Đất Rừng Phương Nam - Chương 8: Đi câu rắn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Đất Rừng Phương Nam


Chương 8: Đi câu rắn


Má nuôi tôi là một người
thuộc khá nhiều chuyện cổ tích và biết hầu hết mọi cung cách làm ăn của những
người nông dân nghèo ở khắp mọi vùng Nam Bộ. Có điều là trong tất cả những mẩu
chuyện bà kể, chuyện nào cũng pha đượm ít nhiều tính chất thần bí, và bà tin
tưởng một cách ngây thơ ở “mệnh trời”. Dù vậy tôi cũng thích nghe,
thích gợi cho má nuôi tôi kể để tôi nghe say mê…

Thằng Cò còn giống mẹ ở chỗ hay mê tín dị
đoan. Nó là một đứa chúa sợ ma! Bao
giờ nghe kể chuyện trong lúc ban đêm, mặc dù đã lớn tuồng như vậy mà lúc nào nó
cũng nhảy vào lòng má, ngồi rụt lại như một đứa trẻ con.

Tía
nuôi tôi hiền lành, ít nói. Ông thường ngồi lặng lẽ đánh những sợi dây gai hoặc
giũa lưỡi câu, miệng không rời cái tẩu thuốc lá hình thù kỳ dị làm bằng một gốc
ớt hiểm rừng.


nuôi tôi kể cho chúng tôi nghe đủ thứ chuyện. Từ những chuyện “Cá bống hai
hang, cá trê hai ngạnh, tôm càng hai râu “rất ngây ngô, trẻ con, sang
chuyện săn nai, săn khỉ qua rừng, qua chuyện cuộc đời chú Võ Tòng – con người
kỳ dị mà tôi đã được gặp một đêm tối ở bờ sông – đến chuyện ma cá sấu, ma cọp,
ma nam… mà người nghe yếu bóng vía, dù là người lớn đi nữa, cũng không dám bước
ra xa nhà đi đái. Dáng như chuyện nào thằng Cò cũng đã nghe mẹ kể rồi. Nó chẳng
chú ý mấy, chỉ hong hóng, chực nghe bà quên mất một đoạn nào đó, thì lập tức
chen vào bổ sung ngay, rồi lại nheo mắt nhìn tôi như muốn nói: “thấy chưa,
má tao còn không nhớ bằng tao vì mày ở chợ vô đây, rồi còn phải học tao
nhiều!” Cái thằng đen trũi, cổ dài ngoằng như cổ cò ma, nhiều lúc tỏ ra
“ta đây” một cách khinh khỉnh, dễ ghét. Ngoài mặt tôi từng tỏ ra
không phục, nhưng trong bụng tôi vẫn chịu là nó khôn ranh, hiểu biết hơn tôi
nhiều. Nó dạy tôi cách hiểu các thứ bẫy, đặc tính của nhiều con thú, và nó đã
dắt tôi đi gần thuộc hết các lối ngoắt ngéo trong rừng


Tía ơi? Để con dắt thằng An đi câu rắn một bữa nghe tía!

Một
buổi chiều, đột nhiên thằng Cò hứng lên, đề nghị với bố như vậy. Tía nuôi tôi
bị con cá ngát đâm vào bắp chân, hôm nay chân còn sưng tướng, chưa đi được. Ông
hỏi:


Đi không có tao, thằng An thì chưa biết gì, liệu một mình mày có làm nên trò
trống gì không đấy? Thôi, để lúc khác con ạ!


nuôi tôi liền can thiệp ngay:


Nó làm được mà? ông thì lúc nào cũng chê ỏng chê eo thằng bé. Để không có ông,
coi nó có làm được không?

Thằng
Cò nhướng mắt nhìn tôi. Thế là hai đứa tôi bắt tay ngay vào việc chuẩn bị cho
buổi câu đêm.

Chúng
tôi dắt con Luốc đi dọc theo mé nước, rình đập những con cá thòi lòi biển.
Những con cá thòi lòi to bằng ngón chân cái, cặp mắt ốc nhồi mọc trên dầu giống
như hai hột mồng tơi, hễ nghe bước chân chúng tôi đến gần là y như chúng giương
cái kỳ ngũ sắc trên lưng thành một cánh buồm, phóng ngay trên mặt nước. Giống
cá gì mà tinh như qủy bay trên mặt nước như cá thia lia, lặn cũng giỏi, bơi
cũng giỏi còn nhảy trên bờ thì thật không thua gì một con ếch. Vậy mà rốt cục
hai đứa cũng đập được gần mười con. Riêng phần con Luốc, nó cũng rình chộp được
năm sáu con. Vậy là tàm tạm đi khoản mồi câu rồi.

Tía
nuôi tôi đi cà nhắc đến ngồi trên một gốc cây cắt ngang giống như một cái đòn
sù sì đặt bên cạnh bếp lửa, xem chúng tôi chuẩn bị mồi câu. Thằng Cò muốn chứng
minh lời khen của má, hay cố biểu diễn” cho tôi phục nó thì không biết, mà
nó làm coi thạo lắm. Nó dùng hai ngón tay banh họng con cá, nhét vào họng mỗi
con một quả ớt hiểm chín.


Ê nướng đi mậy, An? – nó bảo tôi.

– Làm sao nướng đây?


Lấy cái que xiên bụng nó, kê lên than nướng chứ còn làm sao? Nướng mồi mà cũng
không biết!


vót nhọn đầu cái que, xóc ngang con cá mồi, trao cho tôi. Tôi đặt lên than hồng
một chốc, con thòi lòi ngậm quả ớt bèn nhe mồm ra, lưng vểnh cong; từ trong
họng con cá vàng rộp đó mỡ bắt đầu chảy ra, nhiểu xuống than cháy nghe xèo xèo.
Tôi nuốt nước miếng đánh ực một cái:


Eo ôi, thơm quá!

Thằng
Cò cười lớn:


Mình ngửi mùi cá nướng còn phát thèm, huống gì con rắn?


Ừ thứ mồi này nhậy lắm. Đêm nay, hai đứa bay ít ra cũng kiếm được năm bẩy con
cỡ bắp chân… Cái thứ mồi nhái sống gặp nước bơi lom xom thì chỉ tổ quện cá
lóc tới phá mất? – tía nuôi tôi cười hà hà. Khói thuốc lá vón quanh đôi mắt to,
sáng lóng lánh. ông vui vẻ nói tiếp: – Thằng An mới ra nghề đêm đầu tiên, đừng
có xách giỏ về không đây, con ạ.

Ông
kéo thúng gai đến bên chân, cầm lên vuốt từng sợi gai, sau đó lại rút cái giũa
giắt bên vách ra giũa lại những chiếc lưỡi câu lụt. Tôi hỏi:


Tía không đánh gai lại cho săn à, tía?

Thằng
Cò cười hì hì:


Vậy mà mày cái gì cũng khoe giỏi? Tưởng cái gì trong sách của mày cũng có hử ?
Tía ơi, đừng bày cho nó nghe tía!

Tía
nuôi tôi vỗ vỗ đầu thằng Cò:

– Nó không biết
thì phải bảo cho nó chứ. Có ai mẹ đẻ ra không học mà biết được!

Ông
cầm một cuộn gai ước chừng bốn năm mươi sợi, to như cổ tay tôi, toàn là những sợi
gai rời nhau, dài hơn thước, thong thả buộc chùm hai đầu lại, một đầu buộc vào
chiếc lưỡi câu có ngạnh rất sắc. ông vừa cuốn chùm gai vòng quanh cổ tay làm
như bộ con rắn quấn, vừa giảng giải.


Rắn không có tay có chân, nhưng nó khỏe nhờ sức quấn của xương sống. Con trăn
bắt nai, quấn con mồi siết chặt mãi, bao giờ mềm, giập hết xương, nó mới nuốt. Thứ
rắn rằn ri cóc, có con to cỡ bắp vế, ở dưới nước nó còn khỏe hơn con trăn! Khi
mắc câu, nó cuốn dây câu và vặn mình xoay vòng siết lại mãi, dây to đến mấy
cũng phải đứt Nhưng loài vật làm sao khôn hơn người được! Đây An, con xem đây!
Toàn là những sợi gai rời. Hễ bắt đầu quấn thì gai mới bắt đầu săn. Càng quấn
càng săn một lúc, thấy chưa đứt, nó bèn xoay ngược lại. Tức thời cuộn gai lại
tháo ra. Cứ thế quấn và tháo ra suốt đêm, chùm gai câu vẫn trơ nguyên, không
đứt một sợi?

Khi
tía nuôi tôm tôi kiểm tra tất cả những cuộn gai và ướm xong từng lưỡi câu rồi,
ông bèn bảo chúng tôi đi dằn bụng cho no, kẻo thức khuya mau đói lắm. Chúng tôi
ăn cơm xong thì má nuôi tôi đã ôm nõ, đèn soi, mác và một cái giờ tre to tướng
bỏ xuống xuồng rồi.

Tôi
chạy ra, hỏi:


Cần câu đâu, má?


Ối cần kéo gì, con?

Thằng
Cò bật cười lớn:


Cần câu gởi bà Thủy ở ngoài sông. Ra ngoải lấy.

Thằng
Cò giục tôi đi, nhưng tôi chưa muốn đi. Tôi cứ luẩn quẩn theo má nuôi tôi hỏi
đủ thứ, như: khi rắn mắc câu rồi thì làm sao bắt, rủi bị nó cắn có làm sao
không?

Tía
nuôi tôi bảo:


Cứ đi đi có thằng Cò, đừng ngại. Nó sẽ bảo cho…

Và ông bưng cái mẻ hun (đốt trấu để lấy khói xua
muỗi) đặt xuống nước mũi xuồng ngước mắt lên trông ánh chiều sắp lụn:


Đi bây giờ, ra đến chỗ câu thì vừa?

Tôi
ngồi bơi mũi, thằng Cò ngồi bơi lái. Nước từ trong rừng U Minh theo các con
lạch nhỏ đổ ra kênh, chảy ào ào như một thứ nước màu cà-phê đặc, cuồn cuộn
thoát ra sông.

Bây
giờ, mặt trời đã lặn vào những đám mây đỏ thẫm cuối dải rừng xa. Xuồng chúng
tôi lướt qua một quãng sông, hai bên bờ lau sậy mọc rậm rịt. trước mắt tôi dần dần
mở ra một mảng trời vàng rực. ánh sáng lấp lánh màu bụi vàng kim loại tỏa thành
những đường dài rẽ quạt chạy tháng lên không. Một bầy cò nối đuôi nhau bay theo
hình mũi tên, trông mệt mỏi vội vàng, những đầu cánh trắng nặng nề nhún lên
nhún xuống quạt gió lướt đi cứ như vương vướng những tia vàng hấp hối khiến
chúng không bay mau được. Xuồng vẫn trôi băng băng.

Một
lúc lâu, qua khỏi cánh đồng ngập tím một màu hoa lục bình, chúng tôi bắt đầu
chui vào vòm cây đen thẳm như một cái hang. Trời đã tối, những cành lá dại đan
nhau thành một tấm trần kín mít, không để một tia sáng nhỏ lờ mờ của một bóng
sao nào lọt xuống được. Tối như bưng mắt. Cái mẻ hun đặt trước mũi xuồng cứ phả
khói mù mịt khiến tôi gần như ngạt thở. Tôi khom người chồm tới, thổi phù phù
mấy cái vào những dầu củi ngún lem nhem. Lửa phụt nháy lên những ngọn mảng như
lụa đỏ, chao qua chao lại. ánh lửa soi sáng hai bên cành lá rậm rịt, vụt kéo
trở về những mảng màu xanh lục, đỏ, vàng, lốm đốm của những hình hóa lá bị nhấn
chìm trong bóng tối đen ngòm. Tôi vừa thấy mình đỡ hãi hơn một chút, bỗng kêu
lên:


Ý? Cái gì như rắn… Nhiều quá, Cò ơi.


Rắn đâu mà rắn, mậy? Bộ rắn tới nạp mạng cho tụi mình hả?


Ơ! Ờ không phải!

Tôi
đã kịp nhận ra. Rễ cây mốc thếch quấn vào nhau trông như những nùi rắn đang
chen nhau lặn xuống nước, đầu khuất dưới nước rồi mà khúc mình còn mắc trên bờ.
Một tiếng tiu… u… ụt nổi lên đột ngột, vang dội cả khu rừng. Con chim ụt to
tướng, lông rằn rục, từ trong bóng tối chập chờn lao vèo ngang qua đầu chúng
tôi, luồng gió từ đôi cánh rộng quạt ra một mùi tanh, lờm lợm, ngửi thấy phát
buồn nôn. Tiếng “u… u… ụt” của con chim đêm kinh tởm vọng rền
trên mặt nước như đuổi theo sau lưng chúng tôi, càng làm cho chiếc xuồng như
sợi hãi trôi nhanh.


Chắc con chim ụt đánh hơi mồi rắn của mình, hắn ra muốn nhào vô xuồng kiếm chác
hở mấy, Cò? -. tôi nói vu vơ cho đỡ tẻ.


Tao biết đâu được!


Cò, mà không biết được “chim” à?


Không bỡn đâu nhá! Đừng có nói lảng. Tại mày nên bây giờ mới chỉ đi tới đây.
Không thì xuồng đã ra tới sông lâu rồi.

Tôi
lặng thinh, không dám ừ, cũng tại mình cứ luẩn quẩn theo bên ba má nuôi hỏi linh
tinh, chứ như đi sớm hơn, có lẽ bây giờ đỡ phải sợ rừng tối. Bụng tôi cứ hồi
hộp như thế nào ấy. Sợ không ra sợ, lo không ra lo.


tôi ngồi bơi mũi cạnh mẻ hun, xông hơi lửa nóng một lúc, nên mồ hôi vã ra ướt
cả trán. Muốn thò tay vào ngoài be xuồng vốc nước lên rửa mặt mà không dám. Tay
tôi cứ thò xuống lại rụt lên mấy lần.

– Cái gì lóc bóc như cá ăn vậy, Cò?


Tôm tít búng đấy, chứ có rắn đâu mà sợ mấy? Thằng nhát quá!

Tôi
nghe nó nói, có phần vững bụng hơn, bèn thò tay xuống khoát nước lên rửa mặt. ừ,
cá ăn tía thì nghe phải giống như nồi cơm sôi kia. Má nuôi tôi có kể rồi, bà
còn dặn tôi phải chú ý đề phòng. Cá trê đi từng đàn, bơi đặc cả nước, quẫy móng
lách tách lục ục như nước cơm sôi, lăm tăm một quãng dài trên sông. Đi chài mà
gặp cá ăn tía, quăng chài xuống, khi kéo lên nếu gặp loại chài cũ bở bở, có thể
dứt tung chài. nhưng nguy hiểm nhất là rắn. Rắn hổ đất cứ bơi theo trên mặt
nước để ăn bọt nhớt cá. Đó là những con rắn đang luyện nọc, cắn ai thì có trời
xuống cứu…Má nuôi tôi nói như vậy.

Chúng
tôi đã ra khỏi vòm cây tối đen ban nãy. Vài ngôi sao le lói mọc lưa thưa. Bờ
tràm khô đứng im lìm dưới ánh sao xanh biếc. Cành cây trắng ngoằn ngoèo như đám
bạch xà ngóc cổ lên trời hứng uống mù sương trong chuyện đời xưa. Dòng sông đen
ngòm, ghê rợn. Cây cối hiện hình ma quái, ẩn ấn hiện hiện trong lớp sương giăng
bàng bạc. Cây đọt chiếc tròn tròn như ngôi mộ. Cây tràm quấn dây tơ hồng như
người đàn bà bồng con đứng xõa tóc, tay vẫy vẫy. Cây dừa nước, lá nhọn hoắt như
hai hàng gươm giắt dài theo sống lá tu tủa, chĩa mũi nhọn lên đe dọa trời. Ban
ngày trông chẳng ra làm sao. Đêm tối, nhìn cái gì cũng đâm ra sờ sợ.

Muỗi vu vu từ bờ bay ra đuổi theo xuồng như những
đám mây.


Bơi ngược gió lên cái vịnh trên kia đi, An! Không thì nó… thằng Cò chưa nói
hết câu đã phun nước miếng phèo phèo.

– Nó chui vô miệng mày hở ?

– Ụa…
ụa…

– Tao hỏi nó chui vô mấy con rồi?

Thằng
Cò ư… ư… khạc nhổ rồi phun tiếp liền mấy cái, không đáp. Hai tay nó mắc giữ
cây giầm kìm lái, nó cởi trần mà lại không thể buông giầm để dùng tay đập muỗi
được thành ra người nó cứ phải uốn éo, vặn qua vặn lại cho muỗi đỡ đốt. Tôi gác
giầm mũi lên xuồng, chạy đến vuốt vuốt khắp mình cho nó. Eo ôi, hai bàn tay
nhớt nhợt, ướt đầy máu.


Cố chịu đựng vài trăm thước nữa – thằng Cò cười hì hì. Hàm răng nó trắng đều
như hạt ngô non, ánh lên trong đêm tối.

Xuồng
bơi ngược nước nghe ồ ồ, đi chậm như rùa. Hồi lâu mũi xuồng từ từ rẽ vào bờ,
lủi vô một đám nước dừa tối đen. Thằng Cò đứng lên đằng sau lái, cầm giầm chống
xuồng đi len lách trong những lùm dừa nước có những chiếc bẹ khô ai đốn từ đời
nào, nhô lên chơm chởm. Một lát sau, tôi sốt ruột quá bèn hỏi:

– Tới chỗ câu chưa, mậy?

– Tới rồi. Tao còn chọn chỗ nào ngon sẽ xuống mồi.
Đây thôi. Được rồi.


cho xuồng đậu lại bên một tàu lá mọc nghiêng nghiêng:


Thôi, sắp sửa mồi đi. Thắp đèn lên.

– Có đây.


Mày coi tao làm đây, coi mà bắt chước


với tay kéo tàu lá dừa quặt xuống, buộc chùm gai vào giữa sống lá. Tôi soi đèn,
tay cầm con mồi. Nó làm thoăn thoắt, coi bộ thành thạo lắm. Con mồi câu bị một
lưỡi câu móc suốt từ đầu đến gần chót đuôi, còn chừa ra một tí đuôi cho rắn dễ
nhầm. Nó kéo cong tàu lá xuống, vừa đủ cho mồi treo lơ lửng cách mặt nước non
gang tay.

– Biết
để làm gì không? Thế này thì cá lóc hết phương chồm lên phá mồi. Hì hì! Mày chống
xuồng thay tao, để tao ngồi mũi buộc câu cho.

Tôi
giảu môi hứ một tiếng:


Không. Để tao buộc. Tao buộc được… Tưởng thứ gì khó kia.


ngẫm nghĩ một chốc:


Thôi được? Cho mày làm thử một cái thôi nhá!

Tôi
cười cười:

– Ừ,
mà hễ chừng có rắn mắc câu, tao sẽ giao cho mày bắt.

Hơn
chục con mồi đã xuống rồi. Thằng Cò thở ra một hơi dài khoan khoái:


Vái trời phật cho trúng bữa câu!


Lần nào cũng khấn thế à?


Không. Vì bữa nay có mày. Trúng một bữa câu, để cho mày thấy, mày lác mắt chơi
vậy mà… Thôi, bây giờ ta ngủ đi.


nói xong, lập tức chui vào nóp. Tôi ngồi bên mẻ hun, quạt cho đỡ muỗi. Hơi nước
bốc lên lành lạnh. Im lặng quá. Không có một tiếng hạc sành kêu cho đỡ buồn.

Lâu
lắm mới có bầy cá heo lục ục lẹc ẹc bâu dưới lườn xuồng ăn rêu. Rồi bầy cá cũng
lội đi. Chỉ còn tiếng lách bách của hai bàn tay tôi đập muỗi.

Thằng
Cò cựa quậy rốt roạt trong nóp rồi chui ra:


Mày không ngủ hử? Ngồi đãi muỗi sao, An?


Không.

– Sao coi mày buồn vậy?

– Tao nhớ nhà… – Tôi thở ra, không nói nữa.

Thằng Cò tiu nghỉu, bèn nói lảng.


Mày đừng sợ nhá! Để chừng bắt được con rắn bự, tao bẻ răng nó cho mày coi. Ờ,
mà muỗi nhiều đa?

Nói
xong, nó lần lưng móc ra một cái vỏ diêm. Nó rút ra một que, đút vào phân nửa,
đoạn nó đóng bao diêm lại.

Một
tay cầm vỏ diêm, một đầu cầm đầu que diêm phía ngoài, nó bắt đầu kéo ra kéo vô
nghe két… két… kít… kít…


Làm cho muỗi sợ. Nó tưởng dơi. Hì… hì…

Tôi
cũng cười theo nó và lần mò tới ngồi bên, coi trò chơi lý thú của nó bầy ra.
Quả thật, muỗi nghe két… két… kít… kít, sợ gặp đàn dơi, vo ve dần bay đi
hết. Tôi ngồi dựa vào lưng thằng Cò một lúc, thiu thiu buồn ngủ thằng Cò ngáp
một hồi, tay buông cái vỏ bao diêm ra. Hai thằng ôm nhau nằm còng queo giữa
xuồng.

Đầu
canh hai, trăng từ từ mọc lên bên kia dải rừng, to như một cái nong. Tôi mở mắt
ra, sờ tay thấy sương thấm ướt khắp người. Trong lớp sương đục nhờ nhờ, vầng
trăng đỏ như một cái lòng đỏ trứng khổng lồ. Càng lên cao, trăng càng bé lại.
Nhìn qua be xuồng, thấy nước gợn lăn tăn… Tôi vừa thiu thiu chợp mắt lại, bỗng
nghe thằng cò vụt nhổm dậy:

– Dậy mau! Dậy mau? Dính một con rồi.


Tao vừa thức dậy mà. Có thấy cái quái gì đâu ?


Mày biết cái con khỉ gì? – Nó quát tôi.

Tôi
lập tức đánh diêm thắp ngọn đèn soi. Tay tôi run quá, tim cứ đập thình thình.
Thằng Cò ấn cây giầm vào tay tôi, ra hiệu cho tôi chống xuồng tới. Nó cầm cái
mác trong tay, một tay đưa đèn lên soi phía trước. Ồ, kia rồi?

Tàu
lá dừa nước bị ai kéo cứ dập lên dập xuống, làm nước bắn tung tóe. Tiếng dây
câu nghiến kìn kịt trong tiếng lá dập xuống nước nghe kinh quá.

Tôi
kêu oái một tiếng, đứng chết sững. Một con rắn rằn ri cóc to cỡ bắp chân người
lớn đang vung vẫy uốn mình lên quấn lấy chùm dây câu. Cái miệng nó há ra, đầy
răng chơm chởm. Chỗ ngạch lưỡi câu mắc bên mép, máu chảy giọt giọt xuống nước.
Mỗi lần con rắn vặn mình cố siết cho đứt chùm dây câu, da nó nở ra, vồng lên
như gai mít. Thằng Cò buông mác, thò tay nắm đuôi con rắn. Con rắn tháo ra,
quấn một khúc vào tay thằng Cò. Thằng Cò chộp ngang lưng con rắn, bàn tay nó bé
quá tuột ra vì không nắm hết. Con rắn càng gồng mình siết chặt cổ tay thằng Cò.
Mồ hôi tươm ra ướt trán, chảy ròng ròng xuống má, nó bậm môi, cứ mặc thế, ngửa
người ra sau lôi nguyên con rắn mắc câu vào xuồng.


Coi chừng nó cắn chết à, Cò. – Tôi thè lưỡi nhích ra xa.

– Cắn
quái gì nữa! Mà thứ rắn này cắn cũng như chó cắn thôi. Đưa miệng giỏ lại đây,
mau mau đi.

Tôi kê miệng giỏ hứng con rắn. Thằng Cò ghé
răng cắn chót đuôi con rắn một cái, con rắn đau quá vội tháo khỏi cổ tay thằng
Cò, tuột gọn vào lòng giỏ.

Thằng
Cò một tay đậy nắp, một tay chụp cái mác chặt hai đầu sống lá. Cả khúc sống lá
chùm dây câu và con rắn đảo lộn, quẫy soạn soạt trong giỏ.

– Hì..
hi… Da con này lột ra phơi, bán bộn tiền. Mai chúng mình bảo má nấu nồi ca-ri
ăn chơi?

Con
rắn to nhưng cái đầu nó chỉ bé bằng quả bàng thôi. hai con mắt đục lừ lừ nhìn
ngọn đèn soi. Thằng Cò hé nắp giỏ chộp cổ con rắn tháo lưỡi câu ra, lôi khúc
sống lá dính chùm dây câu ra khỏi giỏ rồi thong thả đậy nắp, gài chốt lại.


Để tao thử con rắn cho mày coi – nói xong nó thọc một ngón tay vào mắt giỏ gãi
gãi lên lưng con rắn. Khi con rắn quay ngoắt lại toan mổ vào ngón tay thì thằng
Cò đã rụt ngón tay ra rồi.


Cu cậu bị ớt cay, sưng cả miệng đấy, mày thấy không? Vậy, mình mới dễ bẻ răng.
Mà nó cũng chẳng cắn mổ gì được nữa…

Tàu
lá đằng kia rung lên sàn sạt. Thằng Cò reo lên:


Sướng rồi? Dính một con nữa rồi!

Tôi
chụm chân nhẩy đồm độp trên xuồng, làm chiếc xuồng nghiêng qua lắc lại tí nữa
là chìm.


Ấy là nhờ mình buộc chùm dây câu vào sống lá, phải không Cò? Chứ đến cần câu to
bằng cật tre đi nữa thì nó nhổ lên và lôi đi tuột, mày nhỉ!

– Con này của mày đó, An
nhá? Của mày buộc câu mà.

– Ừ tao làm cũng được, khó gì mấy Nhưng mà…
con này mày cứ bắt nữa đi, Cò ạ. Để tao xem mày bắt vài trận nữa đã. Chừng có
con khác mắc câu, tao bắt thử cho mày coi, có được không?

Tàu lá đang bị kéo ghì
xuống nước bỗng bật tung trở lên.

– Thôi chết cha tôi rồi, An ơi! Mày buộc làm
sao mà nó mới kéo có mấy cái đã tuột luốc rồi!

Tôi không biết nói ra sao, tay buông giầm rơi
xuống xuồng cái độp, nhìn theo những giọt nước từ trên tàu lá đổ xuống ròng
ròng, tiếc ngẩn tiếc ngơ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN