Chúng ta có thể quay lại không? - Chương 7: Đi siêu thị tàn trữ đồ ăn.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Chúng ta có thể quay lại không?


Chương 7: Đi siêu thị tàn trữ đồ ăn.


Quay về làm việc không biết trời trăng gì cho đến bảy giờ tối, sắp xếp thu dọn lại mọi thứ tôi ra về. Trên đường bây giờ cũng còn sớm lắm, mọi người náo nhiệt ra đường họp mặt ăn uống. Bóng dáng quen thuộc hồi chiều hiện ra trước mắt, ngay trong quán cà phê hắn đang ngồi với một cô gái nóng bỏng. Tôi tới gần để xem thì ra là thư ký Diệp, ngày tôi đi làm lại sau khi ở bệnh viện về thì có nghe tin thư ký Diệp được điều tới công ty con của tập đoàn Nhật Nam bên Canada. Không ngờ lại gặp cô ấy ở đây còn ngồi uống cà phê với hắn nữa có vẻ đẹp đôi đấy, vậy mà lúc chiều còn hành hạ tôi pha cà phê. Mà lạ nha cảm giác này hình như đã từng xảy ra thì phải thật khó chịu khi thấy cảnh này.
Nhớ lại ở nhà không còn gì, ghé vào siêu thị mua chút thức ăn. Đẩy chiếc xe nhỏ đi một vòng lớn từ đầu siêu thị đến cuối siêu thị, tôi thu về một mớ mỳ gói, xúc xích, phô mai, vài hủ bánh gạo Hàn Quốc, trứng và một ít rau củ. Tôi chợt thấy hai mẹ con Đậu Phộng đang ở khu quầy sữa chắc là mua sữa cho Đậu Phộng rồi.
“ Đậu Phộng đi mua sữa sao?”
“ Ba Phong, đúng ạ.” Con bé thấy tôi cười tiếp mắt giơ tay ý bảo tôi bồng.
“ Anh vừa mới tan làm sao? Mua nhiều đồ thế này chắc dự trữ đúng không?”
“ Ừm, vì dạo gần đây công việc nhiều quá phải ở lại tăng ca suốt nên đành ăn tạm những thứ này.”
“ Hay là bữa nào anh tăng ca thì cứ nói em, em nấu để cho anh một phần.” Hạnh tỏ ý nhưng tôi thấy cũng ngại.
“ Như vậy phiền em lắm, em còn lo cho Đậu Phộng nữa. Anh ăn tạm cho qua bữa tối là được.”
“ Coi như anh giúp đỡ hai mẹ con em thì em giúp lại anh có sao đâu, anh đừng ngại bắt đầu từ ngày mai luôn nhé.”
“ Ba Phong đồng ý nha, mẹ Đậu Phộng nấu ngon lắm. Bảo đảm chú sẽ mũm mĩm như Đậu Phộng vậy.” con bé đưa khuôn mặt bầu bĩnh năn nỉ, tôi và Hạnh cười lên vì lời nói ngây ngô của con bé.
“ Được, vậy mai ba ăn cơm với Đậu Phộng nha.” Con bé vui mừng gật đầu rồi ôm lấy tôi.
Tôi cõng Đậu Phộng trên lưng, nó gục đầu vào vai tôi ngủ ngon lành. Hạnh đi kế bên mùi hương của Hạnh thoang thoảng khi gió lùa qua. Một cô gái giỏi giang xinh đẹp như vậy mà thằng đàn ông đấy bỏ rơi, thằng khốn đó đúng có mắt như mù.
“ Sao anh không tập lái xe rồi lái đi cho tiện, chiếc xe ở dưới tầm hầm khu chung cư đống bụi một lớp lớn rồi đấy.”
“ Anh chưa có thời gian đi tập, khi nào lái được anh chở hai mẹ con đi chơi.”
“ Vậy vinh hạnh cho em quá.”
Chúng tôi cứ thế mà đi bộ về nhà, một buổi tối đơn giản với một tô mì vừa ăn vừa xem phim đam mỹ của Thái Lan. Tuy toàn diễn viên mới vào nghề đang còn đi học nhưng nó lại là cái sự ngây thơ, đáng yêu để thu hút các hủ. Dạo gần do bận quá nên nhiều tập phim mới ra mà vẫn chưa xem được, tôi yêu thích đến độ phải cày đi cày lại trong khi chờ tập phim mới vì một tuần chỉ chiếu đúng một tập. Như thế vẫn chưa đủ tôi còn lưu phim về máy copy vào những cái USB cất giữ cẩn thận, haha nhìn tôi giống rất biến thái nhỉ? Đúng tôi là một hủ nam, nhiều người sao lại nghĩ hủ nam nhất thiết phải là gay? Tôi cũng không cuồng quá đến độ khi diễn viên đi khắp các nước để họp fan meeting mà kéo nhau hết ra sân bay lại mua vé đi tham dự. Chỉ cần có phim cho tôi xem mỗi tuần và ngồi ở nhà hóng những clip chúng nó họp fan là mãn nguyện rồi.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN