Diệp hận (Cao H- ngược) - Chương 3: Nguyên tắc dành cho tổn thương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
837


Diệp hận (Cao H- ngược)


Chương 3: Nguyên tắc dành cho tổn thương


Hàn Ni lấy chăn dày gói Mạc Diệp lại như một cái bánh cuốn uy hiếp nói:
“Khai mau, hai người đã tới bước nào rồi?”
Dưới đôi tay chọc chọc từ bên ngoài lớp bông dày, Mạc Diệp nhột nhạt cười khanh khách không ngừng, hơi thở đứt đoạn không đáp lại được.
Đùa giỡn một lúc lâu không khai thác được thông tin gì, Hàn Ni nhàm chán buông tha, mệt mỏi nằm vật qua một bên chỗ trống, hổn hển:
“Nắm tay, ôm, hôn. Tóm lại có cái nào chưa?”
Thấy Mạc Diệp tiếp tục chìm vào im lặng nhìn thẳng lên trần nhà. Hàn Ni lắc lắc đầu bĩu môi chèm chẹp.
“Nhất định phải làm những cái đó sao?” Mạc Diệp mơ hồ hỏi “nhưng bọn mình mới quen chưa bao lâu”
Hàn Ni tốt bụng an ủi “Có thể. Hoặc đó là biểu hiện nam sinh tôn trọng nữ sinh”
Mạc Diệp tin tưởng kinh nghiệm viết tiểu thuyết của Hàn Ni, nhận định đối với vấn đề này sẽ không tồi.
Mạc Diệp hưởng thụ sự ngọt ngào lan toả trong đáy tim, tâm trí trong vô thức mà chạy vòng vòng hình ảnh của anh và cô.
Hình ảnh lần đầu tiên hai người gặp nhau ở thư viện, anh nhường cô quyển sách duy nhất còn lại trên kệ. Anh đưa cô đi dạo phố, ăn vặt, đi siêu thị chuẩn bị bữa ăn. Không phải hai người chưa từng nắm tay hay ôm nhau. Tỷ như lần đi chơi ở công viên, anh nắm tay kéo cô đi ra khỏi đám đông. Cô ngồi trên vòng xoay ngựa gỗ, mỗi lần quay nhìn lại đều thấy ánh mắt anh nhìn cô cười dịu dàng. Anh cũng sẽ ôm bế cô từ bậc thêm trên cao xuống. Tất cả những hành động đó tự nhiên một cách lạ lùng.
Anh đặc biệt thích đưa cô về nhà, Mạc Diệp cảm nhận được hình như tỷ tỷ mình có thành kiến với anh, mỗi lần gặp nhau đều ẩn giấu vẻ ngượng ngập không hoan nghênh bên dưới nụ cười trang nhã thường ngày. Cố Uy lại phớt lờ càng tỏ ra tự nhiên bày tỏ tấm nhiệt thành.
Chứng kiến anh chân thành đối đãi gia đình mình, Hàn Ni nói đó là biểu hiện chàng trai muốn thu phục nhà vợ, Mạc Diệp đè nén trái tim mình gợn sóng.
Dùng xong gói đồ ăn nhẹ chuẩn bị trong ba lô, Mạc Diệp áng chừng qua ba giờ chiều trời đã bớt nắng, cô bắt đầu hành trình đi xuống núi.
Đường đi xuống không đơn giản như người ta thường nghĩ, con dốc thoải song lối cây cỏ bụi gai đan xen chằng chịt, không cẩn thận sẽ hụt chân rơi xuống vách dễ như chơi.
Tô Mạc Diệp dựa vào kinh nghiệm thuần thục mà thong dong thả chậm, tuyệt đối sẽ không để bản thân bị thương. Đây là nguyên tắc đúc kết từ lần leo núi trước kỳ tốt nghiệp của cô.
Lần đó Tô Lưu Vân không chịu đựng nổi lời năn nỉ của em gái nhận lời đi leo một ngọn núi không xa ở ngoại thành để ngắm sao băng. Lúc gặp nhau ở chân núi, Mạc Diệp lại bắt gặp tia sượng sùng trong mắt chị gái khi thấy mình đến cùng Cố Uy, cô vội vàng giải thích:
“Em đã đảm bảo an toàn, mà anh ấy cứ không yên tâm đòi đi cùng”
Thấy Cố Uy, Ngô Cẩn Minh rất hân hoan ra chào đón, hai người bàn chia nhau dụng cụ chuẩn bị mang lên núi.
Mạc Diệp kéo tay chị gái men theo đường mòn khởi hành trước, vừa đi vừa khoe thành tích tốt nghiệp của mình, chốc lát lại chuyển đề tài lớp sinh viên hậu bối ngưỡng hộ Lưu Vân ra sao.
Lúc đi lên dốc cả hai chẳng may đồng thời giẫm phải tảng đá bắt ngang chắn hờ trên một cái hố nhỏ, hai chị em hụt chân ngã oạch. Tô Lưu Vân ngã oạch lọt thỏm một chân vào trong hố, Mạc Diệp theo đà chị gái ngã ra xa lăn hết hai vòng.
Tô Mạc Diệp ngày thường quen hoạt động thể thao, nhanh chóng hồi phục chạy lại chưa kịp đỡ chị gái thì một cái bóng khác như chớp thế chỗ ôm lấy eo bế Tô Lưu Vân lên đặt cô ngồi ổn định trên một tảng đá bên cạnh.
Cố Uy sốt sắng kiểm tra khắp lượt, lo lắng hỏi
“Có sao không? Bị đau ở đâu không?” Cố Uy làm như không thấy Tô Lưu Vân lắc đầu mà hỏi tiếp “Có bị trật chân không?”
Cố Uy thấy ánh mắt Tô Lưu Vân lưu chuyển ra sau nhìn Ngô Cẩn Minh đã mang đồ lên đến đây, mới nhận ra mình thất thố.
Mạc Diệp bối rối lo lắng xin lỗi chị gái, Tô Lưu Vân lại liên tục khẳng định mình không sao, cả đoàn quyết định đi tiếp.
Mạc Diệp chầm chậm vừa đi vừa sửa lại mắt kính nên bị bỏ lùi lại phía cuối. Theo mỗi bước chân cô phía sau nền đất ẩn ẩn hiện lên dấu vết đỏ hồng, chỗ cổ chân có vết thương nhỏ che đậy dưới lớp vải quần thể thao sậm màu, thấm xuống dưới âm thầm đọng trên đế giày mỗi lúc lại đậm màu hơn.
Buổi tối đó họ dựng lều trại ở một bãi đất bằng trên đỉnh núi.
Y như dự báo thiên văn nàng xem trước đó, mỗi ba đến năm giây lại một vệt sao băng xẹt ngang bầu trời. Cố Uy không biết vì sao từ lúc chiều bỗng tỏ ra âm trầm lãnh liệt, mới đó đã đi đâu mất. Bên kia cách chừng vài bước nghe tiếng Lưu Vân tỷ cùng bạn trai chuyện trò. Mạc Diệp nằm trong lều bạt nhìn từng vệt ngắn dài thoắt ẩn thoát hiện ở trên cao, trong đầu cô trống rỗng mơ hồ, hoặc nói đúng hơn cô đang cố xua đi những hình ảnh suy nghĩ hỗn tạp náo loạn suốt hôm nay. Trước lúc đôi mắt mệt mỏi ngủ thiếp đi, cô liền nghĩ tới sẽ không để bản thân mình bị thương nữa.
Chỉ cần bản thân không tổn thương, thì không phải suy tư xem liệu có ai nhận ra đau đớn của mình.
Và dù đáp án cho điều trăn trở đó là gì, chẳng phải điều là một tổn thương lớn hơn cả hay sao.
Yêu thích: 4.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN