Chuyện ma quái nhà họ Nguyên
Chương 3
Chương 3
Chia tay 10 năm Nguyên Dương về nước, không còn là cậu nhóc lóc chóc như ngày nào, cậu trở thành một thanh niên tuấn tú, dáng người thon dài, tính cách đã thu liễm ôn hòa đi phần nào.
1 tiếng chạy xe từ bến tàu quốc tế không bao lâu thì về tới nhà. Căn nhà họ Nguyên vẫn to lớn sừng sững như hơn 1 thế kỷ qua. Thật vất vả mới thưa hỏi bà con họ hàng đông đúc , cậu gấp gáp tiến về căn viện nhỏ phía sau nhà , cậu muốn gặp lại người ấy.
Mảnh sân vườn trước phòng rất xinh đẹp, từng chậu hoa thược dược nở rộ khoe sắc, phía bên phải là một cây hoa huỳnh rất to tỏa hương thơm ngát, từng bông hoa màu trắng mọc thành chùm như một tấm lụa vải nối dài.
Cậu nhìn thấy một người con gái , cô đứng ngay cửa phòng nhìn cậu, vẫn bộ sườn sám màu ghi nhạt giản dị, đôi mắt cười cùng với nụ cười dịu dàng như nước. Vừa nhìn thấy cô, cậu đã bước vội đến ôm cô vào lòng, cô thấp hơn cậu rất nhiều chỉ đứng tới cầm cậu thôi, cô cứ nhỏ bé mãi như thế làm cậu chỉ muốn ôm cô vào lòng mà bảo vệ.
– ” Cậu ba, về rồi à? Du học có vất vả hay không?”. Tiếng cô ngọt ngào và trong trẻo như giọt suối nguồn, cô đưa tay khẽ ôm lấy Nguyên Dương.
– ” Ở nước ngoài nhiều năm, em rất nhớ chị, chị có khỏe không? Chị có mong em về không?”. Nguyên Dương gấp gáp hỏi , du học 10 năm người cậu nhớ nhất là cô mong chờ gặp nhất là cũng là cô. Nỗi nhớ của cậu lớn đến nỗi đôi lúc chỉ muốn bỏ về giữa chừng để gặp Ngụy Lan, hằng đêm cậu luôn mơ về ánh mắt xinh đẹp như ánh trăng của cô.
– ” Mong chứ , ngày ngày đều chờ” . Nói rồi cô vuốt khẽ lên má cậu dịu dàng. Lúc cậu đi chỉ 13 tuổi thôi là một thằng nhóc bé xíu, vậy mà giờ lại thành một thanh niên cao lớn có thể ôm trọn lấy cô rồi, thời gian nhanh thật.
Nguyên Dương nắm lấy đôi bàn tay mềm mại của cô khẽ nói ” Ngụy Lan, tôi đã lớn rồi, tôi có thể bảo vệ chị, nếu chị không muốn ở đây, tôi có thể…đưa chị đi” Ngụy Lan cắt ngang lời cậu khẽ quát ” Đừng nói bậy, lời này của cậu đừng để người khác nghe thấy” rồi đứng phắt dậy quay lưng về phía cậu một lúc sau mới khẽ buông lời ” Muộn rồi cậu ba “.
Sáng sớm, Nguyên Dương thức giấc bởi tiếng ồn ào bên ngoài, từng tiếng kêu sợ hãi vang lên thất thanh. Tiện tay khoác vội chiếc áo vào người , cậu bước nhanh ra phía cửa.
Bên ngoài một tốp hạ nhân đang sợ hãi nhìn một con mèo chết, nó bị móc mắt, hốc mắt của nó trống rỗng ghê rợn, lớp lông đen bị dính lại bởi những vết máu đặc, có vẻ chết đã rất lâu.
– “Thiếu phu nhân , con cái gì cũng không biết, con không hại người , người tha cho con đi”” Lúc này một hạ nhân bỗng quỳ gục xuống nền gạch, khóc lóc lớn tiếng, vừa nói vừa quỳ lạy về phía con mèo.
Vừa nghe thấy chữ thiếu phu nhân, Nguyên Dương liền hỏi ” Chuyện gì liên quan tới thiếu phu nhân? ” Hạ nhân kia nghe thấy tiếng cậu quát liền sợ hãi im lặng, một lúc sau mới run run định trả lời thì đã bị cắt ngang bởi giọng nói ồm ồm của quản gia.
-” Bọn hạ nhân mê tín nói bậy, thiếu gia đừng quan tâm làm gì, bọn bây còn không mau mang con mèo đi xuống” Quản gia cười trừ rồi tiếp lời “Thiếu gia cũng biết mấy năm nay gia tộc không an ổn nên bọn hạ nhân bất an nên đồn đãi lung tung”
Nguyên Dương khẽ nhíu mài lại , ” Hừ” một tiếng lạnh lùng ” Người hầu không được quản lý nghiêm như thế ngươi biết phải làm gì rồi ? Ta không muốn nghe bất cứ tin đồn bậy nào trong cái nhà này”
Quản sự cười giả lả rồi thưa ” Nếu nói lung tung sẽ bị đuổi đi sẽ không giữ lại, thiếu gia yên tâm
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!