Còn Nơi Đó Đợi Người! - Chương 16: Du lịch Nhật Bản
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Còn Nơi Đó Đợi Người!


Chương 16: Du lịch Nhật Bản


Hạo Thiên cùng Lâm Ý nắm tay đi vòng vòng trong khu trung tâm để mua các thứ đồ. Tâm trạng của cả hai có vẻ rất tốt. Lâm Ý đang đi bỗng kéo Hạo Thiên đến một quầy bán bánh.

– Hạo Thiên! Ở đây có loại bánh đậu đỏ em thích này! Mua nhé? – Lâm Ý.

Lâm Ý nhìn Hạo Thiên vẻ rất tội nghiệp để mong anh mua cho mình.

– Được được! Mua cho em! – Hạo Thiên. – Cô lấy giúp cho tôi một hộp bánh đậu đỏ đi!

Một tay đưa tiền một tay lấy bánh. Cuối cùng Lâm Ý cũng có được món ăn mà mình thích. Hạo Thiên lấy hộp bánh, mở ra và đút cho cô ăn.

– Để anh đút em! – Hạo Thiên.

– Không cần đâu! Người khác nhìn lại bảo em trẻ con thì…! – Lâm Ý.

– Không sao! Đáng yêu mà! Ngoan đi! Mở miệng ra, anh đút cho! – Hạo Thiên.

– Được! – Lâm Ý.

Trả lời xong, Lâm Ý liền mở miệng để chờ miếng bánh ngọt ngào từ tay người yêu. Cô vừa ăn vừa cười tít mắt. Mấy cặp đôi đi quanh cũng cảm thấy ghen tị cùng họ.

– Em xem! Chúng ta còn thiếu thứ gì chưa mua nhỉ? – Hạo Thiên.

Đứng kiểm kê lại đồ đạc thì Lâm Ý mới nhớ ra còn một thiếu một thứ.

– À! Còn thiếu một món! Em chưa mua áo ấm cho anh nữa! – Lâm Ý.

– Áo ấm? Thôi khỏi đi! Ở nhà anh cũng có mà! Với lại qua đó chắc gì đã lạnh? – Hạo Thiên.

– Anh đó! Chẳng biết lo lắng gì cả! Thời tiết này ở Nhật lạnh lắm! Với lại áo khoá nhà anh không đẹp! Mua cái mới đi! Chúng ta mua đôi! Được không? – Lâm Ý.

– Được được! Chúng ta đi! – Hạo Thiên.

Sau khi mua xong tất cả mọi thứ thì cả hai cùng nhau về nhà. Người trong nhà rất ngạc nhiên khi thấy Hạo Thiên và Lâm Ý nắm tay nhau cùng vào nhà. Quế Vân kéo Hạo Thiên lại, còn Lâm Ý nghe lời Hạo Thiên về phòng để soạn đồ đạc vào vali.

– Hạo Thiên! Con và Lâm Ý đang….? – Quế Vân.

Hạo Thiên nhìn Quế Vân cười rồi gật đầu một cách vui vẻ.

– Đúng rồi ạ! Lâm Ý khi nãy đã đồng ý yêu con! Mẹ vui chứ? – Hại Thiên.

– Vui! Ta vui lắm! – Quế Vân.

– Thôi! Con lên lầu giúp Lâm Ý dọn đồ vào vali để thứ tư tới chúng con đi! – Hạo Thiên.

– Được! Con đi đi! – Quế Vân.

Hạo Thiên chạy lên phòng tìm Lâm Ý. Cửa phòng cô không đóng nên cứ thế Hạo Thiên tiến vào trong.

– Em đang làm gì vậy? – Hạo Thiên.

– Em đang không biết là nên mang theo quần áo gì cho đẹp và tiện? – Lâm Ý.

Hạo Thiên đi lại phía giường nhìn hết một lượt đồ đang nằm rải rác trên đó liền nói.

– Anh nghĩ em đừng mặc váy! Trời lạnh! Dễ bệnh! Em nên mang theo mấy bộ đồ đôi mình mua khi nãy, quần dài, áo ấm,… Như thế mới hợp lí! – Hạo Thiên.

– À! Còn giày nữa! Chẳng phải anh bảo vẽ lên đôi giày một tác phẩm độc nhất vô nhị của chúng ta sao? – Lâm Ý.

Vừa dứt lời, Lâm Ý mở tủ lấy ra mấy hộp màu và cầm theo hai đôi, kéo Hạo Thiên ra ban công ngồi cùng nhau vẽ. Hai người vẽ phác thảo trước, sau một hồi ” đấu tranh “, cuối cùng họ đành kết hợp hai bản vẽ của đối phương. 

– Hoàn thành! Đẹp quá! Em không nỡ mang nó đi khắp nơi! – Lâm Ý.

– Em không nỡ? Vậy cất lại nhé! Chúng ta không mang nữa! – Hạo Thiên.

Lâm Ý nhìn Hạo Thiên rồi lắc đầu liên tục.

– Không! Nếu cất lại thì còn gì ý nghĩa cho chuyến đi chơi này chứ? – Lâm Ý. 

– Vậy cũng được! Em thật lắm chuyện! – Hạo Thiên.

Cả hai sau khi tô vẽ cho hai đôi giày thì Lâm Ý kéo Hạo Thiên vào phòng của hắn.

– Nào! Em giúp anh sửa soạn đồ đạc! Được không? – Lâm Ý.

– Được! Mọi việc nghe theo em cả! – Hạo Thiên.

” Hạo Thiên à! Anh xem đi! Hôm nay anh đã nói với em bao nhiêu từ được rồi? “

Chớp mắt cũng đã đến thứ tư – ngày mà Hạo Thiên và Lâm Ý bắt đầu cho chuyến du lịch của mình.

– Lâm Ý! Em xong chưa? Mau lên, ra sân bay chúng ta còn phải làm thủ tục nhập cảnh nữa! – Hạo Thiên.

– Được được! Anh đợi em tí, em ra ngay! – Lâm Ý

Lâm Ý rất nhanh chóng kéo vali ra khỏi phòng. Hạo Thiên giúp cô cầm vali xuống dưới nhà.

– Ba mẹ ở nhà nhớ cẩn thận! Chúng con đi sẽ chóng về! – Hạo Thiên.

– Đừng lo lắng quá! Các con đi chơi vui vẻ nhé! – Quế Vân. – Hạo Thiên à! Con đó! Đừng thấy Lâm Ý hiền mà ăn hiếp nó đó! 

– Mẹ à! Con không dám đụng vào ” bảo bối ” của mẹ đâu! – Hạo Thiên. – Thôi! Không nói nữa! Chúng con phải ra sân bay đây! 

– Được! Các con đi đi! – Minh Long.

Hạo Thiên và Lâm Ý sau khi tạm biệt Quế Vân và Minh Long thì liền lên xe để lão Lý giúp đưa họ ra sân bay. Khi đến sân bay là 14h32, mãi đến 20h30 họ mới lên sân bay để đến Nhật Bản.

– Lâm Ý! Em có mệt không? Nếu mệt thì lát nữa lên máy bay thì ngủ luôn đi nhé! – Hạo Thiên.

– Vâng! Em biết rồi! – Lâm Ý.

Cả hai nắm tay nhau cùng lên máy bay và ngồi vào ghế khoang hạng thương gia.

– Nào! Em chợp mắt tí đi nhé! Trước khi ngủ thì đeo bịch tai vào đã! – Hạo Thiên.

– Vâng! Chúc anh ngủ ngon! – Lâm Ý.

Lát sau máy bay cất cánh đã đưa hai cặp đôi đến Nhật Bản. Tuy cùng một chuyến bay nhưng lại không gặp nhau.

Ngủ rồi thức, thức rồi lại ngủ. Vừa chợp mắt vài lần, thức dậy thì đã được thông báo máy bay sắp hạ cánh.

– Hạo Thiên! Lần đi này anh vui đúng không? – Lâm Ý.

– Ừ! Vui nhất là khi được ở bên em! Chỉ cần là em thì chuyện gì anh cũng vui! – Hạo Thiên.

Lâm Ý bất giác tựa đầu vào vai Hạo Thiên. Hai tay choàng ôm cánh tay của anh.

– Em cũng vui lắm! Đã lâu lắm rồi em mới có cảm giác bình yên đến vậy! – Lâm Ý.

Hạo Thiên đưa bàn tay còn lại lên vuốt mái tóc của người con gái ngồi bên cạnh.

– Em yên tâm! Anh sẽ dành cả đời này để chỉ làm em vui! – Hạo Thiên.

– Anh hứa được thì phải làm được đấy nhé! Em ghét nhất là người thất hứa đấy! – Lâm Ý.

– Anh hứa! – Hạo Thiên.

Máy bay đã vào đến sân. Nhanh chóng, Lâm Ý và Hạo Thiên đã lấy hành lí và ra khỏi cửa sân bay để đón xe.

– Lâm Ý! Em có đói không? Nếu đói thì chúng ta ăm trước rồi mới về khách sạn! – Hạo Thiên.

Lâm Ý đưa tay lên để nhìn đồnh hồ. Đã 2h27 sáng.

” Đã gần sáng rồi ư? Có vẻ Hạo Thiên rất buồn ngủ! Phải để anh ấy nghỉ ngơi đã! “

– Thôi! Em không đói! Chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi đi! Trễ rồi! – Lâm Ý.

– Được thôi! Chúng ta về khách sạn! – Hạo Thiên.

Hạo Thiên tay kéo hai chiếc vali, còn Lâm Ý đi phía trước để gọi taxi.

Một lát sau, Thiên Phong và Xảo Xảo cũng ra khỏi cửa sân bay.

– Anh Thiên Phong! Anh đưa vali đây em xách giúp cho! – Xảo Xảo.

– Không cần! Em là con gái! Em đưa vali đây anh cầm! – Thiên Phong.

Xảo Xảo vui vẻ đưa vali của mình cho Thiên Phong xách hộ. Phía trước đã có xe của bên tập đoàn của giám đốc Aki”s đến đón. Sau khi cất vali vào cốp sau thì Thiên Phong cùng Xảo Xảo lên xe để về khách sạn.

Chiếc taxi lăn nhanh đến khách sạn mà Hạo Thiên đã đặt phòng trước. Hạo Thiên cầm lấy chứng minh thư của mình và của Lâm Ý cho tiếp tân và lấy chìa khoác của hai phòng. Hạo Thiên quay sang đưa cho Lâm Ý một chiếc.

– Lâm Ý! Em cầm lấy chiếc chìa khoá số phòng 103 này! Trùng khớp sinh nhật em đấy! Còn phòng anh ở đối diện, 106! – Hạo Thiên.

– Vâng! Cảm ơn anh! Đi thôi! Chúng ta lên phòng thôi! Sáng mai em dậy sớm gọi anh nhé! – Lâm Ý.

– Ừ! – Hạo Thiên.

Hạo Thiên đưa hai chiếc vali cho phục vụ ở đấy mang giúp lên phòng. Vì mệt, nên khi vừa vào đến phòng là Hạo Thiên và Lâm Ý liền lăn ra ngủ.

* reng reng * 

Tiếng đồng hồ vang khắp phòng khiến Lâm Ý bật dậy.

– 8h30 rồi! Thay đồ rồi còn đưa Hạo Thiên đi chơi nữa! – Lâm Ý.

Lâm Ý sau khi vệ sinh cá nhân, thay đồ, trang điểm,…thì cô lấy chiếc thẻ đa năng mà tối qua Hạo Thiên đưa cho mình để mở cửa phòng của anh. Lâm Ý len lén vào phòng của anh. Căn phòng vẫn còn chìm lỉm trong bóng tối bỗng bừng sáng khi được Lâm Ý kéo rèm cửa sổ. Cô rón rén lại giường của Hạo Thiên để kêu anh dậy.

– Hạo Thiên! Anh dậy đi! Chúng ta cùng đi chơi! Trước đi em đã tìm địa điểm đi chơi rồi! Nhanh lên đi! – Lâm Ý.

Hạo Thiên vẫn còn mệt, anh đưa tay kéo Lâm Ý nằm xuống và ôm vào lòng mình.

– Để anh ngủ tí đi! Anh thật sự rất mệt! Em không mệt à? – Hạo Thiên.

– Không! Em đnag rất muốn đi chơi! Anh xem! Em thay đồ đôi của mình rồi! – Lâm Ý.

Hạo Thiên không trả lời. Mắt anh vẫn nhắm, tay vẫn ôm chặt lấy Lâm Ý.

” Em sẽ ra tuyệt chiêu! Để xem anh còn ngủ nữa không? “

Lâm Ý luồng người lên phía trên, để mặt mình sát mặt của Hạo Thiên. Cô bỗng hôn lên mũi của anh. Hạo Thiên bất ngờ mở to mắt nhìn Lâm Ý.

– Em làm gì vậy? – Hạo Thiên.

– Anh có dậy không? Nếu không dậy thì em giận đấy! – Lâm Ý.

– Được! Anh dậy! Em xuống dưới sảnh ngồi chờ anh đi! – Hạo Thiên.

Hạo Thiên bật dậy, lấy bộ đồ đôi của anh với Lâm Ý và chạy đi tắm rửa. Trước khi xuống sảnh, Lâm Ý giúp Hạo Thiên dọn dẹp lại căn phòng cho gọn gàng.

Ít phút sau, Hạo Thiên đi xuống cùng với dáng vẻ chuẩn soái ca của mình trong bộ đồ cặp với Lâm Ý. Các vị khách nữ xung quanh nhìn không ngớt, họ tắm tắt khen mặc dù cả hai chẳng hiểu gì cả.

– Đi thôi! Em có tải app dịch ngôn ngữ này! Có nó dễ hơn! Với lại em có đánh dấu tại nơi mình sẽ đi này! – Lâm Ý.

Nơi mà Lâm Ý đáp máy bay là vùng đất Kansai phía Tây Nhật Bản. Nơi họ đến là Osaka, một tỉnh nhỏ của KanSai. 

– Nhanh lên anh! Bây giờ chúng ta đi bộ lên tàu tốc hành Haruka để đến ga Tennoji và kên toà nhà Abeno Harukas. – Lâm Ý.

– Nghe em nói cứ như một hướng dẫn viên du lịch đó! – Hạo Thiên.

– Mấy ngày trước em thức trắng đêm tìm hiểu để cho chúng mình có một buổi đi chơi này đó! Anh thưởng cho em đi! – Lâm Ý.

Lâm Ý đưa đôi mắt đáng yêu và khuôn mặt xinh xắn của mình nhìn Hạo Thiên. Bất giác, Hạo Thiên cúi xuống, lấy hai tay ôm Lâm Ý lại. Môi anh chạm môi cô. Hơi thở cả hai như hoà làm một.

” Em chỉ mong chúng mình cứ như thế này mãi! Chỉ ở phút giây này thôi! “

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN