Đao Giả Bá Vương - : Cửu Tử Nhất Sinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
208


Đao Giả Bá Vương


: Cửu Tử Nhất Sinh



Mọ Dung Tâm Nhi gật đầu đáp ứng nhanh chân gọi phần là vì nàng thương cảm phần còn lại nàng muốn xem ai dám giết người ở cái đất Mộ Dung này, nàng liền ra lệnh cho thập nhị gia tướng lập tức.

Đám thập nhị gia tướng thì đang ở trong khu nhà bếp ăn uống bỗng nhiên Mộ Dung Tâm Nhi lệnh đến lập tức buông đồ ăn cầm lấy vũ khí mà trong đầu cùng chung một suy nghĩ “Lại trò gì nữa đây”.

Đám thập nhị gia tướng tề tụ đầy đủ trước sân, đầu lĩnh trong đám đó đến trước mặt Mộ Dung Tâm Nhi ôm quyền

-Mộ Dung tiểu thư, chúng thuộc hạ đã có mặt

Mộ Dung Tâm Nhi nhìn lướt qua rồi nói

-Thật xin lỗi khi bắt các ngươi phải dừng bữa ăn nhưng vị tiểu thư trước mặt ta đây có khẩn cầu. Mục tiêu chúng ta là đi đến hướng tây để giải cứu một nam nhân đang bị truy sát. Ta thật muốn xem kẻ nào dám lộng hành ở đất Mộ Dung này.

-Rõ, tiểu thư

Đoàn người chạy tốc hành tay cầm vũ khí tay còn lại cầm ngọn đuốc lửa sáng rực khắp con phố, người dân thì xì xào chỉ trỏ khi nhìn thấy người đi đầu là Mộ Dung tiểu thư không biết đêm hôm lại bày trò gì nữa.

Phía Tây

Tiêu Trung gặng sức mang theo nội thương nghiêm trọng toàn lực mà chạy trốn. Trong bóng đêm, Tiêu Trung nhằm về một phương hướng, toàn lực chạy trối chết, hắn cảm giác được Chiến Thành đang đuổi theo ngay phía sau của hắn, nguy hiểm cũng càng ngày càng gần.

Phía sau lưng, hắn loáng thoáng thấy được có ba hắc nhân dàn ngang hàng đang lần theo dấu vết, truy tìm tung tích hắn.

Tiêu Trung trong lòng hiểu được bản thân sắp tiêu rồi, vốn là khi toàn lực tiếp một quyền vô cùng uy lực của Chiến Thành kia, hắn đã bị nội thương trầm trọng, bây giờ lại phải toàn lực chạy trối chết căn bản là không có thời gian để điều tức chữa thương, nội thương càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Cảm giác được phía sau có ba người đuổi theo đang đến gần, Tiêu Trung hiểu được rằng đó là thuộc hạ của Chiến Thành, một khi để bọn chúng bắt kịp, hắn chắc không thể toàn mạng.

Chiến Thành quả nhiên là tàn ác nguyên là lúc nhìn Tiêu Trung chạy trốn, hắn đã gọi ngay đám thuộc hạ thường ngày âm thầm bảo vệ hắn. Xuất hiện ba hắc nhân thần sắc lãnh tuyệt đầy sát khí, người ở giữa đi đến cúi đầu làm lễ

-Chúng thuộc hạ Quỷ Tâm Quyền bái kiến công tử

-Nhìn thấy kẻ kia không?

Chiến Thành chỉ tay về phía Tiêu Trung đang chạy, Quỷ Tâm Quyền gật đầu

-Đã thấy

-Tốt, giờ các ngươi lập tức bắt hắn về đây cho ta. Nhớ là phải còn sống ta muốn cho hắn cảm thụ được đau khổ khi thấy nữ nhân mình yêu bị hành hạ trên giường.

Chiến Thành nhìn ba thuộc hạ liền quay lưng rời đi, nghĩ đến bây giờ có thể hưởng thụ thật tốt thân thể Lâm Vũ nhưng ai dè phát hiện ra Lâm Vũ đã rời đi từ lúc nào không hay. Chiến Thành biết mình trúng kế tức giận gào lớn nội khí cuồn cuộn phát ra đánh nát cả căn phòng, lập tức tụ chân khí phi thân về hướng tây.

Quay lại Tiêu Trung, với tình hình muốn đào tẩu khỏi sự truy đuổi của ba cao thủ, điều đó khó có thể trở thành hiện thực được. Mà khi đó, một kẻ trong ba tên đã phát hiện ra dấu vết của Tiêu Trung, miệng hú dài một tiếng, triệu tập hai người còn lại, toàn lực đuổi theo.

Đề tụ chút chân khí còn sót lại, Tiêu Trung toàn lực đào tẩu về phía trước. Trong thoáng chốc, từ phía sau lưng đã nghe thấy truyền đến một thanh âm lãnh lẽo, trong bóng đêm có vẻ vô cùng quỷ dị. Một tiếng âm lãnh phát ra sau lưng

-Tiểu tử, tính mạng của ngươi giờ đã tận rồi, hãy mau chịu chết đi.

Dứt lời, một đạo chưởng phong mạnh mẽ, từ phía sau bổ vào lưng hắn. Tiêu Trung không cam lòng chết ở đây, đáng tiếc trong đêm đen bao phủ. Hắn cũng biết tình huống của hắn bây giờ, không thể đón đỡ, thân hình hắn đổ về phía trước, lăn trên mặt đất, tránh được một chưởng này.

Hắc y nhân kia đánh hụt lập tức lộn nhào vài vòng lệnh ngay hai kẻ ở sau phân làm ba hướng bao vây Tiêu Trung vào bên trong. Tiêu Trung đứng dậy quần áo đã bê bết máu và bùn đất trong thật thảm hại và cũng thật xót xa.

Quỷ Tâm Quyền cười lớn một trong ba kẻ là lão đại nói

-Lão Nhị, Lão Tam, tiểu tử này sắp chết rồi, các ngươi ai muốn là người lập công với công tử đây

Lão Tam liếm mép

-Ta thích hắn phải hưởng thụ đau đớn trước đã

Lão Nhị thì âm trầm lạnh lẽo

-Làm nhanh lên rồi về báo công tử

Nói xong Lão Nhị lắc mình, tung một chưởng bổ về phía trước ngực của Tiêu Trung. Cùng lúc hai người còn lại cũng nhào tới, bốn cánh tay giống như quỷ thủ chế trụ tứ chi của hắn.

Thân hình Tiêu Trung lanh lẹ thụp xuống, thoạt đầu đã tránh được công kích của ba người, rồi thừa dịp chưởng kích của ba người va chạm, lực lượng toàn thân của Tiêu Trung tụ vào song cước, thân hình nhảy lên, vọt qua đầu ba người, nhằm hướng đỉnh núi mà đào tẩu.

Rốt cục cũng chạy tới đỉnh núi, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt thê lương nhìn quanh rồi hờ hững quay đầu nhìn lại.

Quỷ Tâm Quyền đã đứng đó

-Tiểu tử khôn hồn thì đầu hàng đi

-Khốn khiếp

Trong mắt Tiêu Trung bắn ra một đạo quang sáng rực á. Hữu thủ Tieu Trung đột nhiên chớp động, đánh ra một chưởng, đánh thẳng tới trước ngực địch nhân. Lão Tam đứng gần đó sắc mặt khẻ biến.

Hắn cũng không nghĩ Tiêu Trunglại liều mạng như vậy. Thấy Tiêu Trung muốn mạng đổi mạng cùng hắn, một chưởng đổi một chưởng, hắn vội vàng thu lại hữu thủ, thân thể né sang bên trái.

Song thủ Tiêu Trung biến ảo trong không trung tạo thành các chiêu thức, mạnh mẽ vô cùng, sắc mặt hắn càng giờ lại càng nhợt nhạt, vô cùng đáng sợ.

Chân khí toàn thân nghịch chuyển, công lực đột nhiên bạo tăng bội phần, trong đôi mắt bắn ra một đạo thần quang, song thủ của Tiêu Trung đánh rất mạnh lên ngực của lão Tam.

Lão Nhị né không kịp bị trúng một chưởng đoạt mệnh, rốt cuộc cũng không thể sống được. Mắt nhìn huynh đệ mình ngã xuống, Lão Đại và Lão Nhị gầm lên

-Chó chết tên tiểu tử, ta phải giết ngươi.

-Dừng lại

Một tiếng quát lớn đầy khí nộ gió thổi cuồn cuộn xé nát cây cối, Chiến Thành đã đến, hắn đến là để giết Tiêu Trung. Chiến Thành mắt đỏ rực như thú song quyền nắm chặt chuẩn bị đại khai sát giới.

-Các ngươi lui ra, hôm nay ta phải giết chết tên tiểu tử này

Lão Đại và Lão Nhị căm hận nhìn Tiêu Trung nhưng hai tên đó biết giờ công tử đang rất nóng nên không dám nói nhiều mà lui ra.

Tiêu Trung thần sắc ngây ra chả lẽ đã đến lúc hắn rời khỏi cõi trần gian rồi sao nhưng trong thâm tâm hắn muốn chết nhưng là chết khi thấy được Lâm Vũ bên cạnh hắn, muốn nhớ in hình bóng đó.

Chiến Thành đến gần là Tiêu Trung lại tự lùi lại, nội thương của hắn đã quá nghiêm trọng rồi đến hơi thở còn khó nhọc.

-Tiêu Trung

Một tiếng gọi tên, Chiến Thành đã phi thân cực nhanh thoáng đã thấy đến gần Tiêu Trung, một quyền mạnh mẽ giáng xuống đùi hắn. ” Rắc ” tiếng xương gãy giòn cùng tiếng hét thảm thiết, Tiêu Trung đau đớn chảy nước mắt cả người ngã xuống ôm vết thương ở đùi bị xương chọc thủng lòi ra ngoài, máu me thấm đẫm nền đất.

Chiến Thành túm lấy cổ áo nhìn Tiêu Trung với khuôn mặt vừa bẩn vừa dính đầy máu cùng nước mắt trào trào có lẽ là đau quá mà không thể hét được nữa.

-Tiêu Trung, ngươi phá hỏng chuyện tốt cả ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi hưởng thụ sống không được chết không xong.

” Phụt ” Tiêu Trung nhổ ngụm máu lên mặt Chiến Thành lúc này trên khuôn mặt Tiêu Trung cười khinh bỉ nhìn Chiến Thành như một kẻ đáng thương

-Rốt cuộc ngươi vẫn là kẻ không bao giờ có được tình yêu, có thể ngươi không chết vì cái khác nhưng ngươi sẽ chết vì cô độc.

“Phặc” Chiến Thành bóp chặt cổ nâng cả người Chiến Thành cách đất có vài cm

-Sắp chết rồi còn mạnh mồm, nhưng để ta chết thì ngươi phải chết trước đã

Dứt lời quyền thủ tay trái tụ nội khí hùng hậu sấm sét vang trời, xem ra Chiến Thành muốn đoạt mạng Tiêu Trung giết hắn không còn một mảnh thịt nào cả.

“Vút…Vút” Bỗng xuất hiện nhiều tiếng phi đến như tiếng kim châm bắn về phía Chiến Thành, lập tức phản xạ nhanh lộn người thuận tay nén Tiêu Trung ra chỗ khác. Chiến Thành định thần nhìn trước mắt là một toán đại hán cầm đuốc đằng đằng sát khí mà đứng đầu là hai nữ nhân Lâm Vũ và Mộ Dung Tâm Nhi.

Lâm Vũ nhìn Tiêu Trung tình trạng thê thảm nước mắt chảy đầy mặt gào lớn chạy đến cạnh nức nở

-Tiêu Trung, huynh đừng bỏ muội, muội sai rồi, sai rồi.

Tiêu Trung mắt lờ mờ nhìn Lâm Vũ rốt cuộc tâm nguyện trước khi chết là nhìn thấy nàng đã thành hiện thực, hắn có thể nhắm mắt xuôi tay được rồi.

-Đừng đừng mà, huynh không được chết

Mộ Dung Tâm Nhi nhìn Lâm Vũ ôm chặt Tiêu Trung, nàng quả thực hâm mộ tình yêu này, ánh mắt nàng liền chuyển sang Chiến Thành đứng đó.

-Ra ngươi là người mà Lâm Vũ nói

Chiến Thành thật sự có chút ngây dại trước vẻ đẹp Mộ Dung Tâm Nhi nhưng với tình cảnh bây giờ hắn phải thật bình tĩnh khôi phục lại bộ dáng công tử tiêu sái

-Vị tiểu thư dường như nàng đang có hiểu lầm gì ở đây ta quả thực chỉ muốn dạy dỗ ngươi này hắn đã phá hỏng chuyện tốt của ta.

-Dạy dỗ? Ngươi đang giết người đó.

Mộ Dung Tâm Nhi khinh bỉ nhìn bộ dạng háo sắc của Chiến Thành nàng ghê tởm khi cảm nhận được ánh mắt hắn đang soi mói cơ thể mình.

-Ngươi bây giờ thì cút khỏi đất Tô Châu này đừng để Mộ Dung gia ta nhìn thấy mặt ngươi.

Lúc này Chiến Thành lờ mờ phỏng đoán thiếu nữ trước mắt có thể là tiểu thư của Mộ Dung gia, biết bây giờ mình đang ở thế bị động, Mộ Dung gia là có tiếng tăm lớn trên giang hồ nếu như đụng chạm gây xích mích người Mộ Dung gia thì e cả Lôi Thần Vương cũng có mà che chở cho hắn được. Chiến Thành liền cười xuề xòa.

-Được thôi

Chiến Thành cười mỉm lướt qua hai người Lâm Vũ và Tiêu Trung, ánh mắt hiện sự độc địa tà ác trong đầu hắn chỉ còn ý nghĩ ” Ta sẽ xử lý các ngươi sau “. Lâm Vũ lạnh run người run rẩy né tránh ánh mắt đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN