[Đam mỹ] Hàn Thiên
Chương 12
Ông là người Anh gốc Trung, năm mười tám tuổi được Đại học Âm nhạc Quốc tế tuyển thẳng, thần tượng một thời được biết bao thế hệ trẻ ngưỡng mộ sùng bái. Mà cái vị thuở nhỏ Tống Hàn dõi mắt ngước nhìn ấy lại bất ngờ chủ động vỗ vai hắn, nói rằng ông sẽ đại diện cho Trung Quốc quyết định suất tiến cử du học sang Luân Đôn năm nay.
Mặc dù không huỵch toẹt ra, nhưng ý tứ rất rõ ràng là muốn dành cơ hội ngàn năm có một đó cho Tống Hàn.
Hắn nghiêng đầu nhìn tòa trụ sở chọc trời của Tập đoàn Tống thị qua cửa xe ô tô bằng ánh mắt phức tạp, khe khẽ thở dài, tay đút túi quần thong thả bước vào cổng chính. Nhân viên nhác thấy Tống Hàn đều cung kính cúi chào, có người từng làm việc với vị thiếu gia này, rất sợ hắn, ngay cả mặt cũng chẳng dám ngẩng lên.
(2) Tống Hàn bấm thang máy đến thẳng phòng Chủ tịch hội đồng quản trị, chưa kịp gõ thì cửa đã được mở từ bên trong, nàng thư ký mới nhậm chức với khoé mắt đỏ hoe lao ra suýt đâm sầm vào lòng hắn, cô rối rít xin lỗi rồi chạy vù đi như có gắn động cơ phản lực dưới chân.
Tống Hàn nhướn mày, quay đầu nói với người đàn ông trung niên ngồi trên ghế Chủ tịch: “Mắc lỗi lần thứ năm trong tháng, ba chưa có ý định cho người ta thôi việc à?”
Chủ tịch Tống tóc đã hoa râm, vẻ ngoài bảy, tám phần giống y đúc Tống Hàn. Mặc dù nếp nhăn giữa trán và khoé miệng hằn sâu do tuổi tác, song đường nét gương mặt sắc sảo vẫn nguyên vẹn như thuở đầu, có thể nhìn ra hồi trẻ là một mỹ nam tử hô mưa gọi gió trong trái tim biết bao thiếu nữ đương thời.
Ông xoa xoa mi tâm, ồm ồm cất tiếng: “Con nên học cách thương nhân viên đi.”
Tống Hàn suồng sã dang tay ngồi xuống ghế sô pha rộng rãi, nhếch môi giễu cợt: “Lời ấy phát ra từ miệng ba làm con thấy hơi kịch đấy. Vừa trở về đã bị lôi cổ đến đây, có chuyện gì sao?”
Tống chủ tịch đã quá quen với giọng điệu trêu ngươi của thằng còn trai vạn năm chẳng gặp được mấy lần, lạnh lùng ném ra một chỉ thị: “Sắp tới trường Đại học Quản trị kinh doanh XX sẽ tổ chức cuộc thi đánh giá năng lực, ba đăng ký cho con rồi, nhớ đừng làm chuyện mất mặt.”
Cái gọi là “thi đánh giá năng lực” này, nếu vượt qua thì không cần phải thi Đại học, nhận được bằng tốt nghiệp xong sẽ trực tiếp tuyển thẳng vào, khác với “thi đánh giá năng lực” ở trường phổ thông.
Mà trường Đại học Quản trị kinh doanh XX lại thuộc top đầu Đại học Trung Quốc, nếu được tuyển thẳng, danh dự, mặt mũi, khỏi phải nói chắc chắn nở hoa luôn.
Tống Hàn chống cằm, nheo mắt hỏi: “Ba đã quyết hết rồi à? Thế nào, chuẩn bị sẵn cho con một ghế Giám đốc điều hành chưa?”
Đây thực chất chỉ là một câu châm chọc, vốn nghĩ cha mình sẽ đáp trả những lời đại loại như: “Nghĩ cũng đừng nghĩ, mi phải xuất phát từ nhân viên dọn vệ sinh, bò lên bằng chính đôi chân mình” đậm chất giáo dục và triết lý, ai ngờ ông ấy lại hết sức đương nhiên gật đầu: “Chuyện đó con khỏi lo, chiếc ghế Giám đốc điều hành chắc chắn là của con.”
Tống Hàn ngoài mặt bình thản bên trong sửng sốt, bao nhiêu thứ suýt nói đều nghẹn ở cổ họng, bối rối chớp chớp mi.
Tống chủ tịch thở dài: “Năng lực con tới đâu ba tự biết, cũng đã tính toán sắp xếp hết cả rồi, con chỉ việc đi theo đường ba đã vẽ sẵn thôi. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, con là người thừa kế sản nghiệp duy nhất, còn có thể thế nào đây?”
Hắn nghe vậy, trầm mặc ngồi trên sô pha, biểu tình chẳng rõ vui mừng hờn giận, thật lâu sau mới đứng dậy nhún nhún vai: “Xong chuyện rồi đúng không? Con về được chưa?”
“À, còn một việc nữa.” Tống chủ tịch chỉnh chỉnh cặp kính trên sống mũi, nhấc mí bố thí một ánh mắt nghiêm túc: “Ba không quan tâm con làm gì ở trường, thích chơi đùa thế nào thì cứ chơi đùa thế ấy. Tuy nhiên, tất cả chỉ dừng lại ở mức chơi đùa thôi, hiểu chưa? Tuyệt đối không được gây ra hậu quả gì quá lớn, nhớ lấy.”
Tống Hàn cau mày, hậu quả gì là hậu quả gì? Trong thời gian hắn rời đi có cái sự chi xảy ra à?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!