Cổ Mộ - Phần 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
654


Cổ Mộ


Phần 9


Có đáng buồn không,câu chuyện tình của tôi và người đàn ông đó dường như là nước và lửa …Tôi thật sự đã được tự do…cánh cổng đó đóng lại…tôi quay lại nhìn
Bố Tiên xoa vai con gái
-Đi thôi con chúng ta đi thôi nào
Mẹ Tiên thở dài
-Mày muốn tự do giờ thì đúng như mơ ước rồi đấy con,để bị đá chỉ sau một đêm,ngu ngốc thật sự
-Bà thôi đi,nó có cái khó nói riêng,con nó đang buồn còn cứ đay nghiến mãi vậy…
-Nó sướng không biết đường sướng đó thôi…chán mày lắm con ạ,lỡ dở cả đời
Gia đình tôi chuyển tới một thành phố khác tại Nhật Bản…nơi này bố tôi có một căn nhà gỗ nhỏ ngay cạnh cánh đồng hoa hướng dương…mẹ tôi hằng ngày lấy hoa đem ra chợ bán…bố tôi lại chạy xe taxi …còn tôi dậy võ cho lũ trẻ người Việt tại một ngôi chùa…
Chúng tôi hoàn toàn cắt liên lạc với bên ngoài…không dùng di động,không dùng mạng xã hội…
Đã ba tháng trôi qua,tôi hôm nay mang chiếc túi sách lên vai thì rơi từ túi ra chiếc khăn quàng cổ mà ông ta đưa cho tôi…lúc này đột nhiên tôi nghĩ tới chuyện khi xưa vào 15 năm trước
-Yêu chú…cháu yêu chú
-Nhóc à,câu này không phải muốn nói là nói được đâu
-Tại sao lại không ạ
-Ta sẽ nói cho cháu nghe vào ngày tuyết rơi đầu mùa
-Dạ…
Và cũng vào ngày tuyết rơi đầu mùa,bên bờ hồ Tiên đã gặp Vua …cô chợt thấy tủi thân rồi ôm mặt ngồi khóc trong phòng…” Mình rốt cuộc đã làm gì sai”…
Tại Hoàng Cung
Hổ Phách tới chỗ công chúa
-Có tin gì không
-Không tìm thấy họ,thật sự biến mất hoàn toàn luôn vậy…không tra ra được đang ở đâu luôn,đội quân tinh nhuệ nhất ta cho đi tìm rồi…
-Điện Hạ dạo gần đây sát sinh rất nhiều,ngài ấy lại trở lại như trước,khi có Tiên Phi ngài ấy điềm tĩnh hơn,bây giờ ai cũng sợ tới gần ngay cả tôi…
-Tôi phải tìm ra Tiên Phi nhất định phải đưa cô ấy quay lại dù cho phải mất mạng…
-Tôi sẽ giúp công chúa…
Tại cánh rừng rậm xanh mướt…Vua cưỡi con hổ trắng đi săn…ông ta lao như điên vào chém con sư tử,máu me văng khắp nơi …con khác chồm lên cắn vào tay Vua khiến ông ta bị thương…lính lao tới đâm chết con mồi…
Trở về Đông Cung vị tổng quản lo lắng
-Điện Hạ ngài bị thương rồi ,trời ơi máu nhiều quá
-Ta ổn gọi bên y phòng tới đây khâu là được
-Vâng điện hạ…
Bên y phòng đi tới nhìn vết thương rách lớn ở tay…họ nói
-Điện Hạ khâu sống sẽ không để lại sẹo ,tiêm tê thàn sợ sẽ để lại sẹo ạ
-Khâu sống đi
-Dạ vâng người chịu khó một chút nhé
Từng mũi khâu vào cánh tay Vua nắm chặt tay chịu đựng…ông ta hỏi Y Phòng
-Mắt của ta phẫu thuật sẽ mất bao lâu
-Dạ chỉ mất 5 tiếng thôi ạ
-Bao lâu hồi phục
-Với thuốc đặc trị trong cung thì chỉ một tuần là hồi phục ạ…
-Ta sẽ phẫu thuật mắt ,chuyện này chỉ ta và ngươi biết không được để ai biết
-Dạ vâng…thần xin vâng Điện Hạ
Tổng quản đứng đó nghe thấy bà ta không tin vào tai mình khi Vua muốn phẫu thuật mắt sau mấy chục năm sống trong bóng tối…vị Tổng quản ôm miệng vui mừng…
Hổ Phách đi tới vội vã
-Thần xin lỗi đã hộ giá chậm trễ
-Ngươi đang làm gì sau lưng ta vậy Hổ Phách
-Thần…thần không có điều gì giấu Điện Hạ cả
-Ta đâu có nói ngươi giấu
Vua ngẩng lên nhìn vào Hổ Phách
-Thần…thần thật sự chỉ muốn những gì tốt nhất dành cho người mà thôi…
-Vậy theo ngươi thế nào là tốt …
Vua rút kiếm chĩa vào cổ Hổ Phách ,mũi kiếm làm chảy máu ở cổ anh ta
-Thần hiểu rồi ạ,thần sẽ không cho người đi tìm Tiên Phi nữa
-Cô ta đã bị đuổi khỏi đây mà ngươi lại đi tìm,ngươi coi lệnh Vua là một trò đùa à
-Thần không dám thưa Điện Hạ…
-Lui đi…
Vua đứng dậy bước vào quan tài tự đóng nắp lại rồi giam mình trong chiếc quan tài…ông ta luôn sống trong bóng tối và cô độc…
Tại sân bay…một người phụ nữ lớn tuổi nhưng rất đẹp lại ăn mặc khá trẻ trung …bà có vẻ nhí nhảnh
-Ê bộc,ta mặc vậy con trai ta sẽ thích chứ
-Thái Hậu là đẹp nhất luôn đó ạ
-Khi xưa ta sinh Điện Hạ năm đó mới có 16 tuổi ,nghĩ lại thời đó trẻ quá ,giờ con ta đã 60 tuổi rồi
-Nhìn Thái Hậu chỉ tầm 60 thôi ạ k ai nghĩ là 76 tuổi đâu ạ
-Thật à,trước khi về Hoàng Cung ta phải về quê thắp hương cho bố mẹ ta đã
-Dạ Thái Hậu
Bà bước lên chiếc xe đen ,vệ sỹ vây kín xung quanh…tới một ngôi chùa ở quê của bà,bà vô tình thấy Tiên đang dậy võ cho lũ trẻ,đôi mắt sáng nụ cười toả nắng của Tiên khiến bà giữ tay lên tim
-Kia có phải Tiên Phi không
Người hầu vội mở điện thoại ra nhìn
-Ôi đúng vậy thưa Thái Hậu,đúng là Tiên Phi
-Cô gái đầu tiên mà Điện Hạ đề nghị kết hôn,con bé thật đẹp,nụ cười hiền hoà ta rất ưng ,đừng làm phiền con bé chắc được ra ngoài hít thở,chúng ta vào trong thắp hương đi…
Bà bước vào thắp hương…Tiên đi vào đon đả
-Xin chào Bà ạ,hiện tại sư thầy đang đi vắng nên có điều gì cần xin hãy ới cháu ạ
-Ta già vậy sao mà chào bằng Bà vậy
-Dạ …( Tiên lúng túng) cháu…
-Ta trêu mà…ta rất thích đôi mắt của cháu
-Dạ …cám ơn đã khen cháu ạ,cháu xin phép…
Tại Hoàng Cung …
Aki thử thai tại y phòng
-Sao rồi ta hồi hộp quá không dám nhìn luôn ý
Y tá tại Y Phòng ( nơi bác sỹ chữa bệnh trong cung)
-Chúc mừng Thứ Phi Aki người đã mang thai rồi ạ…
Aki ôm miệng sung sướng đến tận cùng ,khóc vỡ oà…người hầu ôm cô “ Chúc mừng thứ phi,ông trời không phụ lời cầu nguyện của người”…
Thái Hậu trên đường tới Đông Cung nghe nói vị Thái Hậu cũ bị đuổi khỏi cung luôn rắp tâm hãm hại Vua
“Bà ta sẽ biết tay ta,con trai bà ta yểu mệnh tại sao cứ thù con của ta,thứ đáng ghét”
Bước vào Đông Cung hổ phách ngạc nhiên
-Thần bái kiến Thái Hậu,chúc người Thiên An
-Miễn lễ đi hổ phách,Điện Hạ đâu
-Ngài ấy lại nhốt mình trong áo quan nói một tuần nữa mới trở ra ạ…
-Nó vẫn vậy,không hề thay đổi,ta cạn lời với nó rồi
Thái Hậu nói chuyện rất xiteen bà thở dài
-Hẹn người một tuần nữa ạ …
-À Hổ Phách này ta có gặp Tiên Phi ,tại sao con bé lại được ra ngoài vậy
-Thật ah…
-Có chuyện gì kể cho ta nghe
Hổ Phách đứng kể cho Thái Hậu nghe chuyện …
-Chuyện là vậy ạ
-Eo ôi con bé máu nhỉ,khuyên vua mổ mắt ,ta còn chẳng khuyên được mà chẳng dám khuyên vậy mà thật can đảm …
Tại Y Phòng khoa phẫu thuật…Vua nằm trên bàn mổ…ông ta mở mắt nhìn ánh đèn …
-Sau khi ta mổ xong hãy nhắn cho Hổ Phách
-Dạ vâng Điện Hạ…thần đã chuẩn bị đôi mắt tốt nhất cho người …
-Làm đi…
Vua nhắm mắt…ông ta thở dài…
Tôi cắt hoa cho mẹ thì cắt vào ngón tay,tay chảy máu
-Ôi dồi để mẹ làm mày hậu đậu lắm
-Có điềm gì không nhỉ ( Tiên đưa tay lên miệng mút máu ở ngón tay)…
-Sang tuần bố xong việc ở đây rồi mẹ con mình về Việt Nam
-Vâng …
10 ngày sau…Vua tháo băng mắt…từng vòng từng vòng được mở ra …Hổ Phách và Tổng Quản hồi hộp…Vua thì mặt vẫn lạnh tanh…chiếc băng được tháo ra …Vua lấy tay ôm lấy mắt vì chói …ông ta mở chầm chậm mắt thấy Hổ Phách …Vua cất lời
-Hổ Phách …áo trắng rất hợp với ngươi…
Hổ Phách cười rạng rỡ “ Điện Hạ chúc mừng người đã mắt sáng ạ,thần chúc mừng điện hạ”
Vua mỉm cười
-Mọi chuyện ổn chứ
-Dạ mọi người vẫn cứ nghĩ Điện Hạ đang trong áo quan tịnh tâm vì thần báo ra như vậy,ngài giấu cả thần cho đến phút chót…
-Ta k muốn ầm ĩ ,hồi cung…
-Tới chỗ Thái Hậu chứ ạ
-K cần,Thái Hậu sẽ tự đến ngay thôi
Vua nói không sai…Thái Hậu nói xa xả ngay khi Vua về Đông Cung
-Con mổ mắt mà giấu ta,con coi ta là gì
Vua thổi phù vì mẹ nói quá nhiều
-Con ổn thưa người
-Ta có tin vui cho con,thứ phi Aki có thai rồi
-Vâng
-Vâng thôi à…à ta muốn ra ngoài đi Chùa,con đèo ta đi nhé…
-Con còn rất nhiều việc nên
-Ta nói con k thương ta mà,mẹ con lâu ngày gặp lại mà hững hờ như không?
-Vâng để con đưa người đi
Vua ôm trán …ông ta đứng trước gương nhìn thấy bản thân sau bao năm sống trong bóng tối…
Tổng quản cài cúc áo cho Vua,ông ta mặc bộ vest tím bên ngoài choàng chiếc áo dạ màu tím kẻ sọc…Vua lịch lãm sang trọng đến từng chi tiết…Vị tổng quản già mỉm cười
-Điện Hạ hoàn hảo rồi …Tiên Phi mong người mắt sáng để người có thể thấy cô ấy …Tiên Phi không khéo nhưng thật tâm…
-Đừng nhắc đến cô ta nữa…
Vua quay đi lên chiếc siêu xe chở mẹ ông ta đi trên đường,giao thông báo sẵn xe Vip đi qua nên đoàn xe hộ Tống Vua mở đường cho Vua chạy một mạch…Thái Hậu mỉm cười
-Lâu lắm rồi mẹ con mình mới ra ngoài ,con sáng mắt mẹ vui lắm
-Thế giới bên ngoài với con không quan trọng,con chỉ là muốn là một ông Vua hoàn hảo vậy thôi…
-Nhìn ngắm thế giới là công việc của con mà con trai…mẹ nghe nói con đuổi Tiên Phi đi vì con bé muốn thấy con mắt sáng …
-Cô ta là đứa hỗn láo con từng gặp
-Ha ha hỗn láo đâu,con bé đẹp mà
-Mẹ gặp đâu mà biết
-Con cũng chưa nhìn nhỉ…nếu gặp con có thể biết không
-K gặp lại nữa đâu mẹ yên tâm
Vua nhấn ga phóng đi,tay ông ta đeo chiếc nhẫn kim cương và đồng hồ trị giá cả trăm tỉ sáng loé trong ánh nắng ban mai…
Tôi xoa vai mẹ
-Mẹ còn đau bụng không
-Mẹ ổn,đi bán cho mẹ nốt chỗ hoa đi k để nó hỏng,đêm nay bay rồi
-Con mang lên chùa được không mẹ
-Được ,con chào sư thầy cho mẹ nhé…hôm qua mẹ chào rồi nhưng vẫn nhắn thế nhé
-Vâng ,vậy con đi đây
Tiên mặc chiếc áo khoác màu hồng và quần jean xanh …trời lạnh cô đội chiếc mũ lông lên đầu…bố Tiên gặp ở cổng
-Đi đâu thế con ,đường hôm nay cấm hết chắc ông to nào tới đây
-Lên chùa có đi được không bố
-Đi đường chính k được đâu,con vòng sau núi xem
-Vâng…Vậy con đi đây
Tới chùa Vua vào thắp hương cúi đầu trước ông bà ngoại…Thái Hậu cứ nhìn xung quanh k thấy Tiên và hỏi sư thầy “ Cô gái hay dậy võ đâu rồi ạ”
-À con bé về quê nên không tới
-Về quê ạ…
-Phải để tôi đi rót nước xin mời qua phòng khách…
-Dạ
Thái Hậu nháy Hổ Phách rồi lầm bầm “ Đen thế lại không có ở đây…ô mà Điện Hạ đâu rồi”
Vua đi ra vườn sau nhìn mấy cây cổ của chùa…cánh cổng sau chùa mở ra ,Tiên ôm bó hoa Hướng Dương cười tươi bước vào …mái tóc bay trong cơn gió nhè nhẹ …
Đúng lúc Vua quay lại nhìn ,mắt chạm mắt ,Tiên rơi bịch bó hoa xuống dưới chân…Sư thầy đúng lúc cầm ấm trà đi ra “ Tiên đấy à con ,có người hỏi con đấy “
-Con ,con có hoa gửi thầy,con đi đây ạ…
Vua nhận ra giọng nói của Tiên ,ông ta lần đầu thấy Tiên là một cô gái nhỏ nhắn rất xinh xắn,đôi môi Tiên đỏ hồng hình trái tim…ông ta lên tiếng
-Đứng lại đó…
Tiên mặc kệ quay đi và bỏ chạy…cô chạy thục mạng rồi ngã nhào về phía trước…Vua đã ngay lập tức đứng trước mặt…
Tiên rách đầu gối,rách cả quần bò,cô ngẩng lên nhìn Vua rồi mếu…
-Ông nhìn gì ,tôi chảy máu rồi này…
-Tại ngươi tự chạy tự ngã chứ đâu có ai làm gì
Tiên tức đứng dậy đi tập tễnh ,Vua tóm lấy tay
-Đã gặp nhau rồi thì nói chuyện đi
-Tôi không có gì để nói cả ,ông đuổi tôi đi rồi còn gì,mà khoan đã
Tiên quay lại thấy Vua đang nhìn cô …cô xoa xoa tay trước mặt Vua,ông ta tóm tay
-Đủ rồi
-Mắt…mắt của ông sáng rồi ,sáng rồi đúng không
Tiên bật cười trong nước mắt như hạnh phúc vỡ oà…
-Ngươi vui vậy à
Tiên gật đầu rồi nước mắt vẫn rơi
-Cuối cùng thì ông cũng có thể thấy tôi rồi
-Phải ,ngươi rất đẹp …
Vua cúi xuống hôn lên môi Tiên…dưới hàng cây lá rơi rụng…Tiên mở mắt tròn xoe nhìn Vua rồi đỏ mặt…cô ôm môi…
-Tôi phải về đây,tạm biệt…
Vua tóm tay rồi cõng lên lưng
-Về đâu,ngươi phải về bên cạnh ta…
Câu nói của Vua khiến Tiên không biết phản ứng thế nào,dưới con đường lá rơi đó Hoàng Đế đang cõng Tiên Phi ,Vua trò chuyện cười rất nhiều …nụ cười hạnh phúc của Hoàng Đế …
– [ ]

Yêu thích: 3 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN