Chúng ta có thể quay lại không? - Chương 10: Hắn nổi cơn giận dữ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Chúng ta có thể quay lại không?


Chương 10: Hắn nổi cơn giận dữ.


Tôi đứng nhìn mọi người về hết thì chiếc Audi của hắn cũng vừa chạy đến, tôi bị mùi hơi của chiếc xe xộc thẳng vào mũi không nhịn được mà làm một trận, những gì có trong bao tử được nôn ra sạch sẽ. Hắn mở cửa bước xuống lấy tay vỗ nhẹ lưng tôi rồi rút mấy tờ khăn giấy lau miệng tôi sạch sẽ, tôi ngớ ra để mặc hắn lau. Nôn xong cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, lên xe hắn đầu tôi bắt đầu ong ong lên ngủ luôn một giấc cho đến khi hắn gọi dậy thì đã đến nhà. Cảm ơn hắn đàng hoàn tôi quay bước vào trong thang máy, quái lạ là hắn không hề lái xe đi mà theo tôi vào luôn thang máy.
“ Anh không về mà đi theo tôi làm gì?”
“ Anh đang về nhà đây.” Hắn ra vẻ không có gì, nhà hắn ở đây sao? quái lạ nếu nhà hắn ở đây sao tôi không biết.
“ Anh lên tầng mấy tôi bấm giùm cho.” Tôi có ý tốt quay sang hỏi hắn.
“…” Hắn không thèm trả lời tự mình nhấn vào số tám.
Khi cửa thang máy mở tôi thấy Đậu Phộng cùng Hạnh đang treo hộp đựng thức ăn trên cửa căn hộ nhà tôi, lập tức đi nhanh tới.
“ Thật làm phiền em, cảm ơn em nhé.”
“ Ba Phong về rồi, ba nhớ ăn canh cá cho nóng mẹ Hạnh mới vừa nấu xong đấy ạ.” Con bé đưa tay đòi tôi bế, tôi cũng thuận tay bế con bé lên nói.
“ Ba nhất định sẽ ăn hết, ăn luôn Đậu Phộng chịu không?” Tôi cà mặt vào má con bé chọt lét nó nhột rồi cười khanh khách.
“ Không chịu, Đậu Phộng chỉ được yêu thương ba không được ăn Đậu Phộng.” trả lời tôi ngây thơ, đúng thật là dễ lấy lòng người khác.
“ Anh ăn rồi nghỉ sớm nha, em về đây.” Hạnh nói rồi đưa tay bế Đậu Phộng lại.
Sau khi hai mẹ con Hạnh quay về nhà tôi cũng mở cửa theo vào, rồi một cánh tay chặn cửa không cho tôi đóng lại. Tôi tưởng hắn ta lên tầng tám rồi chứ. Hắn nhìn rất giận dữ đẩy mạnh cánh cửa bước thẳng vào, tôi lùi lại vài bước hắn thuận tay đẩy mạnh cánh cửa lập tức đóng lại. Nắm chặt tay tôi ép sát vào tường, hắn nắm mạnh đến mức máu ở cổ tay tôi không thể lưu thông được tím tái và lạnh dần.
“ Gan em cũng to nhỉ? Em tự ý nghỉ việc một tuần, khi đi làm lại còn giả vờ giả vịt không quen biết anh?” Hắn gằn từng chữ một ép mặt mình vào mặt tôi hét lên.
“ Sau đó em lại cố tình không pha được một ly cà phê cho anh như em vẫn thường pha. Tại sao vậy? Rồi đến hôm nay anh lại phát hiện em có người con gái khác vui vẻ nấu canh cá cho em còn đứa nhỏ gọi em là ba nữa. Một nhà ba người hạnh phúc quá rồi.”
“…”
“Em có biết anh đau thế nào không hả? Anh đã cố gắng kìm nén nhưng cho tới bây giờ anh thực sự không thể kìm nén được nữa rồi.” Lần này hắn buông tay tôi ra đầu đã gục xuống ngực tôi và khóc, lần đầu nhìn hắn yếu đuối đến mức như thế này tôi bỗng nảy sinh cảm giác có lỗi. Quái lạ mình làm gì sai mà phải có cảm giác này, tôi đẩy mạnh hắn ra rồi cả tôi cũng lớn tiếng với hắn.
“ Anh nói gì thế? Tôi nghỉ một tuần là tôi nằm viện, tôi không phải cố tình giả vờ không quen anh mà là tôi thực sự không quen biết anh. Ngày tôi đi làm lại là lần đầu tiên tôi gặp anh cơ mà. Còn nữa anh muốn uống cà phê theo ý mình thì tự mình pha đi, buổi tối đó tôi còn thấy anh và thư ký Diệp đi uống cà phê ở quán KO rất vui vẻ cơ mà. Còn nữa tôi dạo này tăng ca về trễ cô ấy có lòng tốt nấu cho tôi ăn có gì sai? Đứa nhỏ dễ thương như gọi tôi một tiếng bằng ba thì có gì sai? Có mất hột cơm hạt gạo nào nhà anh không?”
Nếu thực sự căn hộ này không cách âm chắc có lẽ cả khu chung cư đều biết chúng tôi đang cãi nhau. Sao tôi lại phải giải thích với hắn những việc này chứ, uống say rồi không chịu về đến chỗ tôi gây sự.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN