Con Ghẻ - Phần 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
989


Con Ghẻ


Phần 28


Tác giả: Bảo Ngọc

Hạ ngồi trong lòng Tuấn Vũ lại thấy ngượng ngùng xấu hổ đến đỏ mặt. Cái gì làm thì cũng làm rồi mà sao mỗi khi gần nhau cô vẫn cảm giác có khoảng cách với anh. Tuấn Vũ từ từ đưa mặt sát lại Hạ, cô như chợt nhớ ra điêu gì lập tức đưa tay đặt lên vòm ngực anh chặn lại. Qua một lớp áo sơ mi, cô vẫn cảm nhận được cơ ngực săn chắc vạm vỡ của anh, hai mà liền đỏ ửng lên. Hạ trong xoe mắt nhìn Tuấn Vũ:

– Tất cả những việc Hồng làm từ trước, anh đều biết. Tại sao không nói cho em biết?

– Anh nói liệu em có chịu tin?

– Việc lộ thông tin vụ đấu thầu, anh nói có bằng chứng còn gì? Nếu anh đưa ra em sẽ tin.

– Anh muốn em thấy được mục đích của cô ta, và cho em thấy chồng em có giá lắm đấy, xung quanh biết bao nhiêu là vệ tinh. Liệu mà giữ không là bị hốt mất ngay!

Tuấn Vũ vừa nói vừa nhéo mũi Hạ:

– Em có thể sẽ phải vất vả hơn vừa rồi để giữ được anh, hiểu không?

Hạ bĩu môi, xì một tiếng:

– Vậy anh nói cho em nghe làm sao anh biết được Hồng đã lấy mật khẩu máy tính bằng các lắp camera mini ở đèn bàn làm việc, lại cả việc cô ta gửi mail bằng máy tính của em?

– Muốn biết không?

Hạ ngây ngô gật đầu, Tuấn Vũ liền phô ra vẻ mặt ranh ma nhấc bổng Hạ lên bế thẳng vào căn phòng nhỏ ban nãy đặt cô lên giường rồi thì thầm:

– Vậy thì phải trao đổi, mỗi một việc một hiệp, ok?

Nói rồi Tuấn Vũ liền đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ. Hạ lấy tay đập vào vai Tuấn Vũ:

– Anh, sắp đến giờ làm việc rồi.

– Không sao, anh không cho phép ai được vào! Làm luôn nha.

Nói vừa dứt lời, anh không cho Hạ cơ hội phản kháng lập tức tìm kiếm môi cô mà mút mát. Bàn tay bắt đầu di chuyển trên người, trên ngực mà sờ xoạng. Con người này sao chẳng có chuý xấu hổ nào, chỗ nào cũng có thể đè cô ra được. Nụ hôn càng sâu, nhịp thở của anh cũng càng nhanh hơn. Anh bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của cô, rồi kéo khoá chiếc váy công sở trút bỏ hết vướng mắc trên người cô. Hạ bản thân cũng nóng dần lên, hơi thở cũng hoà theo nhịp của anh mà trở lên gấp gáp hơn. Bàn tay của cô cũng bắt đầu tháo dỡ từng nút áo của anh. Hai cơ thể trần chuồng bắt đầu hoà quyện vào nhau. Sau bao nhiêu lần ân ái, giờ đây Hạ cũng gọi là có chút kinh nghiệm. Cô vòng tay ôm lấy cổ Tuấn Vũ mỗi khi anh cúi xuống hôn cô, nửa thân dưới cũng nâng cao lên đón nhận khoái cảm mà anh mang đến. Cô không còn ngại ngần phát ra những âm thanh ái muội mỗi khi cảm nhận được sự sung sướng. Hai con người ấy như chìm đắm trong hoan lạc mà quên đi hết mọi thứ xung quanh.

Sau khi lâm trận xong, Tuấn Vũ như chẳng hề mất đi chút sức lực nào mà tinh thần còn như phấn chấn hơn bước ra ngoài. Hạ cũng nhanh chóng đi sau, không thấy anh đả động gì tới chuyện của Hồng, Hạ vội chạy tới trước mặt Tuấn Vũ:

– Sao anh chưa nói cho em biết?

– Thế hóa ra em dùng chuyện đó để trao đổi với anh thật

Hạ hơ bẽ mặt nhưng mà chính miệng anh nói vậy, sao giờ lại định nuột lời chứ:

– Không, em chỉ muốn biết…

Mỗi khi thấy bộ dạng đáng yêu của Hạ khi bị anh gạt là anh lại rất thích thú, anh xoa đầu cô rồi ngồi xuống ghế:

– Em còn nhớ những ngày đầu em mới đi làm, cái tối mà Bảo Nam ở lại ở lại giúp em hoàn thành hồ sơ cho buổi họp hội đồng quản trị không?

Hạ nhớ chứ, vì chuyện xảy ra khi cô mới vào làm việc lại được đặc cách có sự giúp đỡ của Bảo Nam. Cũng đêm hôm ấy cô không biết đã xảy ra chuyện gì mà vừa nhìn thấy cô anh đã lao vào mắng mỏ sỉ nhục cô. Hạ hơi mơ hồ:

– Nhớ, nhưng chuyện này thì có liên quan gì chứ?

– Ngày hôm ấy tôi đã đến đây và thấy em cùng Bảo Nam cùng bước từ trong đi ra và có một sự hiểu lầm..

Nói đến đây, anh bỗng dừng lại. Chỉ vì anh không muốn nhắc tới người gây ra hiểu lầm kia chính là dì Hằng, anh không muốn cô phải suy nghĩ. Từ khi anh biết được bộ mặt thật thì anh luôn để tâm tới bà ta không để cho bà ta co cơ hội làm hại Hạ thêm nữa. Nhìn Hạ vẫn đang lắng nghe, Tuấn Vũ lại nói tiếp:

– Thế nên anh đã bí mật cho lắp một camera theo dõi trong phòng làm việc của em.

Hạ hơi khựng người lại, thì ra anh có lắp camera theo dõi cô trong phòng làm việc

– Mục đích của anh là…

Tuấn Vũ không lảng tránh mà thẳng thắn trả lời câu hỏi của cô:

– Theo dõi em.

– Sao anh phải làm như thế? Em làm gì để anh phải theo dõi. Anh nghĩ em là người như thế nào? Theo dõi em trong phòng làm việc thế còn những khi em ở bên ngoài anh làm sao biết.

– Anh luôn có người đi theo em!

– Anh…anh.. – Hạ như uất nghẹn trong cổ họng, thì ra anh không tin tưởng cô, lúc nào cũng nghĩ cô xấu xa phải cho người theo dõi cô, muốn xem những việc xấu cô làm.

Bao nhiêu suy nghĩ của Hạ, anh đều nhìn thấu. Tuấn Vũ liền bước tới, ôm cô vào lòng:

– Anh chỉ muốn bảo vệ em. Không muốn ai làm tổn thương em thôi. Nếu em không thích thì anh sẽ cho dừng việc đó lại. Nhưng em phải hứa với anh, phải biết tự bảo vệ mình, không cho phép ai làm tổn thương anh mới có thể yên tâm.

Nghe xong câu nói của Tuấn Vũ, suy nghĩ của Hạ thay đổi tới ba trăm sáu mươi độ. Thì ra anh làm vậy là vì anh quá lo lắng cho cô, vậy mà cô lại nghĩ anh xấu xa tệ hại đến như vậy. Hạ thấy tự xấu hổ với chính bản thân mình. Kẻ đáng trách trong chuyện này chính là cô, vì cô sống quá ủy mị nhu nhược, yếu đuối khiến cho anh luôn luôn phải bận tâm lo lắng, thế mà cô còn … Nghĩ tới đây cô liền đưa tay lên ôm chặt lấy anh. Nước mắt không biết đã rơi tự khi nào, từ nhỏ tới giờ bố cô gần như chỉ mải lo kiếm tiền mà chẳng hề quan tâm tới cô. Khi lớn lên thì cũng chỉ có Thanh Hương là hay tâm sự quan tâm tới cô. Giờ nghe được những lời anh nói cô thực sự cảm động. Cô không dám mơ tới cuộc đời mình lại có ngày hôm nay cố kìm nén nhưng giọt nước mắt nói với anh:

– Cảm ơn anh, cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho em.

Cô vừa nói vừa xiết chặt vòng tay, Tuấn Vũ một tay ôm chặt lấy cô, một tay giữ sau gáy rồi đặt lên trán Hạ một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng chất chứa bao nhiêu yêu thương. Quãng thời gian ấy, họ đã trao nhau những yêu thương ngọt ngào nhất trong cuộc đời để rồi sau này chia xa, nó chính là vết sẹo khắc sau vào tim mãi chẳng thể lành, chỉ có thể đau nhức nhối.

Thấm thoắt cũng đã một thời gian trôi qua, bà Lan thấy tình cảm hai đứa tiển triển rõ rệt nhưng Hạ lại không thấy chút thay đổi nào. Ý của bà là chưa thấy cô có thai vì bà đang sốt ruột mong có cháu đề bồng bế. Cứ một tuần bà lại gọi điện cho Hạ nói chuyện vu vơ rồi lại lân la hỏi thăm chuyện đó khiến Hạ hơi bị áp lực, Tuấn Vũ biết chuyện nhưng cũng chỉ nói với cô một cách đơn giản:

– Em đừng suy nghĩ nhiều quá, mẹ đang mong cháu bế lên thế đấy mà. Chúng mình còn trẻ nên sinh con lúc nào chẳng được.

Anh nói thế cho khỏi suy nghĩ thôi chứ cô cũng lo lắng không hiểu sao hai người khi quan hệ không dùng biện pháp tránh thai gì mà vẫn chưa có. Hay cô bị làm sao? Liệu mình có thể nào không có khả năng sinh em bé không? Dạo này cô thấy kinh nguyệt cũng không đều như trước kia. Có lẽ cô nên đến bệnh viện khám xem sao. Nghĩ là làm, sáng hôm sau cô tới bệnh viện phụ sản khám. Sau một hồi thăm khám, siêu âm các thứ thì Hạ được bác sĩ mời vào để đọc kết quả. Một vị bác sĩ nữ có vẻ đứng tuổi,sau khi xem một lượt các giấy tờ bà ta kéo kính xuống từ tốn nói:

– Tất cả các kết quả đều bình thường. Không có vấn đề gì đâu.

Hạ băn khoăn, kết quả bình thường sao cô vẫn chưa thấy gì. Sợ có gì nhầm lẫn, Hạ hỏi lại:

– Bác sĩ xem lại giúp cháu có nhầm lẫn gì không ạ? Cháu trước kia kinh nguyệt rất đều mà dạo gần đây lại thất thường lắm.

Vị bác sĩ nhăn mặt khó chịu, bà có vẻ không vui vẻ khi Hạ nghi ngờ trình độ của bà ta. Bà ấy xem lại một lượt rồi nặng giọng nói:

– kết quả tôi xem kỹ rồi, không có vấn đề gì đâu. Kinh nguyệt thay đổi có thể do nội tiết tố bên trong cơ thể thay đổi thôi. Không sử dụng biện pháp tránh thai nào vậy cô có sử dụng thuốc gì khác không?

Dạo gần đây Tuấn Vũ chăm sóc cô rất tốt nên cơ thể lẫn tình thần của cô đều rất thoải mái, không có ốm đau nên cô không có dùng thuốc gì cả. Ngồi nghĩ một hồi cô mới nhớ, lôi từ trong túi xách lọ vitamin Tuấn Vũ đưa và dặn uống hằng ngày cho bác sĩ. Anh nói đây là loại thuốc tốt nên anh mua sẵn rất nhiều để cô dần. Sau khi nhìn bên ngoài, bà ấy mở nắp ra lấy một viên thuốc rồi nhìn rất kỹ, một hồi sau bà mới lên tiếng:

– Đây là thuốc tránh thai, cô đang dùng thuốc tránh thai mà không biết sao?

Câu nói của vị bác sĩ kia như sét đánh ngang tai Hạ, cô liền hỏi lại:

– Thuốc tránh thai sao? Đây rõ ràng là vitamin mà.

Vị bác sĩ lúc này thể hiện rõ sự bực tức:

– Ơ cái cô này hay, tôi là bác sĩ hay cô là bác sĩ. Nếu không tin tưởng tôi thì mời cô đi tìm bác sĩ khác.

– Không nhưng đây rõ ràng là vitamin chồng cháu mua cho cháu mà.

– Chỉ là cái vỏ bên ngoài thôi. Còn thuốc bên trog là thuốc tránh thai. Thuốc này tôi đã kê đơn bao nhiêu năm làm sao có thể nhìn nhầm được.

Hạ như chết sững trước câu nói của bà bác sĩ. Cô lảo đảo đưng lên bước đi xiên vẹo từ trong phòng khám đi ra như người mất hồn. Cô bước đi bộ từ bệnh viện phụ sản ra bờ hồ ngồi trên một chiếc ghế đá. Thì ra thứ mà bấy lâu nay anh cho cô uống không phải là vitamin mà là thuốc tránh thai. Đáng lẽ ra cô phải nghĩ ra sớm chứ, ngay từ đầu chính anh đã không muốn cô có thai rồi. Thế nên sau hôm đầu tiên ấy anh mới chuẩn bị thuốc tránh thai khẩn cấp cho cô. Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao anh chỉ cho cô uống thuốc tránh thai mình lúc ấy mà sau này lại không đả động gì tới chuyện đó nữa. Hoá ra anh âm thầm giúp cô tránh thai mà cô không hề hay biết, cô cứ ảo tưởng rằng anh đang quan tâm lo lắng cho sức khoẻ của mình. Vậy mà cô lại lo sợ bản thân không có khả năng sinh con cho anh? Thật nực cười, cô tự cười cho cái sự ngủ ngốc của mình. Anh cuối cùng vẫn là không muốn cô sinh con cho anh. Hạ ngồi đó, tay nắm chặt lọ thuốc, khéo hờ đôi mắt cho hai dòng nước mắt rơi xuống. Cô toan vứt lọ thuốc đi nhưng có thứ gì đó níu kéo cô lại. Thôi thì anh đã không muốn có con với cô thì cô sẽ chiều lòng anh vậy. Nghĩ thế nên cô lại cấy lọ thuốc vào trong túi xách. Sau một hồi suy nghĩ và bình tĩnh trở lại, cô bắt đầu đứng dậy. Hôm nay cô định khám xong sẽ về thăm bố, nghe Thanh Hương nói dạo này bố cô sức khoẻ yếu đi nhiều. Ông ho ngày càng nặng hơn nên nghỉ mấy ngày nay ở nhà, giờ cũng trưa rồi cô phải về thăm bố đã.

Khi vừa bước tới cổng cô đã thấy xe của Tuấn Vũ đỗ bên ngoài. Chắc anh biết bố cô nghỉ bệnh ở nhà nên đến thăm. Sao anh lại đến một mình mà không gọi cô đi cùnng chứ? Hạ cố trưng ra bộ mặt vui vẻ nhất bước vào trong. Nhưng vừa đặt chân tới bậc thềm đầu tiên thì cô nghe thấy cuộc nói chuyện của Tuấn Vũ và Thanh Hương. Thanh Hương mặt mày ủ rũ đứng cạnh Tuấn Vũ:

– Anh Tuấn Vũ, em nghĩ chuyện này chúng ta chưa thể nói cho chị Hạ biết. Em e rằng chị sẽ khó có thể chấp nhận được. Chúng ta từ từ nói cho chị ấy sau.

– Anh cũng nghĩ vậy, tạm thời cứ nên giữ kín. Anh sẽ lựa thời cơ nói cho cô ấy để cô ấy có thể chuẩn bị tâm lý.

Chuẩn bị tâm lý, là chuyện gì mà cô phải chuẩn bị tâm lý? Hai bọn họ là đang giấu cô chuyện gì cơ chứ? Khi Hạ còn đứng thắc mắc thì lại nghe thấy tiếng Thanh Hương:

– Anh Tuấn Vũ, anh nhớ giữ lời hứa với em. Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải bảo vệ chị Hạ, không được bỏ rơi chị ấy có được không?

Tuấn Vũ nhìn Thanh Hương không nói gì chỉ im lặng gật đầu. Sao hai người này càng nói Hạ càng không hiểu cái gì hết! Cái gì mà bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được bỏ rơi cô? Hạ định bước vào hỏi cho rõ thì bất ngờ có một cánh tay tóm lấy tay cô lôi đi. Cô quay đầu ra thì thấy dì Hằng khiến cô giật mình. Cô muốn giằng tay ra nhưng bà ta nắm chặt rồi kéo cô đi nhanh quá nên cô không thể. Cho tới khi ra cách nhà một đoạn bà ta mới dừng lại buông tay Hạ ra nhìn cô nói bằng giọng khinh miệt:

– Mày đã nghe thấy hết rồi hả?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN