Con Ghẻ
Phần 16
Nguồn: Bảo Ngọc
Tại một khách sạn lớn nhất nhì thành phố, đèn điện được bật sáng trưng, thảm đỏ được trải từ ngoài vào trong. Hạ cùng bà Lan bước xuống xe. Khung cảnh trước mắt khiến Hạ choáng ngợp. Cô chưa từng tham dự buổi tiệc nào có quy mô hoành tráng thế này. Nhìn người khách mời đến đây, tất thảy đều là những con người sang trọng lịch thiệp, họ khoác trên mình những bộ cánh lộng lẫy, trang sức họ mang nhìn qua thôi cũng đã thấy đủ sự quý giá khiến Hạ không khỏi thu mình rụt lại. Bà Lan vỗ nhẽ lên tay Hạ nhìn vào phía trong:
– Vào thôi con.
Theo lệnh của mẹ chồng, Hạ từng bước theo thảm đỏ đi vào bên trong. Tiếng nhạc theo khoảng cách cũng to dần. Ở một vị trí thuận lợi nào đó để có thể dễ dàng quan sát khách mời ra vào, bà Thuỷ Tiên đã nhìn thấy bạn thân cùng con dâu. Dừng cuộc nói chuyện với mấy vị khách rồi tiến lại chỗ bà Lan đang đứng:
– Chào Phong phu nhân.
– Trời, hôm bay khách gọi mình Phong phu nhân cơ đấy, bà xã ông chủ tịch tập đoàn Đức Việt!
Hai người nhìn nhau cười không khép miệng được, họ thân nhau tới nỗi có thể trêu đùa nhau bất cứ nơi đâu, nói chuyện không thấy chút khoảng cách nào mà lại còn như trẻ con vậy. Bà Thuỷ Tiên nhìn sang Hạ:
– Đây là vợ Tuấn Vũ à?
– Ừ, vợ Tuấn Vũ con bé tên là Hạ.
– Cháu chào bác.
– Chà, cháu đẹp quá. Hôm trước cưới hai đứa bác ở nước ngoài không về tham dự được. Xinh đẹp như vậy hôm nay bác mới được gặp mặt. Tuấn Vũ quả là có con mắt nhìn người. Giá mà Gia Khánh nhà ta cũng kiếm được cô con dâu như thế này nhỉ?
Được bà Thuỷ Tiên khen mà Hạ thấy ngượng ngùng, ở đây cô thấy có ai là không xinh đẹp đâu. Ngay đến cả bà Thuỷ Tiên hay như mẹ chồng cô tuổi đều ngoài năm mươi gần sáu mươi rồi nhưng nhìn họ vẫn có nét xinh đẹp sang trọng riêng. Bà Lan nói với bạn:
– Gia Khánh hoàn cảnh tốt như vậy, vơ đâu chẳng được vợ tốt. Có khó, tôi sợ là ở chỗ bà thôi.
Bà Thuỷ Tiên mặt tiu nghỉu khi nhắc đến chuyện Gia Khánh nhưng lại nhanh chóng vui vẻ trở lại:
– Thôi, không nhắc đến chuyện này nữa. Việc riêng của nó để nó tự giải quyết. Chúng ta vào thôi.
Bên trong, nhân viên phục vụ không ngớt. Một cô gái đeo nơ đỏ trên cổ bê ra một chiếc khay tròn cúi người bên cạnh Hạ mời cô. Bên trên có ba chiếc ly tất cả đều là rượu. Hạ ngập ngừng nhấc lên một chiếc ly cầm trên tay. Bà Lan và bà Thuỷ Tiên lúc này đang mải mê nói chuyện với mấy bà bạn, Hạ không muốn phá hỏng tâm trạng tốt của mọi người nên cầm ly rượu ngồi xuống chiếc bàn ở trong góc khuất. Vô tình, từng bước đi ấy của cô lại lọt vào mắt một người.
Gia Khánh đang đứng cạnh Lạc Tuyết, nhưng anh mắt lại dõi theo Hạ từ nãy tới giờ. Lạc Tuyết nhận thấy Gia Khánh để tâm đi đâu, cô liền gọi Gia Khánh:
– Gia Khánh, anh bị sao vậy? Em hỏi sao anh không trả lời?
Gia Khánh giật mình quay ra nhìn Lạc Tuyết:
– Em hỏi gì? À mà anh có chút việc. Anh đi đã nhé.
Nói xong không đợi Lạc Tuyết trả lời, Gia Khánh đi thẳng tới chỗ Hạ. Gia Khánh cũng không khác gì mấy so với Tuấn Vũ. Đẹp trai, tuấn tú, trẻ tuổi lại tài giỏi. Gái theo anh xếp hàng dài không đếm nổi. Lạc Thanh là một trong số những cô gái đó. Nhưng anh lại chưa thấy động tâm với cô gái nào khiến cho chính mẹ anh cũng phải hoang mang về giới tính của con trai mình. Không hiểu sao, Gia Khánh vừa nhìn thấy Hạ đã như bị cô hút hồn. Từ khuôn mặt, ánh mắt cho đến cử chỉ khiến Gia Khánh không thể rời mắt. Anh tiến thẳng tới chiếc bàn Hạ đang ngồi lịch sự chào hỏi:
– Chào cô, tôi có thể ngồi cùng chứ?
Hạ bất ngờ trước câu hỏi của Gia Khánh. Đây là tiệc mời mà, bàn này vốn dĩ của khách không phải ai muốn ngồi đâu thì ngồi sao? Với lại cô cũng đâu phải chủ nhân buổi tiệc này, sao anh lại hỏi cô cơ chứ! Mà đây lại là một người đàn ông đẹp trai như vậy càng khiến Hạ khó trả lời:
– À …, vâng. Anh .. cứ tự nhiên.
Gia Khánh không ngại ngần ngồi xuống nói chuyện với cô:
– Cô là tiểu thư nhà nào vậy? Có thể cho tôi biết tên được chứ? Bên ngoài rất vui sao cô lại ngồi đây một mình?
– À, tên tôi lại Hạ. tôi không quen chỗ ồn ào cho lắm, nên tôi mới chọn ngồi ở đây
– Tôi tên là Gia Khánh, rất vui khi được làm quen với cô.
Gia Khánh giơ ly rượu lên muốn cụm ly với Hạ. Theo phép lịch sự cô cũng đưa ly lên. Phía xa Lạc Tuyết đứng đó nhìn Gia Khánh và Hạ ánh mắt đầy lửa giận. Một lát sau, khi bản nhạc khác cất lên, Gia Khánh nói với Hạ:
– Cô biết nhảy chứ? Nếu cô không ngại tôi có thể mời cô một điệu được không?
– Tôi.. tôi có biết nhảy sơ sơ. Tôi nhảy không được giỏi cho lắm. Sợ .. sợ không nhảy được với anh.
Gia Khánh đứng lên trước mặt Hạ, anh chìa tay ra mời Hạ:
– Không sao, tôi cũng nhảy không giỏi cho lắm. Chúng ta nhảy với nhau có phải hợp lí hay không?
Trong hoàn cảnh này, Hạ không biết phải làm thế nào. Không biết từ chối anh ta có phải là thất lễ không nhưng theo cô thấy quan hệ của cô và anh ta chưa thân mật tới mức như vậy? Nhìn người đàn ông này có vẻ rất đàng hoàng lịch sự và thân thiện. Chẳng phải trên phim, người ta không quen nhau vẫn có thể nhảy với nhau được hay sao? Trông anh ta mong chờ thế kia, nếu từ chối cô cũng thấy áy náy trong lòng. Trong đầu còn băn khoăn nhưng Hạ vẫn chìa tay ra. Khi sắp đặt vào tay Gia Khánh thì có một bàn tay đưa tới nắm chặt lấy cổ tay cô. Cả Hạ và Gia Khánh đề đổ dồn ánh mắt về phía người ấy. Hạ lắp bắp:
– Tuấn … Tuấn .. Vũ. Anh đến từ khi nào?
Người trước mặt khiến Hạ không khỏi giật mình. Cô có chút lo sợ, mặt tái đi. Không hiểu sao lúc đó, Hạ có cảm giác Tuấn Vũ nhìn mình rất lạ. Nó không hẳn là ánh mắt đầy căm giận hay đầy khinh bỉ như mọi khi. Nhưng là gì cô nhìn không ra chỉ thấy trong lòng run rẩy sợ hãi. Tuấn Vũ quay sang nhìn Gia Khánh:
– Cậu muốn mời vợ tôi nhảy thì phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không đã chứ?
Sau câu nói của Tuấn Vũ, hai con người kia lại được thêm một phen ngạc nhiên nữa. Hôm nay lần đầu tiên trước mặt người lạ anh nhận cô là vợ. Câu nói đó còn khẳng định chủ quyền cô mặc nhiên là của anh? Gia Khánh có chút chột dạ:
– Vợ cậu đây sao? Là cô gái mà cậu vẫn hay kể?
– Phải. Là cô ấy.
Tuấn Vũ vừa nói vừa đưa tay ôm lấy eo Hạ kéo sát vào người, nhìn cô sâu thẳm nói:
– Đây là Hạ, vợ của tôi.
– Vậy chẳng phải… tôi nghĩ tôi cần nghe cậu giải thích nhiều hơn đấy!
Tuấn Vũ cười lớn với Gia Khánh:
– Có nhiều điều cậu còn phải biết lắm. Về khi nào còn chưa qua chào hỏi nhau. Hôm nay mình không đến kịp có phải cậu định hốt vợ mình không?
– Đừng nói thế chứ! Không biết không có tội mà. Nếu mình biết cô ấy là cợ cậu, nhất định mình sẽ ngăn không cho cô ấy lấy cậu đâu!
Cả hai người cùng cười lớn chỉ có Hạ là ngơ ngác trước hàng loạt hành động cũng như lời nói kỳ quặc của hai bọn họ.
Phía bên kia, Lạc Tuyết vẫn theo dõi nhất cử nhất động của Gia Khánh. Toàn bộ sự việc đều được Gia Hân thu vào tầm mắt. Lúc đầu nhìn thấy Hạ, Gia Hân đã thấy quen mắt. Khi Tuấn Vũ đến, cô mới nhận ra Hạ chính là người bị anh sỉ nhục ở nhà hàng hôm đó. Không ngờ lại là vợ của anh. Gia Hân tiến tới chỗ Lạc Tuyết, thì thầm vào tai cô ta:
– Chị có biết người con gái kia là ai không? Cô ta đang tán tỉnh anh Gia Khánh đó. Mấy hôm nay em thấy anh Gia Khánh nhắc tới cô ta suốt. Chắc anh ấy động lòng với cô ta rồi
Lạc Tuyết nắm chặt ly rượu:
– Em nói chuyện này với chị làm gì?
– Chẳng phải chị thích anh em sao? Cưa cẩm gần đổ rồi giờ để người khác hốt mất thì thật là phíg, mà em cũng không muốn anh Gia Khánh yêu cô ta đâu. Cô ta chỉ lợi dụng anh ấy thôi, em thích chị làm chị dâu em cơ, thế mới xứng đôi với anh trai em.
Nghe Gia Hân nói thế trong lòng Lạc Tuyết lại thêm vài phần tự đắc. Vẻ nham hiểm hiện rõ lên gương mặt cô ta, Gia Hân nhìn thấy vậy liền nghĩ: “Đúng là đồ ngu, vừa mới nói mấy câu đã mắc bẫy”
Sau một hồi nói chuyện, Hạ mới hiểu ra. Thì ra Gia Khánh là bạn của Tuấn Vũ. Sở dĩ anh cũng như bà Thuỷ Tiên không biết mặt cô là vì gia đình họ có việc gấp ở nước ngoài nên không về tham dự đám cưới của cô và Tuấn Vũ được. Để hôm nay cô có một phen hú hồn. Cô nói với Tuấn Vũ:
– Anh nói chuyện với anh Gia Khánh, em ra ngoài một lát.
– Có chuyện gì vậy?
– Không, em ra ngoài cho thoáng thôi. Trong này em thấy hơi khó chịu.
Tuấn Vũ nhìn Hạ ánh mắt tà mị, ghé sát vào tai Hạ, từng câu nói mang theo hơi thở nóng bỏng của anh lên cổ khiến Hạ không quen mà nghiêng đầu ra phía sau:
– Với bộ trang phục ngày hôm nay của cô, tôi nghĩ mình sẽ phải trông chừng cô nhiều hơn. Để có thể cứu vớt những người đàn ông ngoài kia khỏi bị cô dụ dỗ như Gia Khánh ban nãy.
Câu nói đầy tính răn đe cũng như châm biếm. Sao cô nghe giọng anh ta lại không giống như vậy, giống một lời nhắc nhở hơn. Cô hãy chú ý đấy! Tôi sẽ để ý cô nên hãy liệu chừng? Sao anh ta không thể nói thế nhỉ? Có nhất định phải nói cô dụ dỗ trai không? Hạ liếc nhìn Tuấn Vũ vì câu nói đầy ẩn ý cùng vẻ mặt gian manh rồi cũng vội bước ra ngoài mặc anh ta cùng Gia Khánh đứng phía sau nhìn theo. Đợi khi bóng Hạ đi khuất, Gia Khánh mới lên tiếng:
– Tuấn Vũ, theo như lời cậu nói thì vợ cậu là một người con gái rất tệ. Nhưng theo như mình thấy thì không phải vậy đâu. Vợ cậu là một người rất tuyệt.
Tuấn Vũ cười đểu với Gia Khánh một cái:
– Có lẽ con mắt tinh tường của cậu hôm nay có trục trặc rồi. Nên cậu chưa thấy được cái tệ của cô ấy. Nhưng dù là tệ hay tuyệt thì … mà mình nghĩ cậu không cần quan tâm tới chuyện này nhiều quá đâu.
– Không muốn chia sẻ với mình nữa sao? Hình như mới đây có người vẫn có mạnh miệng với mình đòi bỏ vợ, nhất định không cho cô ta đạt được mục đích sao? Chẳng phải cậu nói cậu không có tình cảm gì với cô ta sao?
– Thời gian qua mình nhận thấy Có lẽ cô ấy không xấu, cô ấy có thể không xấu như mình nghĩ. Nhưng cô ấy không phải là người mình muốn lấy làm vợ. Việc li hôn là việc không thể thay đổi. Mình muốn mang lại hạnh phúc cho người con gái mình thật sự yêu thương
Gia Khánh có chút ngậm ngùi. Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu. Anh không nói gì mà cùng Tuấn Vũ hoà nhập vào buổi tiệc.
Hạ vừa bước chân ra phía sau khách sạn. Ở đây là khu tiệc ngoài trời và bể bơi, vẫn có bàn ăn và nhân viên phục vụ nhưng ít người vì tiệc chính ở bên trong vì ai tới đây đều có mục đích chính là đi quan hệ. Hạ đang đứng tranh thủ hít thở không khí tự do thoải mái thì có một giọng nói vang lên:
– Cô là cô Hạ?
Hạ quay người lại, là một cô gái trẻ xinh đẹp. Cô ấy chắc cũng tầm tuổi như cô, trên mặt trang điểm đậm không để lộ lấy một khuyết điểm gì. Nhìn qua cũng có thể biết cô ấy cũng là con nhà gia thế giàu có. Nhưng cô chẳng biết cô ta là ai. Cố tìm trong suy nghĩ cũng không thấy cô ta có chút quen thuộc nào.
– Cô hỏi tôi sao? Chúng ta có quen nhau?
Lạc Tuyết tiến lại gần Hạ vê mặt kênh kiệu
– không quen, và tôi cũng không muốn làm quen với cô.
– Vậy sao cô lại biết tên tôi, còn gọi tôi?
– Tôi gặp cô là vì Gia Khánh!
– Gia Khánh? – Hạ ngạc nhiên
– Phải, tôi nói cho cô biết, anh ấy là của tôi. Chúng tôi yêu nhau và chuẩn bị đám cưới rồi. Vì thế cô đừng mộng tưởng gì ở anh ấy.
Hạ lúc này như hiểu ra vấn để, mặt cô giãn nhẹ:
– Cô à, tôi không biết cô là ai, Gia Khánh tôi cũng chỉ vừa quen anh ấy thôi. Chúng tôi không có gì để cô phải suy nghĩ sâu xa đến vậy đâu
– Không có gì ư, cô đừng tưởng tôi không biết con người cô thế nào? Loại gái như cô tới đây cũng chỉ mong dụ dỗ lừa gạt những người đàn ông giàu có hay sao? Cô tìm ai lừa ai cũng được nhưng tránh xa Gia Khánh ra. Nếu không cô đừng trách tôi không khách sáo
Hạ nhìn Lạc Tuyết, một cô gái có vẻ ngoài sang chảnh có học thức như cô ta tại sao lại có thể nói ra những câu nói xúc phạm tới người khác như thế? Từ suy nghĩ cho tới lời nói, sao Hạ thấy giống Tuấn Vũ đến vậy. Có phải những người giàu có họ đều như nhau. Hạ hơi cau mày:
– xin lỗi tiểu thư, có lẽ cô đang hiểu nhầm chuyện gì rồi. Tôi và anh ấy mới chỉ gặp nhau lần đầu. Tôi không hề có gì với anh ấy và nói cho cô biết là tôi đã…
Câu nói chưa hết thì đã bị Lạc Tuyết chặn ngang, nhìn thẳng vào mặt Hạ với ánh mắt khinh bỉ nhất trông cô ta có vẻ hơi kích động gằn giọng nói:
– Đúng là thứ mặt dày trơ trẽn, những loại gái đu bám đàn ông như cô đáng lẽ ra không nên có mặt trên đời này. Nếu bố mẹ cô không dạy được cô thì để tôi thay họ dạy dỗ cô.
Nghe Lạc Tuyết xúc phạm tới bố mẹ mình, Hạ không nhẫn nhịn được mà lớn tiếng lại với cô ta:
– Tôi không biết gì thì đừng nói linh tinh. Cô đừng quá đáng quá, nếu không tôi cũng không khách sáo đâu.
– Haha, cô định làm gì tôi, cô làm gì tôi nào? Tôi xem cô muốn làm gì?
Vừa dứt lời, Lạc Tuyết liền lao tới giáng cho Hạ cái tát. Hạ bất ngờ về hành động của cô ta, cô lảo đảo vì không quen đi giày cao mà hôm nay cô đi đôi giày mười một phân nên đứng không con vững, một bên má cảm giác đau rát như bỏng. Lạc Tuyết cười hả hê, cô ta tiếp tục lại lao về phía Hạ định tóm lấy tóc cô, nhưng dường như biết trước hành động của cô ta, Hạ liền nhanh chóng đứng thẳng người giờ tay lên giữ lấy tay cô ta. Hai người giằng co đưa đẩy nhau một hồi cho tới khi Lạc Tuyết nhìn thấy phía sau Hạ là bể bơi. Cô ta liền nảy ra một ý định. Cô ta dần dần dồn Hạ tới sát mép bể bơi. Khi Hạ quay lại phát hiện ra thì lúc ấy cô đã chới với. “Tùm”
Lạc Tuyết nhanh chóng đưa tay đẩy nhẹ. Vì ngã bất ngờ nên cô chìm nghỉm dưới nước một hồi sau mới nổi lên. Hạ chới với giữa bể bơi, tay khua đập trên mặt nước cố ngoi đầu lên để kêu cứu nhưng chỉ vừa nhô lên cô lại chìm xuống . Giữa không gian bao trùm là nước không có lấy một chỗ để bấu víu, Hạ gần như tuyệt vọng thì có cánh tay túm láy tóc cô kéo lên. Lạc Tuyết nhìn Hạ hả hê:
– Để tao dạy cho mày một bài học, đồ gái đĩ. Tao nói rồi, tránh xa Gia Khánh của tao ra, nhớ chưa?
Cô ta vừa nói vừa dìm đầu Hạ xuống nước khiến tinh thần cô càng thêm phần hoảng loạn. Ký ức đau khổ khi xưa lại hiện về. Cô ta không phải muốn giết chết cô chứ! Lúc này cô không biết bản thân mình đã uống bao nhiêu nước, cô dùng hết sức mình để thoát khỏi Lạc tuyết nhưng không thể. Lạc Tuyết cứ lôi cô lên rồi lại dìm xuống cho tới khi cảm thấy thoả mãn cô ta mới giữ Hạ trên mặt nước. Hạ lúc này gần như kiệt sức, ngay cả việc giãy giụa cô cũng không muốn làm. Lạc Tuyết nhếch mép:
– Thế này mà cũng đòi đấu với tôi sao?
Cô ta giữ Hạ ở nguyên tư thế đó rồi hét to vào phía trong:
– Cứu tôi, cứu tôi với! Có ai không cứu tôi!
Bên ngoài hai nhân viên phục vụ nghe thất tiếng hét lớn từ phía bể bơi, liền chia nhau một người chạy qua đó xem tình hình, người còn lại chạy vào trong nhưng không dám hô to sợ náo loạn mà tìm Gia Khánh vì gia đình anh là chủ bữa tiệc. Gia Khánh và Tuấn Vũ đang cùng nhau nói chuyện, người nhân viên chạy tới nói nhỏ:
– Cậu ơi, ngoài bể bơi xảy ra chuyện. Cậu ra ngoài đó đi.
Tuấn Vũ nghe vậy, liếc mắt nhìn một lượt không thấy Hạ đâu. Có linh cảm không lành, anh nhanh chân hơn cả Gia Khánh bước vội. Khi hai người họ ra tới bể bơi thì thấy người nhân viên đang kéo một cô gái lên bờ. Gia Khánh nhìn bước tới bên cạnh cô gái:
– Lạc Tuyết. Em có sao không?
Rồi anh cởi áo khoác ra khoác cho Lạc Tuyết và cảm nhận rõ rệt sự run rẩy trên bờ vai cùng nét mặt vô cùng hoảng sợ.
Tuấn Vũ lúc này hoang mang nhìn xuống giữa hồ bơi vẫn còn người. Nhìn một góc chiếc váy màu xanh nổi lên mặt nước, anh hốt hoảng chẳng nói chẳng rằng liền cởi áo ngoài và giày lao thẳng xuống. Anh nhằm đúng hướng chiếc váy mà bơi đến. Sau một hồi tìm kiếm, anh đã nắm được tay cô ở gần dưới đáy bề. Nhanh chóng đưa cô lên trên bờ. Do ở dưới nước quá lâu và uống quá nhiều nước nên Hạ bất tỉnh. Mặt cô trắng bệch, hơi thở dường như không còn. Tuấn Vũ liền sơ cứu cho cô, anh vừa ép ngực vừa hô hấp nhân tạo. Suốt một hồi lâu mồ hôi hột đã chảy trên trán anh mà vẫn không thấy cô có phản ứng gì khiến tinh thần anh càng kích động. Từng động tác của anh dường như mau hơn và mạnh hơn, thi thoảng anh lại dùng tay vỗ nhẹ vào má cô:
– Hạ, cô tỉnh lại đi, tỉnh lại cho tôi mau lên!
Gia Khánh cũng rời Lạc Tuyết ra mà lại gần:
– Tuấn Vũ, cậu bình tĩnh. Để mình thử xem.
Dù muốn nhường lại vị trí cho Gia Khánh nhưng tay anh vẫn không thôi ép ngực cô như sợ rằng chỉ một giây không hành động thôi là cô sẽ chết. Gia Khánh cũng ép ngực cô một hồi rồi bế xốc cô lên dốc ngược chạy vài vòng rồi lại đặt cô xuống. Anh tiếp tục sơ cứu, khi anh chuẩn bị hô hấp nhân tạo cho cô thì Tuấn Vũ liền gạt anh ra mà tự mình làm. Hành động ấy không khỏi khiến Gia Khánh lắc đầu. Một anh nhân viên lên tiếng:
– Có lẽ cô ấy ở dưới nước quá lâu rồi.
Tuấn Vũ vẫn mặc kệ lời anh ta nói mà tiếp tục cho tới khi nước từ trong miệng Hạ ộc ra rồi ho lên mấy tiếng anh mới mừng rỡ. Mắt Hạ lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt của Tuấn Vũ rồi lại ngất đi. Tuấn Vũ bế bổng cô lên rồi nói với nhân viên:
– Lấy chìa khoá phòng cho tôi và gọi nhân viên lên.
Rồi cứ thế bước thẳng. Ở đây ai mà không biết phòng riêng của những khách vip như anh lúc nào cũng phải sẵn sàng. Gia Khánh quay ra đỡ Lạc Tuyết đứng dậy cũng dặn dò nhân viên:
– Chuyện này không được để ai biết. Buổi tiệc cứ như vậy tiếp tục.
Sau khi thay đồ, Tuấn Vũ liền gọi điện cho Gia Khánh:
– Mình muốn biết rõ chuyện này.
Chỉ chưa đầy hai phút, Gia Khánh đã có mặt. Cả hai cùng trầm mặc một lúc, Gia Khánh biết Tuấn Vũ đang đợi câu trả lời của mình nên nói:
– Mình thấy nhân viên nói nghe thấy tiếng kêu cứu của Lạc Tuyết thì chạy ra. Khi đến bể bơi nhìn thấy Hạ đang cố dìm chết Lạc Tuyết nên anh ta liền nhảy xuống cứu cô ấy lên trước. Lúc Lạc Tuyết lên bờ tinh thần rất hoảng loạn. Sau đó thì chúng ta đến
Tuấn Vũ nhíu mày:
– Hạ cố tình muốn giết Lạc Tuyết?
– Ừ, nãy mình có hỏi Lạc Tuyết, cô ấy nói chỉ vì cô ấy vô tình nói với vợ cậu rằng cô ấy yêu mình nên vợ cậu tức giận và đẩu cô ấy xuống hồ. Mình không nghĩ vợ cậu lại ghê gớm đến thế!
– Cậu tin những điều đó là thật?
– Mình chỉ tin vào những gì xảy ra. Vợ cậu đúng như lời cậu nói sao? Một người như thế mình không tin là cô ấy lại làm ra được những việc như thế này.
Tuấn Vũ im lặng một hồi rồi chỉ đáp lại đúng một câu:
– Vợ mình không biết bơi.
Chỉ một câu nói này thôi cũng đủ để phơi bày ra sự thật. Một người không biết bơi làm sao có thể đẩy người khác xuống hồ mà dìm để rồi chính bản thân mình lại suýt chết cơ chứ. Gia Khánh nhanh chóng hiểu ra vấn đề, anh liền đứng lên:
– Mình sẽ đi làm rõ sự việc này.
Anh nhanh chóng đi về phòng Lạc Tuyết, Gia Hân lúc này mới ló mặt ra. Thật ra mọi chuyện xảy ra từ đầu thế nào cô đều biết, cô thật không ngờ chỉ vì một câu nói của cô mà Lạc Tuyết lại có thể gây ra một viễ như vậy. Cô chỉ muốn cho Hạ một bài học và gây ra sự hiểu lầm giữa Tuấn Vũ và Hạ mà thôi. Vậy mà Lạc Tuyết lại đẩy mọi chuyện đi quá giới hạn của nó. Đồ ngu thì vẫn mãi là đồ ngu, thảo nào dù cô ta đã theo đuổi anh trai cô bao nhiêu năm mà anh cô vẫn không hề xoay chuyển gì.
Bên trong phòng, Tuấn Vũ ngồi trước giường của Hạ. Sắc mặt cô vẫn chưa tốt lên là bao, đôi môi cũng chẳng có lấy tí tươi sáng nào khiến cho người ngồi nhìn không khỏi xót xa. Tuấn Vũ lúc này không hiểu bản thân mình đang nghĩ gì, anh liền mở khoá điện thoại và nhìn vào hình nền, là ảnh hai cô gái trong buổi lễ tốt nghiệp đại học. Anh dùng ánh mắt đầy trìu mến nhìn Thanh Hương nhưng khi nhìn sang Hạ lại là một cảm giác khác. Anh ngồi nhìn cô ngủ rất lâu với một mớ suy nghĩ hỗn độn. Anh nói với cô rất khẽ:
– Xin lỗi, vì tôi đã không bảo vệ được em. Xin lỗi vì tôi không thể giành tình cảm được cho em.
Rồi anh đứng lên bước ra. Khi nghe tiếng cửa đóng lại cô mới từ từ mở mắt ra. Anh cứ nghĩ cô vẫn còn chưa tỉnh. Nhưng thực ra cô đã tỉnh từ khi anh còn ngồi cạnh cô. Chỉ là trong hoàn cảnh này, không gian này cô không dám đối diện với anh nên cứ giả vờ như mình còn ngủ thôi. Không ngờ rằng, cô lại nghe được câu nói trong lòng của anh, là anh không thể giành tình cảm được cho cô. Một giọt nước mắt khẽ rơi khên khoé mi, cô không nghĩ chỉ một câu nói của anh còn khiến tim cô đau hơn ngàn vạn lời sỉ nhục. Cảm giác như tim đang bị ai bóp nghẹt, cô khéo hờ đôi mắt cho những giọt nước mắt khỏi trào ra. Không sao, anh không yêu cô cũng được. Chỉ cần anh không bài xích cô thì cô vẫn sẽ cố gắng ở bên cạnh anh. Cô không chỉ vì tình yêu với anh mà cô còn vì một người đàn ông khác, một người đã vì cô mà bạc tóc nên cả đời này cô không muốn ông phải suy nghĩ lo lắng thêm cho cô nữa. Khẽ đưa tay lau đi dòng lệ, cô lại nhủ lòng phải cố gắng. Thế nhưng sao trong tâm vẫn không thoải mái hơn chút nào, vẫn đau nhức nhối quá vậy. Đúng thôi, không đau sao được khi ở bên cạnh một người chẳng thể giành cho mình một chút tình cảm nào. Đành buông xuôi phó mặc cho số phận vậy. Cuộc hôn nhân này kéo dài được ngày nào hay ngày đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!