Đến Đây Hôn Tớ Đi!
Chương 8: Kinh ngạc
Vũ Hạ ngượng ngùng rời khỏi người Minh Hy. Lúc đỡ cậu ta đứng lên thì nghe thấy tiếng thầm thì:
– Không biết ăn gì mà nặng như vậy.
Cô bé đen mặt tức tối đá cậu ta một cái, lớn tiếng nói:
– Minh Hy, cậu dám chê tớ nặng?
– Không phải sao?
Cậu ta không chịu thua cãi lại. Con nhóc này quậy phá như vậy, sao lúc trước cậu ta không nhận ra chứ?
Vũ Hạ đang định mắng cậu ta là đồ vô duyên thì nghe tiếng bác bảo vệ.
– Ai ở bên đó hả?
Cô bé tức giận mắng cậu ta là đồ xui xẻo. Minh Hy không cam lòng nhắc nhở cô:
– Đồ xui xẻo này vừa mới giúp cậu đó!
Nói xong, cậu ta liền kéo cô chạy đi. Vũ Hạ vừa chạy vừa muốn ngoảnh đầu lại thì nghe Minh Hy nói:
– Cậu tự mà che mặt, bác ấy mà biết mặt cậu thì cậu và tớ chết chắc!
– Này, hai cái đứa kia, đứng lại cho tôi!
Bác bảo vệ cố hết sức chạy, vừa chạy vừa kêu hai người đứng lại nhưng vẫn không ăn thua gì nên đành bỏ cuộc.
– Tức chết tôi rồi!
Bọn học sinh thời nay chẳng biết quy tắc gì cả!
Minh Hy chắc chắn bác ta không đuổi kịp mới chịu ngừng lại. Lúc thấy Vũ Hạ thở hồng hộc thì đau lòng không thôi. Nhưng cái miệng trời sinh đã ác độc:
– Đồ yếu ớt!
Vũ Hạ mệt mỏi không muốn cãi cọ với cậu ta, lôi cặp đi về lớp học. Minh Hy nhìn thấy cô dư sức về lớp thì cũng không thèm quản nữa, về lớp trước một bước. Lúc Vũ Hạ đến nơi thì đã thấy bọn họ bắt đầu tiết học.
Cô bé nhanh chân chạy vào cúi đầu xin lỗi cô giáo:
– Thật xin lỗi cô, em đến trễ!
Cô giáo nhìn Vũ Hạ hơi khó hiểu:
– Em đến nhầm lớp rồi!
Mà mấy bạn dưới lớp cũng bị chuyện này làm thu hút. Có người chọc ghẹo:
– Bạn gì ơi, bạn đến nhầm lớp rồi!
Vũ Hạ ngẩn người ngước mặt lên. Ngũ quan xinh đẹp của cô làm mọi người ở dưới đồng loạt hít một ngụm khí lạnh. Cô mơ màng nói:
– Em đến đúng lớp mà!
Ở bên dưới, cô còn thấy có tên gia hỏa mặt lạnh kia kìa!
Cô giáo nhìn khuôn mặt cô thấy hơi quen quen nhưng không rõ là ai, kiên nhẫn hỏi:
– Thế em tên gì?
Vũ Hạ nghe vậy ngạc nhiên. Mới có nghỉ một tuần mà cô giáo quên cô rồi á? Nhưng nhớ tới chuyện mình ốm lại, cô liền hiểu ra.
– Em là Vũ Hạ!
– Vũ Hạ?
Cô vừa nói, ở dưới mọi người đều kinh ngạc kêu lên. Có người buồn cười nói:
– Đều tên Vũ Hạ nhưng bạn gái này đẹp hơn nhiều!
– Ha ha đúng vậy!
…
Chỉ có cô giáo như hiểu ra, tươi cười nói:
– Vậy em về chỗ đi!
– Dạ vâng.
Vũ Hạ ôm cặp về chỗ ngồi của mình. Một bạn học giơ tay:
– Bạn tên Vũ Hạ á? Rất vui được làm quen!
– Ơ? Tớ là Vũ Hạ thật mà! Yên Tiểu Linh, cậu không nhận ra tớ thật à?
Cô bé cười cười, sắc mặt có chút hơi bất đắc dĩ. Hai mắt Yên Tiểu Linh trừng lớn, giọng nói có chút lắp bắp:
– Cậu… cậu là Vũ Hạ?
Giọng nói cô bé có chút lớn khiến mọi người trong lớp hoảng hồn, kinh ngạc không thôi. Lúc này cô giáo lại hỏi:
– Vũ Hạ, sao em lại ốm lại hay vậy?
Câu này của cô khiến bọn trẻ tin chắc cô bé là Vũ Hạ mập ú ngày xưa. Một đám nhốn nhao muốn đến hỏi chuyện, phải nhờ cô giáo vỗ bàn mới trật tự lại được.
Vũ Hạ ngượng ngùng đỏ mặt, cô gãi đầu ấp úng nói:
– Thật ra… chuyện.. chuyện khá dài…
Nhận ra Vũ Hạ không muốn nói, cô giáo cũng không hỏi thêm, bắt đầu vào tiết.
Yên Tiểu Linh vốn là bạn thân của Vũ Hạ, là người duy nhất thật lòng với cô bé. Cô tò mò hỏi nhỏ:
– Hạ Hạ, chuyện gì…
Nhưng bỗng nhiên, Vũ Hạ lôi một quyển sách từ trong cặp ra, một bộ say mê:
– Quyển khoa học này hay lắm, tớ vừa mới tìm được đấy.
– Trời ơi, cuốn này hiếm lắm đấy, cậu thật tốt!
Ánh mắt Yên Tiểu Linh sáng lên, hoàn toàn quên mất chuyện mình định hỏi. Lúc xoay người, Vũ Hạ liền đối diện với một đôi con ngươi thâm thúy. Cô bé hơi sững sờ nhìn Minh Hy. Minh Hy không nói gì cúi đầu xuống.
Vũ Hạ cũng không chú ý lúc cô nghe giảng, ánh mắt Minh Hy cứ dán chặt vào người cô.
Tới giờ ra chơi, Vũ Hạ gấp không được chạy ra bên ngoài, cô thật sự không muốn bọn họ hỏi chuyện cũ chút nào.
Bỗng một bóng người xuất hiện gần bên cạnh làm Vũ Hạ giật mình, người đó kéo tay cô áp cô bé vào tường.
– Minh Hy?
Vũ Hạ kinh ngạc nhìn cậu ta. Cô cảm thấy trạng thái lúc này của Minh Hy không được tốt lắm. Gương mặt điển trai của cậu nhìn không ra cảm xúc nhưng đôi mắt cậu như vực sâu không đáy chất chứa rất nhiều thứ.
Đây là lần đầu tiên Vũ Hạ thấy một Minh Hy như thế… lạnh lùng, khó hiểu, nhưng đầy ma lực…
Minh Hy bỗng dưng thả cô ra, lãnh đạm hỏi:
– Cậu không có chuyện gì nói với tớ sao?
Vũ Hạ ngước mắt nhìn cậu ta, hơi khó hiểu:
– Chuyện gì chứ?
– Cậu có coi tớ là bạn không?
Cậu ta hỏi ngược lại, vẫn là đôi mắt đó, nhưng có gì đó đang gợn sóng…
Vũ Hạ cúi đầu, cô bé đang do dự. Cô bé thích cậu, đó là bí mật cô ấp ủ cả tuổi thơ rồi. Bản thân cô chưa từng nghĩ tới việc sẽ nói với cậu.
Thẳng tới chuyện ngày hôm đó xảy ra. Nó khiến cô cảm giác được một nguy cơ chưa từng có.
Bỗng Vũ Hạ bật khóc, tiếng thút thít của cô làm Minh Hy hoảng hồn. Cậu ta sợ hãi kéo tay cô:
– Chuyện gì vậy?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!