giới chịu phạt, liệu ngài có bảo vệ được không?
-Đó là…chuyện của ta.
Chàng chưa bao giờ cương quyết như vậy. Tất cả các quan ngồi im. Giờ chàng phải bảo vệ cho nàng. Như đúng với lời chàng hứa, dù chết cũng phải để cho nàng sống một kiếp yên bình.
Đêm đến, ánh trăng sáng soi vào căn phòng nhỏ. Nỗi nhớ cô gái ấy trỗi dậy, chàng ngồi thẫn thờ hồi tưởng lại ký ức của hai đứa. Ngày đầu gặp nhau, Cô gái đội mái tóc vàng. Hóa trang xấu xí trong lễ haloween. Với một ánh mắt dễ thương giàu cảm xúc, sau cái mặt nạ trông thật buồn cười.
Cho đến khi gặp lại, chàng đã nhận ra ngay lần đầu tiên. Ánh mắt của nàng, là ánh mắt của cô gái ấy, cho dù đã chuyển kiếp. nhưng cũng không thể nào khác đi.
Lục trong túi cái điện thoại theo thói quen. Chợt nhận ra, đây không còn là hạ giới. Chẳng có điện thoại , không có xe hơi, cũng không có một người con gái mà chàng nhớ thôi là có thể gặp.
Là thần, thượng giới, liệu sống ngàn vạn năm, có vui như những gì người ta khao khát hay không?
Xót lại trong túi áo là tấm tranh về cô gái. Nguyên Hạnh của chàng, Thanh Hà của chàng. Ánh mắt đầy đau khổ. Chàng phải làm gì đây? khi đây là thứ duy nhất về nàng mà chàng có thể giữ được. Phải làm gì đây khi cô gái của chàng lại quay về với chuỗi ngày cô đơn.
Trái tim mỏng manh và yếu đuối của một người đàn ông lần đầu tiên yêu và được yêu. Giờ đây trở nên đau khổ và túng quẫn. Hóa ra, trong tội tự vẫn của con người, cũng có nhiều trường hợp vì lý do tình cảm. Vì tình yêu bị ngăn cấm. Vì trái tim không thể tự chữa lành. Vì đối phương giống như một liều thuốc, giống như cơm ăn, giống như hơi thở. Và bạn đã hiểu, không có nó, cuộc sống cũng chẳng còn tồn tại.
Và giờ chàng đã hiểu cảm giác đau đến chết đi sống lại là như thế nào?
-Thượng quan, ngài chưa ngủ sao?
-Ta…không ngủ được.
-Đừng lo cho con bé. Hãy để nó sống bình thường như những ngày chưa có chúng ta.
-Ngươi nghĩ con bé có thể sống như trước kia.
-Có lẽ, con bé không còn nhớ ngài nữa đâu.
-Người nghĩ vậy sao?
-Ngài đã lấy đi linh lực của nó.
-Nhưng bề trên đã giữ lại ký ức của nàng.
-Vậy là con bé còn nhớ về ngài
-Sẽ nhớ đến lúc chết. Đó là ý chỉ.
-Đó là trừng phạt chứ chẳng vui vẻ gì đâu.
Chàng thở dài gật đầu.
-Chắc giờ này mọi thứ đã nguôi ngoai rồi. khi mà chúng ta bận rộn trên này, thì thời gian dưới đó đã trôi rất nhanh.
-Ta mong nàng ấy có thể sống tốt. Và không cô đơn.
-Ta có thể xuống thăm con bé giúp ngài. Trong lúc ngài làm việc. Ta có thể tranh thủ.
-Có thể không?
-Ta sẽ đi về, rất nhanh thôi. Sẽ im lặng nhìn con bé giúp ngài.
Chàng một lần nữa thở dài.
-60 năm, liệu có quá dài không nhỉ?
-Với chúng ta, là 60 ngày thôi.
-60 ngày, ngươi nghĩ là ngắn sao? Giờ đây với ta, một ngày, tựa như một đời rồi.
-Thượng quan mạnh mẽ của chúng ta đâu rồi. Có phải vì yêu mà trở nên yếu đuối hay không.
Chàng cúi xuống thở dài giận dỗi.
– ngươi nói tình yêu là thứ khiến cho người ta hạnh phúc. Ai ngờ nó cũng khiến cho người ta đau.
-Đau vậy, liệu có muốn yêu nữa không?
Sau câu hỏi của Tiểu quan. Chàng không ngần ngại mà gật đầu.
-Một đời này, gặp được một người khiến mình nhớ nhung. Vì mình mà chấp nhận đau đớn. Thì có gì mà hối tiếc cơ chứ.
Cho dù kiếp này hay kiếp sau, vẫn muốn gặp lại và yêu họ.
Tiểu quan lặng lẽ ngồi xuống bên chàng.
-Hai người đã…
Câu nói ngập ngừng của hắn khiến chàng tò mò. Hắn tủm tỉm.
-Hai người đã, động phòng chưa?
Chàng bật cười vì ngại.
-Ta đã… Chạm vào cơ thể của nàng .
-Ngài… Đồ hư hỏng.
-Nhưng ta vẫn giữ tấm thân trong sạch cho nàng.
-Vậy thì tốt.
-Tốt sao?
-Vì con bé có thể lấy người khác mà không áy náy.
Chàng quay sang lườm tên linh hồn bên cạnh. Hắn có vẻ đang đắc ý. Chàng lẩm bẩm.
-Đồ đáng ghét.
Sau câu nói là sự ghen tuông, nỗi lo sợ xảy đến trong chàng. Không thể tưởng tượng một ngày. Người mình yêu nắm tay người khác, cười với họ, ôm hôn họ. Và… Làm chuyện ấy. Cơ thể chàng nóng ran, tay chân cuống cuồng không thể kiểm soát. Chàng đứng lên.
-Ta phải xuống gặp nàng.
-Thượng Quan, nếu ngài đi là phạm vào phép trời. Con bé sẽ bị quan binh xuống bắt đi.
Sau câu nói chàng đứng lại.
Đúng, nếu chàng xuất hiện. Nàng ấy sẽ bị bắt đi. Tội của nàng có thể bị thiêu thành tro bụi. Cho nên dù chết, chàng cũng không được phá giao ước.
Hóa ra yêu không chỉ là nhớ nhung, mà còn là làm tất cả để nàng được bình yên và hạnh phúc. Cho dù hạnh phúc đó, không phải là chàng.
-Chúng ta là những người đã chết. Cũng là kết thúc duyên phận với họ. Cho nên, người ở lại như họ, có quyền được chọn lựa cuộc sống mới cho mình.
-Ta nói ngài đừng buồn. Con bé còn trẻ, rồi cuộc sống sẽ cho nó gặp nhiều người khác. Rồi có lúc sẽ nảy sinh tình cảm như với ngài. Rồi đúng như quy luật của cuộc sống. Đến tuổi dựng vợ gả chồng, duy trì nòi giống là lẽ đương nhiên.
-Liệu ngài có sợ con bé lại tiếp tục những ngày một mình cô đơn. Có sợ con bé bị người ta bắt nạt.
-Ta sợ chứ.
-Vậy thì đành phải chúc phúc cho con bé. Mong con bé gặp được một người tốt. Chăm sóc và yêu thương nó, như ngài.
Chàng ngồi thẫn thờ. Cảm giác ích kỷ của một kẻ đang yêu. Nào ai muốn nhường người yêu cho kẻ khác. Nhưng rồi chàng làm được gì đây. Nỗi lo sợ dâng lên giày vò tâm trí chàng.
-khi ta chết đi, ta cũng như ngài. Lo sợ mất đi người mình yêu thương nhất. Nhưng khi gặp lại, nhìn cô ấy sống cuộc đời cô độc, một mình nuôi con. Ta cảm thấy ta có tội với cô ấy. Ta lại mong cô ấy tìm được một người có thể chăm sóc cho cô ấy nốt phần đời còn lại.
Chàng thở dài nhìn tên quan nhỏ.
-chung tình không có tội. Nhưng vì quá yêu một người mà dồn mình vào nỗi cô đơn, tự mình chịu đựng đau khổ. Thì điều đó khiến đối phương chẳng vui vẻ gì. Xin ngài, hãy để con bé lựa chọn điều mà nó muốn.
-Ta tôn trọng nàng.
-Và hãy vui vẻ chấp nhận như số mệnh của mình.
-Ta sẽ chấp nhận quyết định của nàng. Nhưng ta sẽ đấu tranh cho quyết định của ta.
Ngày thứ hai của Thượng giới. Lúc này, các người hầu từ phủ Phụ thân chàng đã mang đồ đến để trang hoàng phủ.
-Thượng Quan, người của phủ cha ngài đến ạ.
-Có chuyện gì?
-Họ mang… Đồ cho đám cưới.
Tên quan nhỏ ngập ngừng. Chàng thở dài.
-Có cho vào không ạ.
-Ngươi ra bảo họ về đi.
-Thượng quan, nếu vậy thì hôn lễ của ngài.
-Sẽ không có hôn lễ nào cả.
-Ngài định kháng lệnh của bề trên sao?
-Ta không muốn suốt đời sống với một người mà mình không có tình cảm. Vả lại, ta đã hứa sẽ yêu nàng ấy, suốt đời.
Chàng rơi vào trầm tư.
-Thượng quan, nếu con bé biết điều đó, chưa chắc đã vui đâu. Ngài định sống ngàn năm trong cô độc sao?
-Nếu như bắt buộc phải thế. Ta sẽ làm.
Chàng đứng lên cương quyết ra mở cửa.
-Các ngươi về đi.
-Nhưng thưa Thượng Quan.
-Ta nói các ngươi mang đi hết đi. Ai dám trái lệnh. Ta phạt kẻ đó.
-Thượng Quan, nếu chúng tôi quay về, cũng sẽ bị phạt.
-Vậy các ngươi muốn xông vào nhà ta sao?
Mấy người hầu lùi lại cúi xuống. Chàng đóng cửa đi vào nhà. Ngồi xuống ghế thở dài.
-Thượng Quan, nếu ngài như vậy. Ông ấy sẽ tìm tới trách phạt đó.
-Không cần ông ấy tìm tới. Ta đi gặp ông ấy đây.
Chàng một lần nữa đứng lên. Cánh cửa phủ của Phụ thân vẫn còn mở. Bên trong, người đang bàn bạc công việc với bề dưới.
-Thưa ngài. Thượng Quan tới ạ.
-Cho nó vào đi.
Chàng bước vào, trước mặt người đàn ông có mái tóc bạc trắng. Khuôn mặt nghiêm nghị. Chàng quỳ xuống.
-Thưa phụ thân.
-Đừng nói gì cả. Hãy thành thân với Đại tiên nữ đi.
Ngài nói như ra lệnh.
-Con không thể làm thế thưa phụ thân.
-Con dám trái ý chỉ của bề trên và ta sao?
-Thưa phụ thân. Con biết mọi người luôn quan tâm con. Mong cho con có cuộc sống tốt đẹp. Nhưng nếu như vậy, xin người hãy mong cho con được sống bên một người con thật sự thương yêu.
-Thương yêu.? Vậy chúng ta không thương yêu nhau sao?
-Con không dám nói vậy. Nhưng thưa phụ thân. Con đã lớn. Con đã tìm được ý trung nhân. Xin người đừng bắt con phải thành thân với người mà con không có tình cảm.
-Cô ta không thuộc thế giới của chúng ta.
-Nhưng con có thể cho mình trở thành người của thế giới nàng.
Phụ thân chàng thở dài.
-Ta nói cho con biết. Nếu con ở trong thân thể của người phàm, con sẽ già nhanh, đau bệnh và chết đi. Sẽ trở thành những kẻ tầm thường, suy nghĩ đầy bản năng, tham lam và ích kỷ. Con sẽ phải tự học cách kiếm sống như một người bình thường. Con nghĩ con làm được sao?
-Con làm được.
Chàng cương quyết. Phụ thân chàng đứng lên. Đôi mắt nghiêm túc nhìn chàng.
-Vậy con hãy đi, nói với Đại tiên nữ. Nếu nàng ấy đồng ý hủy hôn ước. Con có thể không phải thành thân. Nhưng việc con muốn xuống trần gian làm người bình thường. Điều đó ảnh hưởng rất nhiều đến quy luật của trời đất, quy định của Thiên giới. Nên ta không thể quyết định được.
-Nếu con quyết tâm, con đi đi.
Phụ thân chàng thở dài quay đi. Chàng cúi lạy rồi một mình đi ra cửa và nhìn lại.
-Sai lầm của con sẽ khiến con phải chết. Và không có cơ hội đầu thai. Liệu con có chấp nhận từ bỏ nó chỉ vì ham muốn của bản thân mình?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN