Đau khổ là quá khứ,giờ liệu có tìm lại hạnh phúc được không?
C6
“Reng…reng….reng”
-Ai da~Cuối cùng cũng học xong rồi-Tiếng than đất than trời bật lên khi cô giáo vừa bước ra khỏi lớp-À à đúng rồi!-Chưa than vãn xong nhỏ đã reo lên-Băng Băng ơi sao mà mày quen hai ảnh được hay vậy dù sao thì mày cũng mới về trường mà ?-Nhỏ lay lay cánh tay nó mắt long lanh nhìn với vẻ chờ đợi
-………..-Mặc xác cho nhỏ đợi mỏi cổ nó vẫn không lên tiếng nhưng thật ra thì lại đang suy nghĩ về chuyện lúc nãy,một đống câu hỏi trong đầu nó:Sao chỉ vì một cái ly thủy tinh nhỏ mà hắn trở nên thân thiện vậy? Cái ly đó là ai tặng hắn hay sao nhỉ ? Nếu thế thì là ai tặng mà hắn quý vậy ?….v.v….m.m….t.t…..s.s (vâng vâng và mây mây,trăng trăng và sao sao) …..
-Băng băng ới ời ơi băng băng á à a…Nói cho tao biết đi mừ.Bạn tốt!-Nhỏ vẫn cứ năn nỉ ỉ ôi
-Con Diệp là bánh bao ướt nhẹp thì mày là bánh bèo nhõng nhẽo hả ?-Nó phun một câu làm thằng Lâm ngồi sau cười muốn té ghế:
-Phụt…Hahaha….Hay …Haha….Hay lắm Băng! Há há
Giọng cười của thằng này mỗi lúc càng kinh dị hơn nhưng không ăn thua gì với hai đứa đang nhìn chằm chằm vào thằng nào đó đang cười như điên.Thôi chắc ở lại là án mạng xảy ra quá.Nó đưa mắt nhìn thằng Lâm với vẻ thương tiếc rồi vẫy tay với vẻ nhắn nhủ “ Mày đi vui! Lên bàn thờ tao cúng” xong nó chạy đi luôn.
Chắc chắn là giờ nó lên văn phòng hội HS rồi.Còn rất nhiều thứ phải làm…..
Bước vào trong,văn phòng vẫn ảm…lạnh như thường khi.Nhiệt độ máy lạnh thấp vậy mà nó ngồi được hay ghê,nếu là người khác thì chắc cũng đóng băng rồi không chừng.Nó lôi cái headphone (tai nghe) ra đeo vào rồi bật nhạc lên nghe
Cạch~
Nó vừa mới ngồi xuống ghế thì có ai đó bước vào….ngồi kế nó.Nó liếc qua bên cạnh thì thấy người đó là hắn.Hai tảng băng đằng đằng sát khí mà đụng phải nhau thì sao nhỉ….thôi tốt nhất nên nói chuyện bình thường:
-Tên Hạo Nam đó đâu rồi?
-Về trước rồi- Tưởng nó hỏi gì,nó lại hỏi về tên kia làm hắn bực mình
Tự nhiên không khí trở nên nặng nề.Im lặng một lúc lâu nó mới lên tiếng:
-Tôi…tôi hỏi anh cái này được không ?
-Hỏi đi-Hắn cứ nghĩ là nó sẽ hỏi về tên kia nên tỏ vẻ bực dọc
-Hồi sáng….à thì cái ly….cái ly đó sao mà anh quý nó quá vậy?-Nó ấp a ấp úng
Nghe nó hỏi mặt hắn từ bực dọc chuyển sang tái mét.Cái ly đó …
-Nếu…nếu anh không muốn nếu thì thôi,không sao- Nó không muốn ép hắn nói
-Cái ly đó rất quan trọng đối với tôi-Hắn nói với vẻ buồn buồn-Vì nó là của….người yêu cũ tặng tôi
Nó nghe tới đây thì trên mặt rõ vẻ kinh ngạc.Người yêu cũ? Hắn mà cũng đem lòng yêu quý một cô gái sao? Chắc cô gái đó là một người rất đặc biệt:
-Người yêu cũ?
-Ừ….nhưng 3 năm trước cô ấy đã bỏ tôi đi.Cô ấy nói đi du học 1 năm sẽ về nhưng sau đó mẹ cô ấy nói cô ấy bị tai nạn….và khuyên tôi đừng mong đợi nữa.Cái ly đó chính là quà tặng cuối cùng của cô ấy trước khi cô ấy đi du học….Cái ly đó rất quan trọng-Mặt hắn bây giờ nhìn như đang mang một nỗi buồn sâu thẳm.
Nãy giờ hắn coi nó như một người đáng tin cậy mà tâm sự, trông chẳng giống vẻ mặt lạnh băng của hắn thường ngày.
-Tôi xin lỗi-Thấy vậy nó cảm thấy rất tội lỗi vì đã chạm vào quá khứ đau buồn của hắn
-Không sao đâu- Nhìn vẻ mặt của nó hắn liền mỉm cười
-Chắc là cô ấy lúc đi du học rất nhớ anh…-nó biết mình đã nói quá nhiều nên im bặt
-Tôi cũng mong là vậy
-Anh đừng có buồn nữa nha.-Nó cũng an ủi
-Ừ-Hắn nhoẻn miệng cười
3 năm trước,đúng với thời điểm mà chuyện đó xảy ra.Chuyện của nó đã khiến nó tự dằn vặt bản thân rất nhiều.Và cuối cùng nó chọn cách che dấu cảm xúc đau thương đó đi, quay về Việt Nam. Vật kỉ niệm sao ? Nó có không nhỉ….Mà thôi,cũng mong là hắn đừng có buồn nữa. Nó nhìn vậy mà thấy tội hắn,vẫn còn cảm thấy mình có lỗi:
-Xin lỗi,anh đừng có buồn …
-Đã nói là không sao mà-Hắn cười tươi
Gặp nó,hắn cười hoài.Nhưng thôi quan tâm làm chi.Nhưng mà giờ nó phải về rồi:
-Thôi thôi,tôi về đây.
-Ừ-Hắn đáp xong xách cặp đi về luôn
______________________________
Sáng hôm sau
Vừa vào tới lớp thì:
-Băng Băng ơi, mày thấy thằng Lâm đâu không?-Hai đứa kia hỏi nó
-Không-Nó cũng chả buồn quan tâm.Hừmm…chắc là vụ hồi hôm qua.Thế nào cũng có chuyện.
30 phút sau~
Thằng Lâm vừa mới bước vào lớp.Rồi rồi, chuẩn bị nè! 2 . 3:
-Á! Bà la sắt Lan Hương với sư tử Hà Đông Diệp tha mạng
Đấy,đấy! Có sai đâu.
-Có mà tha xác về đấy!-Hai đứa kia đồng thanh
Rồi tụi nó rượt nhau vèo vèo.Còn nó….đứng xem. Hừmmm…..bọn kia lúc nào cũng vậy,thân nhau là cứ rượt nhau chạy vòng vòng. Nhưng mà bọn kia không dám đụng vào nó, coi chừng được nó tặng một vé vào âm phủ miễn phí…
-Thôi tạm tha đi!- Nhỏ Diệp lên tiếng
-Hừ, chưa gì mà đã tha?- Lan Hương lập tức phản đối
-Đúng đó! Tha…tha cho tao đi-Thắng Lâm năn nỉ
-Hay là mày thương thằng Lâm hả Diệp?-Con Lan Hương nháy mắt rồi chạy đi luôn
Cũng đúng,hồi trước con Diệp bị ghép đôi với thằng Lâm, còn nhỏ Lan Hương làm….mai mối.Bây giờ vẫn còn cái tin đồn đó nên con Diệp nhượng chín mặt không nói được gì, thắng Lâm cũng không khác gì nhỏ. Sau một hồi :
-Tao…tha cho mày rồi! Mày…đi được rồi- Con Diệp vừa nói xong đã bỏ đi một mạch để lại thằng Lâm một mình. Trong cái tình cảnh “éo le”như vậy,nó chán nản bỏ đi luôn nên sau đó thằng Lâm có đi hay không thì có…thằng Lâm mới biết.
Về phần nhỏ Lan Hương. Lúc nãy nó chạy nhanh quá, tới cầu thằng thì đụng phải 1 người, ngã xuống đất. Không cần biết là ai nhỏ liền nói:
– Tôi xin lỗi, tôi không cố ý-Nói xong nhỏ đứng bật dậy
Thấy vậy người kia đáp lại:
-Không sao đâu, em có sao không ?
-Ơ…em không…không sao- Nhỏ bàng hoàng nhìn người đối diện.
Người đó là…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!