Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy - Chương 29: Người Bái Đường Là Anh Ta
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy


Chương 29: Người Bái Đường Là Anh Ta


Âm thanh dồn dập hạ xuống, đát đát đát, tiếng bước chân vang lên, rất nhanh liền biến mất, trong lễ đường chỉ có tôi và Hướng Lăng Khiêm.

Bên ngoài gió rất lớn, tôi gắt gao túm chặt khăn voan trên đầu, ngàn vạn không thể để rơi xuống.

Tay của tôi được một bàn tay to lớn cầm lấy, lôi kéo một lát tôi bị một cánh tay ôm lấy, một tay còn lại thay tôi đè lại khăn đội đầu, âm thanh thanh nhuận vang lên bên tai tôi.

Hướng Lăng Khiêm: “Đừng sợ, anh sẽ luôn giữ chặt em, không sao đâu.”

Nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của anh ấy, tôi không dám nói chuyện, gắt gao dán chặt vào anh ấy, hai tay vẫn đang giữ khăn voan. Lời cuối cùng mà Viên nãi nãi nói quá vội vàng, nhưng tôi có thể nghe ra sự lo lắng trong thanh âm của bà.

Nếu như khăn voan đỏ rơi xuống, sẽ có việc không hay sảy ra. Kết quả đó, có thể Viên nãi nãi không có cách nào giải quyết được.

Gió càng lúc càng lớn, tôi có thể nghe thấy tiếng đá đập vào cửa sổ, thậm chí có một số còn bay vào trong lễ đường, đập lên người tôi.

Một bàn tay to rất nhanh vuốt ve nơi mà tôi bị đập vào, nhẹ nhàng vỗ về tôi.

Hướng Lăng Khiêm: “Tốt hơn chút nào chưa?”

Tôi gật đầu, gối vào trong ngực anh ấy.

Tôi: “Không đau nữa, học trưởng, tình hình bên ngoài như thế nào?”

Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, em còn gọi anh là học trưởng? Em đã mặc lên hôn sa, ở trong lễ đường đã cùng anh bái đường rồi.”

Tôi: “Nhưng bái cuối cùng vẫn chưa hoàn thành thì đã bị cắt ngang…”

Còn chưa nói xong, tay của tôi liền bị nắm chặt.

Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, em giữ chặt khăn đội đầu, chúng ta tay nắm tay hoàn thành bái cuối cùng, có lẽ như vậy con quỷ đó sẽ không nháo nữa, gió ở bên ngoài có thể sẽ bình lặng trở lại.”

Tôi cẩn thận nghe, cảm thấy có lý, có thể ở âm tào địa phủ không thu giấy chứng nhận kết hôn, chỉ nhận bái thiên địa, chỉ cần bái xong, quỷ sẽ không thể gây chuyện nữa.

Trái tim của tôi vượt ngang, làm như vậy, chỉ cần tay của tôi và học trưởng không buông ra, khăn đội đầu không rơi ra là được.

Tôi: “Học trưởng, chúng ta thử xem!”

Hướng Lăng Khiêm: “Được, tay phải của em giữ chặt khăn đội đầu, tay trái nắm lấy tay anh, chúng ta bái, chỉ vài giây thôi.”

Tôi dạ một tiếng, tay trái từ trên khăn đội đầu buông xuống, tay của học trưởng từ từ buông ra.

Hướng Lăng Khiêm: “Tới bái.”

Lời nói rơi xuống, tay phải của tôi lần nữa dùng lực giữ chặt khăn đội đầu, hơi hơi khom người để phu thê giao bái.

Chính ở lúc này, dường như tôi cảm thấy một bàn tay từ phía sau kéo lấy tôi, lạnh như băng hữu lực, căn bản không phải tay của học trưởng!

Tôi khom người không thể nhúc nhích, thời gian dường như dừng lại, da đầu một trận run lên. Cuồng phong nổi lên, tay phải của tôi, tay phải của tôi cứng ngắc, không thể dùng lực.

Dị Tư Ẩn: “Hướng gia ở Tây Thành là một nhà giàu mới nổi nho nhỏ, gia thế như vậy có thể so với ta sao? Cậu ta đẹp trai hơn ta sao? Nữ nhân, mắt của cô bị mù rồi sao?”

Âm thanh lạnh như băng không ngừng thổi quét bên tai tôi. Khăn voan trên đầu không thể giữ được mà bay xuống, trong nháy mắt đã chạm đất. Thân thể cứng ngắc của tôi khôi phục lại bình thường. Bàn tay lạnh băng ở phía sau cũng nhanh chóng rút khỏi.

Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, em sao vậy, vừa rồi tại sao lại bất động, anh kéo em như thế nào cũng không được.”

Tôi cúi đầu kinh ngạc nhìn khăn voan, làm sao bây giờ, rơi xuống đất rồi! Tay của tôi và học trưởng vẫn như cũ nắm lấy, tại sao lại rơi xuống đất rồi? Dị Tư Ẩn rốt cuộc lợi hại đến mức nào.

Gió lớn bên ngoài tiêu tán đi, một đạo âm thanh cứng cáp vang lên.

Viên nãi nãi: “Hỏng rồi, tại sao khăn đội đầu lại rơi xuống rồi? Hướng tiểu tử, hai người phải ôm chặt nhau ở một chỗ, tại sao cơ thể lại tách ra? Còn rơi xuống rồi, con quỷ đó nhân cơ hội loạn nhập, ài!”

Hướng Lăng Khiêm: “Viên nãi nãi, là sai lầm của cháu, cháu nghĩ rằng sau khi phu thê giao bái kết thúc, chuyện của cháu vài Tình Thiên là ván đã đóng thuyền rồi, con quỷ đó không dám tới nữa.”

Viên nãi nãi: “Ngốc, quá ngốc! Bây giờ thì tốt rồi, vào động phòng cũng không có tác dụng. Con quỷ đó đã ôm nha đầu này, lúc phu thê giao bái, là con quỷ đó cùng nha đầu này giao bái, khăn đội đầu cũng đã vén lên rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN