[Đam mỹ] Hàn Thiên
Chương 10
“Sáng bảnh mắt mà còn nằm giường à? Mau đi nấu cơm, tao đói rồi.”
Đỗ Y Thiên nhìn chằm chằm xấp tiền lẻ ông ta cầm, cau mày có chút bất an: “Ba, chồng sách vở của con đâu?”
“Đống rác đó á?”, Lão cười khì khị: “Tao bán rồi. Nhiều vãi chưởng, hằng năm mày đã đổ bao tiền cho số giấy ấy vậy? Ăn no rửng mỡ tính phá của hả mậy?”
Trong lòng Đỗ Y Thiên “Uỳnh” một tiếng vang dội, lớp màng chịu đựng che chở tâm hồn cậu hơi nứt ra, cậu hết hồn liếm môi cố vá lại, bình tĩnh nói: “Ba có biết tuần sau con thi đánh giá năng lực không?”
Lão đàn ông nheo mắt, chả biết ” thi đánh giá năng lực” là cái khỉ gì, hết sức thản nhiên nhún vai: “Thì nghỉ học. Tao bảo mày rồi, học chỉ tổ tốn cơm tốn gạo chứ chẳng được lợi lộc gì cả, mày phải noi theo con trai mụ hàng xóm kia, mười lăm tuổi theo gót đàn anh canh giữ địa bàn, hiện tại tiền bạc xồn xoàn gửi đều đều về cho mẹ, thấy có tài giỏi không? Có nên người không? Ngó lại con mình… Ôi nó chán!”
Đi học, cụm từ này là sợi dây móc nối với một thứ tương lai xa xỉ Đỗ Y Thiên vẫn luôn thèm nhỏ dãi. Khi bị bọn Tiêu Kỳ Phong đánh đập, khi bị nhấn đầu vào bồn vệ sinh, khi giáo viên chèn ép vì không nộp đủ học phí, khi bị cả trường dè bỉu và chỉ trỏ sau lưng bởi tấm ảnh vô tội vạ đăng trên cfs, khi bị chửi là chó cái bám quần đàn ông… Cậu cũng tuyệt không dám buông sợi dây cứu mạng này ra.
Mà nay, nụ cười của người ba ấy mỉa mai châm biếm, bỗng dưng trùng khít với gã đạo chích trong ký ức rất xa xưa. Bàn tay cậu siết chặt cái bọc đen đựng con dao dính máu giấu dưới tấm chăn, máu nóng sôi trào vào khoảnh khắc đâm xuống da thịt nam sinh xa lạ và chính bản thân vẫn chưa hoàn toàn nguội xuống giờ lại được khơi dậy, một ý nghĩ lẻ loi bỗng dưng thò đầu ra: Hay mình giết ông ta nhỉ?
Loại người này, sống chỉ tổ chật đất, chết đi có khi bớt được một đống tế bào chiếm ô xi của cây xanh, môi trường trong lành, thiên nhiên mừng vui.
Tựa hồ hoàn toàn quên mất “đống tế bào” nọ là cha đẻ của mình.
Đỗ Y Thiên suốt chặng đời đã qua sống thành một con người “thức thời”, một con rùa rụt cổ đánh không đánh trả, mắng không mắng lại, khó khăn lắm mới xuất hiện suy nghĩ táo bạo nhường ấy, song cuối cùng vẫn không thành.
Ngay thời khắc mấu chốt, chiếc lắc tay của Tống Hàn từ túi quần cậu rơi xuống đất, kêu “keng” một tiếng thánh thót kéo giật thần trí Đỗ Y Thiên quay trở về.
Cậu bình thản nghĩ: “Không được. Nếu giết lão rồi mình sẽ phải đi tù, đi tù rồi thì tuổi trẻ sẽ bị hủy hoại. Lão chết coi như hết, mình là kẻ ở lại phải chịu giày vò, đáng sao?”
Tất nhiên là không.
“Trong bếp có cháo, nếu ba đói thì lấy ăn đi.” Cậu vừa nói vừa thong thả như chẳng việc gì cúi người nhặt chiếc lắc tay, đột nhiên cảm thấy hình dáng của nó hơi đổi khác.
Đỗ Y Thiên tò mò đem lắc tay ngắm nghía thật kỹ, phát hiện giữa mắc xích thứ ba và mắc xích thứ tư đính một viên đá nhỏ không theo quy luật, nếu ấn vào dây lắc sẽ tự động dài ra, rất thần kỳ.
Cậu thầm nghĩ, dùng thứ này để trói chắc tiện lắm đây. Song rất nhanh, Đỗ Y Thiên liền nhận ra sự bất thường trong suy nghĩ của mình.
Đáng lẽ, bất cứ ai nếu trông thấy một chiếc lắc dài ra, họ phải liên tưởng đến “dây chuyền đeo cổ” hay những trang sức đại loại thế, sao cậu lại tính ngay tới chuyện “trói rất tiện” như vầy?
Theo kinh nghiệm làm người mười mấy năm, Đỗ Y Thiên tự rõ bản thân không bị biến thái hay có sở thích đặc biệt nào cả, điều này chứng minh cậu quả thật đã chạm qua chiếc lắc, thậm chí dùng nó để trói cái chi đó.
Nhưng lắc tay là của Tống Hàn…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!