Con Ghẻ
Phần 18
Tác giả: Bảo Ngọc
Giọng nói của Tuấn Vũ mang theo âm điệu lạnh lẽo khiến Hạ có chút run sợ. Cô bắt đầu hối hận vì hành động dại dột đó của bản thân. Nhưng giờ đã quá muộn rồi, đâm lao thì phải theo lao và vì Thanh Hương nữa. Hạ chưa kịp lên tiếng đã thấy Tuấn Vũ đứng trước mặt, nét mặt cau lại có vẻ khó chịu. Trong suy nghĩ của anh lúc này hẳn là cô không thể tồi tệ hơn.
– Nói, cô muốn có số điện thoại của Gia Khánh để làm gì? Tôi đã cảnh cáo cô rồi. Hay thấy ở với tôi khó sống quá, giờ tìm được đối tượng mới nên không ngại xấu hổ tới tìm tôi.
Hạ ngước mắt lên nhìn Tuấn Vũ, con người này mới dịu dàng với cô được vài ngày, giờ lại trở lại nguyên hình rồi. Thực lòng anh ta nói vậy là đang hiểu nhầm ý của cô, nhưng cô cũng không thể nói cô làm vậy là giúp Thanh Hương được, như vậy anh lại nghĩ Thanh Hương giống cô cố tình muốn được gả vào gia đình giàu có. Không thể tiến, cũng không thể lui nhưng có vẻ việc nhờ vả Tuấn Vũ khó thành, Hạ bèn nói:
– Tôi không có ý như anh nghĩ, nếu anh không muốn giúp thì tôi ra ngoài trước.
Không giải thích gì thêm, Hạ bước ngang qua người Tuấn Vũ để đi ra ngoài. Hành động này như chọc vào chỗ ngứa của Tuấn Vũ. Anh liền giữ lấy cánh tay Hạ lôi lại, hai gương mặt gần như không còn khoảng cách, có thể nghe rõ từng hơi thở của đối phương:
– Cô nói không là tôi có thể tin sao? Khi cô còn là vợ tôi, thì không chỉ là Gia Khánh mà bất cứ người đàn ông nào cô cũng không được phép có quan hệ. Cô nhớ cho kỹ. Tôi nghĩ điều này chắc bố cô cũng phải dạy cô trước khi về nhà chồng rồi.
Hạ nhận thấy sự khác lạ của Tuấn Vũ, bàn tay anh đang dùng sức khiến cho cánh tay cô bị đau. Nếu như những lần hăm dọa trước, thì anh nhất định sẽ lôi việc li hôn ra để nhắc nhở cô. Hôm nay cũng là nhắc nhở, nhưng anh lại nhắc cho cô nhớ thân phận của mình. Cô không hiểu nổi anh chỉ biết nói:
– Tôi đã nói là tôi không có gì với anh ta rồi mà, anh buông tay tôi ra đi.
Lúc này Tuấn Vũ mới nhận ra mình đang làm đau cô. Anh liền buông tay ra, quay mặt đi nhưng vẫn không quên nói thêm:
– Cô đừng làm gì dại dột sau lưng tôi. Để tôi biết được cô biết hậu quả sẽ thế nào rồi đấy.
Hạ thầm nghĩ trong bụng: “Con người này sức tưởng tượng cao quá rồi, căn bản trong mắt anh ta cô không lấy gì làm tốt đẹp” Rồi nhanh chân bước đi. Tuấn Vũ còn đứng đó tâm tình bất ổn. Anh nhấc điện thoại lên gọi cho ai đó:
– Từ mai, theo dõi cô ta cho tôi.
Hạ từ phòng làm việc của Tuấn Vũ trở về, đang trăn trở thì nhận được điện thoại của Thanh Hương. Không biết phải nói thế nào với nó đây. Chuông reo một hồi Hạ mới bắt máy:
– Alo, Thanh Hương.
– Chị, anh Tuấn Vũ cho chị số chưa?
– À, à Tuấn Vũ hôm nay bận côngn việc giờ chưa về. Để khi nào anh ấy về chị hỏi rồi gửi cho em.
Hạ không còn cách nào ngoài nói dối Thanh Hương. Thấy con bé mong chờ như vậy, Hạ cũng không đành lòng nói ra sự thật. Không nhờ được Tuấn Vũ thì tìm cách khác vậy.
Ngày hôm sau, sức khỏe đã ổn định Hạ lại đi làm trở lại. Vừa đến cửa công ty, Hồng đã lao vào xoăn xoe hỏi han:
– Ê, Hạ. Mấy hôm nay ốm thế nào mà nghỉ lâu vậy?
– Ừ, mình không được khỏe mấy hôm. Giờ ổn rồi.
– Cậu nghỉ làm tớ nhớ chết đi được!
Hồng cứ cười nói vô tư như vậy với Hạ, đột nhiên điện thoại trên tay. Nhìn màn hình là số lạ, Hạ nghe máy:
– Alo.
– Chào cô gái, nhận ra anh chứ.
Giọng nói nghe quen quen nhưng Hạ không nhận ra ai:
– Xin lỗi, ai đấy ạ?
– Anh Gia Khánh đây.
Trời, Hạ thật không ngờ. Như thế này có tính là trời giúp cô không nhỉ? Cô đang nghĩ phải làm thế nào để có số điện thoại của anh, vậy mà anh lại chủ động gọi cho cô thế này làm cô bất ngờ:
– Anh Gia Khánh? Sao anh lại biết số điện thoại của em.
– Những gì anh muốn thì anh sẽ có cách tìm thôi. Huống gì chỉ là số điện thoại của em. Hôm nay anh mời em đi ăn trưa được không? Anh muốn xin lỗi chuyện xảy ra hôm trước với em.
Gia Khánh đưa Hạ từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Quan hệ giữa anh và cô chưa thân mật tới mức đi ăn riêng tư với nhau như thế. Hơn nữa, anh lại là bạn của Tuấn Vũ, cô không muốn người ngoài hiểu nhầm. Mà anh ta như vậy có phải đang vô tư quá không? Hạ suy nghĩ như vậy nhưng cô không hề biết, mối quan hệ giữa cô và Tuấn Vũ như thế nào Gia Khánh đều hiểu hết. Nhớ tới những lời nói Tuấn Vũ ngày hôm qua, Hạ bèn khéo léo từ chối:
– Không có gì đâu anh, chuyện qua rồi. Hôm nay em bận rồi, có lẽ để khi khác em sẽ bảo Tuấn Vũ mời anh sau.
– Anh chỉ muốn thay mặt Lạc Tuyết xin lỗi em. Hôm ấy Lạc Tuyết hơi nóng nảy nên mới hành động như vậy. Thế khi nào rảnh thì gọi lại cho anh nhé. Anh chờ.
– Dạ, chào anh.
Hạ tắt điện thoại, lập tức lưu số của Gia Khánh lại rồi gửi cho Thanh Hương. Hồng từ nãy vẫn đứng bên cạnh để ý cuộc điện thoại của Hạ. Sau khi nhắn tin xong, Hạ liền quay sang khoác tay Hồng đi vào làm việc.
Mọi chuyện cứ thế qua đi, vào một buổi trưa của mấy hôm sau, Hạ và Hồng đang cùng nhau đi xuống căn tin công ty để ăn trưa. Khi vừa bước ra khỏi thang máy, thấy Gia Khánh đứng ở phía cửa thang máy chuyên dụng giành cho nhân viên cao cấp. Tuấn Vũ không muốn cô gần gũi với Gia Khánh, cô cũng không muốn nghe Tuấn Vũ chỉ trích mình. Hạ nhanh chóng kéo Hồng đi nhanh để tránh mặt Gia Khánh, nhưng vẫn không nhanh chân bằng anh. Vừa nhìn thấy Hạ, Gia Khánh bước vội lại:
– Hạ, tình cờ quá lại gặp em rồi.
Biết mình không thể tránh được nên Hạ đành đứng lại:
– À, Gia Khánh.
– Anh tới tìm Tuấn Vũ đi ăn trưa, em đi ăn cùng bọn anh luôn.
Hạ ái ngại nhìn Hồng bên cạnh, dù rất thân thiết với Hồng nhưng chuyện cô là vợ Tuấn Vũ Hồng vẫn chưa hề biết.
– Dạ thôi, em hẹn cùng bạn rồi. Bọn em đang định đi ăn. Anh lên đó đi. Em đi trước đây
Hạ định bước đi thì Gia Khánh giữ tay cô lại, đúng lúc ấy cánh cửa thang máy chuyên dụng mở ra. Tuấn Vũ và Bảo Nam cùng bước ra. Sự việc xảy ra trước mặt thu trọn vào trong tầm mắt. Bảo Nam lo lắng quay sang nhìn Tuấn Vũ. Phía bên kia, Gia Khánh không hề biết Tuấn Vũ đã xuống, vẫn vô tư nói chuyện với Hạ:
– Hình như em đang tránh mặt anh thì phải. Anh chỉ muốn xin lỗi em về chuyện hôm trước. Em cứ thế này, anh sẽ nghĩ là em không tha lỗi cho anh đấy.
Bất ngờ vì hành động của Gia Khánh, Hạ liền gạt tay anh ra. Nhưng Gia Khánh có vẻ nhất mực không buông, Hạ nhăn nhó thái độ ngại ngùng:
– Gia Khánh, em không còn nghĩ tới chuyện đó nữa rồi. Anh đừng suy nghĩ nhiều được không.
Trong lòng Tuấn Vũ sôi sục. Cảnh tượng trước mắt khiến anh không thể đứng yên mặt tức đen sì sải bước đi về phía bên kia. Tuấn Vũ cùng Bảo Nam đứng lại, anh hắng giọng một cái khiến ba người Gia Khánh, Hạ và Hồng đều bất ngờ. Mỗi người một vẻ mặt, Gia Khánh buông tay Hạ ra, mặt vẫn bình thản như không, Hạ có chút giật mình cảnh tượng này thật lòng cô không muốn anh thấy . Còn Hồng thì lấy tay che cái miệng đang há hốc. Chưa bao giờ nó được đứng gần hai nam thần của công ty như thế này lại còn có thêm một nam thần ở đâu xuất hiện nữa, phải nói vừa ngạc nhiên vừa sung sướng tột độ. Gia Khánh lên tiếng:
– Cậu xuống rồi à, mình tình cờ gặp Hạ ở đây nên dừng lại nói chuyện một chút.
Tuấn Vũ chẳng them nhìn Hạ lấy một cái, vẻ mặt kiêu ngạo quay đi hướng khác nói;
– Nói đủ chưa? Nếu đủ rồi thì chúng ta đi thôi!
– Còn Hạ thì sao? Đi cùng bọn anh luôn.
Hạ lập tức xua xua tay:
– Không, em đi với bạn.
Tuấn Vũ nhìn Hạ tức tối:
– Vậy sao không mau đi đi còn đứng đó đợi gì nữa?
Hạ như vừa được tạt một gáo nước làm tỉnh táo trở lại, từ nãy giờ cô cứ rối như mớ bòng bòng không nghĩ được gì cả. Cô gật đầu với Hồng ra hiệu cùng đi. Cả hai bẽn lẽn bước ra can tin. Được một đoạn Hồng mới lên tiếng:
– Cậu quen chủ tịch mới sao? Thảo nào đợt cậu bào anh Bảo Nam lại quan tâm vậy.
– Không, mình không quen chủ tịch, mình chỉ mới quen Gia Khánh, chắc anh ấy là bạn của Chủ tịch thôi.
Hồng nheo mắt nhìn Hạ vẻ mặt đầy nghi hoặc:
– Thật không đó, mình thấy cậu với bọn họ có gì đó lạ lạ. Không được bình thường cho lắm.
– Không có gì đâu, mau đi ăn đi mình đói quá rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!