Crush! Vì đó là cậu
Chương 3: Until you
Tôi vẫn luôn tự cho là da mặt mình rất dày, nhưng bây giờ nhắn tin cho cậu cũng thấy ngại ngùng, phải đắn đo suy nghĩ xem có nên nhắn hay không.
Sợ cậu thấy phiền, chán ghét tôi.
Sợ cậu phát hiện ra tôi thích cậu mà xa lánh tôi.
Thành ra tần suất nói chuyện giữa tôi và cậu ngày càng ít ỏi. Nghỉ hè rồi lại chẳng thế lấy bài tập ra làm cái cớ để tám nhảm với cậu nữa. Bỗng dưng tôi nhớ mùa tựu trường đến lạ.
Ở nhà được nửa tháng, tôi tham gia một lớp tiếng anh.
Ở lớp, tôi quen một bạn nam, bạn ấy tên là Quang.
Lớp chúng tôi đều gọi bạn ấy là hotboy trà sữa. Bởi vì bạn ấy khá đẹp trai và rất thích uống… trà sữa.
Không hiểu sao bạn ấy lại có số điện thoại của tôi, buổi tối thường xuyên nhắn tin nói chuyện với nhau. Nói những chuyện trên trời dưới biển, nói mãi mà cũng không hết chuyện.
Gần một tháng trời tôi không nói chuyện với cậu, bỗng thấy thật nhớ cậu liền chui vào tường cậu xem.
Tường nhà cậu phải nói là… chán ngắt. Có đúng một cái avatar từ thuở Napoleon. Đó là hình chụp nghiêng của một chàng trai, có lẽ đó là cậu. Tôi vụng trộm đem tấm hình đó lưu về điện thoại, lại không nhịn được mà nghĩ, ôi sao cậu đẹp trai quá. Mặc dù chỉ nhìn thấy một bên má của cậu thôi.
Hóa ra ‘người yêu trong mắt hóa Tây Thi’ là có thật!
Đang ngắm cậu thì đột nhiên tin nhắn của cậu nhảy ra, có cảm giác như làm chuyện xấu bị cậu bắt gặp vậy…!
[Gia Phong: Nhóc! Đang làm gì đấy.]
Tôi chột dạ cho nên ném điện thoại qua một bên định bụng phải năm phút sau mới trả lời. Nhưng rồi lại thấy năm phút mà dài như cả thế kỉ vậy.
[Nhóc: Like dạo.]
[Gia Phong: Ừ, giỏi nhỉ.]
[Nhóc: Hơ, giỏi gì cơ?]
[Gia Phong: Nghỉ hè rồi, là không cần tôi luôn đúng không?]
Không ngờ Gia Phong sẽ chủ động nhắn tin cho tôi, tôi vui lắm, trò chuyện với cậu đến khuya. Tiện miệng than nghỉ hè, buồn quá. Thế là cậu chỉ cho tải một game nông trại về để hai đứa cùng chơi, làm hàng xóm của nhau.
Sau một tháng xa cách, tôi lại gần cậu thêm một chút rồi. Có ‘cô ấy’ ở giữa thì sao, dù sao thì, người thích cậu là tớ mà đúng không, Phong…!
Tôi và Quang ngày càng thân thiết. Bạn ấy trở thành bạn thân là nam đầu tiên của tôi.
Chúng tôi thường đi chơi cùng nhau, có khi là cả đám bạn thân của tôi và Quang. Có khi chỉ là hai đứa đi dạo một vòng quanh công viên, uống một ly trà sữa rồi thôi.
Ngày kết thúc khóa học, Quang ôm theo một cây ghi ta đến lớp. Tôi như đứa trẻ tò mò, cứ sờ mỗi chỗ một lát, nhìn Quang bằng đôi mắt không thể tin được.
“Quang này, cậu biết đàn thật hả?”
“Đương nhiên!”
“Chắc không phải kiểu bùm bùm phá đàn đấy chứ?”
Quang trừng mắt nhìn tôi: “Bà là bà coi thường tôi lắm đó nha.”
Tôi cười ha ha: “Ông sinh ra đã sai rồi”
Tiết học kết thúc, cả đám quây thành vòng tròn quanh Quang và cây đàn của cậu.
Những ngón tay cậu lướt qua dây đàn, dây đàn vang lên tiếng nhạc trong trẻo của ca khúc ‘until you’.
“Baby, life was good to me
But you just made it better
I love the way you stand by me
Through any kind of weather
I don’t wanna run away
Just wanna make your day
When you fell the world is on your shoulders…”
Quang vừa dứt lời, những tràng pháo tay vang lên không ngừng.
Quang cười đắc chí, trả lại tôi y nguyên câu: “Cậu sinh ra đã sai rồi.”
Tôi xấu hổ đến đỏ mặt.
Nông trại của tôi sau một thời gian cũng đã có chút màu sắc. Còn nông trại của cậu thì… rất nát.
Không phải vì cậu bận học, không phải cậu không đầu tư mà là tất cả sự cố gắng của cậu đều nằm trên vườn nhà tôi.
Nói đơn giản là bị tôi bóc lột đến thảm thương đến chậu hoa trang trí cũng không tha. Ai bảo cậu là hàng xóm của tôi cớ chứ!
Ước gì…
Ước gì cậu là hàng xóm thật của tôi thì tốt biết mấy…
Đôi khi tôi thích đi dạo ở những nơi đông người.
Rồi tìm trong đám đông người ấy hình dáng của cậu. Sợ chúng ta vô tình lướt qua nhau. Dù điều đó chẳng bao giờ xảy ra. Bởi cậu đang cách tôi cả một bầu trời rộng lớn.
Có thể cả đời này, tôi cũng không thể gặp được cậu.
Người con trai tôi thầm thương.
Người con trai mà tôi không biết mặt.
Chuyện này thật nực cười, tôi biết chứ! Nhưng mà có sao đâu, khi tình đầu ngây ngô của tôi đã lỡ trao cho cậu mất rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!