Định mệnh chú nòng nọc nhỏ
Chương 4
Trưa hôm sau, nhà hàng X:
Trong không gian sang trọng với chiếc bàn đầy thức ăn, người con trai mặc vest lịch sự mãi miết ăn, tiếng nhai thức ăn phát ra một cách thô tục khiến người con gái xinh đẹp ngồi đối diện nhíu mày, lên tiếng nhưng giọng vẫn rất lịch sự:
– Anh có thể ngừng ăn để chúng ta nói chuyện được không ạ?
– Gì? Có chuyện gì cô nói đi, tôi đang rất đói – Vừa nói An Hạo vừa cho thức ăn vào miệng, cô ta trợn mắt sau đó nhếch miệng khinh bỉ:
– Nói anh là con trai của chủ tịch tập đoàn địa ốc quả thật tôi không tin nổi, nhìn anh giống như bị đói từ tám kiếp vậy, lại còn mất lịch sự nữa chứ… không hiểu sao nội anh lại tân bốc đứa cháu này đến vậy, làm phí thời gian của tôi.
Cô ta nói xong tức giận bỏ đi, An Hạo cười cười, dùng khăn giấy lau miệng, cậu đã nhịn đói từ sáng chỉ để đợi giây phút này, những cô tiểu thư dạng này rất ghét kẻ háu ăn, mất lịch sự, cậu hả hê móc tiền trong ví đặt lên bàn thì từ đâu một cậu bé 5 tuổi gương mặt kháu khỉnh, đôi mắt to tròn màu hổ phách trên người là bộ quần áo hơi cũ tiến lại gần cậu, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm đĩa thức ăn trên bàn cậu, cậu nhìn cậu nhóc.
– “gương mặt đứa bé sao lại quen thuộc đến vậy, hình như mình đã gặp ở đâu đó rồi” suy nghĩ vừa dứt cậu mỉn cười thân thiện:
– Muốn ăn không nhóc?
Đôi mắt cậu bé sáng lên gật đầu lia lịa, cậu bế cậu bé lên ghế chỗ cô gái hồi nảy rồi đưa chén đũa mới cho cậu bé, cậu bé ăn vẫn rất từ tốn, An Hạo thích thú nhìn cậu bé ăn, trong đầu vẫn đang cố nhớ đã gặp cậu bé ở đâu.
– Chú thấy con rất quen, chúng ta đã gặp nhau khi nào chưa?
Nghe câu hỏi từ chú tốt bụng, cậu bé ngước mắt sau đó lắc đầu.
– Chưa gặp sao? Con tên là gì nhỉ? Chú tên An Hạo.
– Con tên Dương Bảo, mẹ hay gọi con là Tiểu Bảo.
Cậu bé nói xong thì ngước xuống tiếp tục ăn. Tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu nhận được cuộc điện thoại trách mắng từ bà nội sau đó tắt máy.
– Chú có việc gấp phải đi, Tiểu Bảo cứ ăn thoải mái đi nhé.
Cậu phẩy tay ra hiệu cho phục vụ tính tiền, một cô gái xinh đẹp bước đến đưa hóa đơn cho cậu rồi nhìn sang cậu bé.
An Hạo tính tiền xong rồi rời đi, cô gái xinh đẹp ngồi xuống đối diện cậu bé, sau đó lên tiếng:
– Hay lắm Tiểu Bảo, trong lúc mẹ lơ là con lại đi ăn ké của khách, con về nhà sẽ biết tay mẹ, ăn lẹ đi, quản lí mà nhìn thấy thì mẹ con mình chết chắc.
Hạ Đông dùng khăn giấy lau miệng cho con trai, cùng con trai dọn dẹp bàn thức ăn.
***
Tòa chung cư:
An Hạo bấm mật khẩu bước vào nhà, sau đó ngạc nhiên khi Gia Kỳ xuất hiện ở nhà giờ này, anh đang ngồi đối diện với bà nội cậu ở bàn ăn. Cậu tiến lại gần:
– Gia Kỳ, sao giờ này cậu lại ở nhà?
– Là bà nội cậu gọi tôi về cũng đang giờ nghỉ trưa – Anh lên tiếng nhìn về phía cậu cùng lúc lão phu nhân quay lại nhìn cậu:
– An Hạo, lại đây! Nội có chuyện cần phải làm cho rõ ràng.
An Hạo tiến đến ngồi kế Gia Kỳ không rõ nội cậu muốn gì.
– Nội muốn làm rõ chuyện gì? – An Hạo lên tiếng, Gia Kỳ cũng tò mò muốn biết.
– Hai đứa nói thật đi, có phải hai đứa đang yêu nhau không?
Sau câu hỏi nghiêm túc của lão phu nhân, cả hai phá lên cười, chảy cả nước mắt:
– Hahaha… nội à… vậy nội nghĩ đứa nào là công, đứa nào là thụ chứ?… hahaha… – An Hạo vừa cười vừa nói, còn Gia Kỳ thì cười sặc sụa.
– Hai đứa như vậy… An Hạo chẳng lẻ con là gay sao? Hay là cả hai đứa cùng… nên con mới không muốn lấy vợ.
– Nội ơi là nội… con vẫn là con trai thẳng, nội nghĩ đi đâu vậy? – An Hạo lên tiếng.
– Con cũng vậy đó nội – Gia Kỳ lên tiếng phân minh, cả hai chưa thể ngưng cười.
– Làm nội hú hồn… cứ tưởng, nhưng hai đứa ở chung như vậy, cùng ăn, cùng ngủ, lại chưa có bồ… mà thôi, không phải là tốt rồi, nội về đây nhưng nói trước nội không từ bỏ ý định tìm vợ cho con đâu An Hạo, còn Gia Kỳ nội sẽ tìm một mối tốt cho con.
Lão phu nhân nói xong bỏ ra về, bà vẫn chưa hết nghi ngờ về mối quan hệ giữa cậu và anh, chỉ khi nào An Hạo lấy vợ bà mới hết nghi ngờ được.
Lão phu nhân đã rời khỏi, Gia Kỳ ngưng cười liếc xéo An Hạo:
– Cũng tại cậu cả, đã bảo ở riêng lại không chịu làm tôi bị bà nội cậu hiểu lầm, chút nữa sự trong trắng của tôi đã bị cậu váy bẩn.
– Khỉ thật, ghép đôi với cậu làm tôi buồn nôn chết đi được, gu của tôi không mặn như vậy – An Hạo chề môi nhìn anh, vẻ mặt coi thường.
– Được lắm An Hạo, tôi cũng mong sau này vợ cậu chính là con cọp cái, xé xác cậu ra – Anh nói xong bỏ ra ngoài, gần đến giờ, anh phải trở lại bệnh viện. An Hạo lẩm bẩm:
– Xin lỗi, nhưng vợ của Thằng Hạo này nhất định sẽ là một cô gái nết na thùy mỵ, ăn nói dịu dàng, lại còn là mỹ nhân, vợ của cậu mới chính là cọp cái.
***
6h chiều:
Trong ngôi nhà gỗ nhỏ, hơi chặt hẹp, Hạ Đông mở cửa, nắm tay con trai bước vào, phía bên trong còn có một cô gái khác nữa, cô gái ấy chính là Diệp Yên cô hầu gái của Hạ Đông. Nhìn thấy cô chủ bước vào, cô mỉn cười lên tiếng:
– Tôi đã nấu cơm xong rồi, tiểu thư với Tiểu Bảo mau đi tắm rửa để còn ăn cơm.
– Ừm – Nhỏ mỉn cười đáp lại, dắt con trai đi tắm.
1 lúc sau, Hạ Đông cùng con trai ngồi xuống ghế của bàn ăn, thức ăn đã được Diệp Yên dọn ra sẵn.
– Woa, hôm nay dì Yên nấu ngon quá – Tiểu bảo ngửi ngửi sau đó lên tiếng, dùng đũa gắp thức ăn sau khi mẹ của cậu đã gắp trước.
– Sau hôm nay chị về sớm vậy? – Hạ Đông lên tiếng nhìn Diệp Yên.
– Thật ra… hôm nay tôi bị đuổi việc – Cô lên tiếng, gương mặt hơi buồn sau đó cười gượng:
– Ngày mai tôi sẽ đi xin việc khác nên tiểu thư đừng lo.
Nhỏ ngừng ăn, nhìn cô hầu gái sau đó lên tiếng:
– Tiền điện, nước, tiền chợ tháng này, kể cả tháng sau tôi sẽ trả.
– Vậy… – Cô hầu gái hơi ngại ngùng, tiền cô làm được đều phải gởi về quê cho cha dượng, bây giờ lại thất nghiệp, cô không biết phải xoay sở thế nào.
– Cứ vậy đi, dù sao tôi cũng không còn là tiểu thư của chị nữa, cứ xem như tôi trả lương cho chị vậy, thằng bé năm sau tôi mới định cho nó đi học.
– Vậy… cám ơn tiểu thư…
Cô mỉn cười, Hạ Đông cũng mỉn cười theo, từ lúc phá sản đến giờ, nhỏ mới nhận ra đồng tiền kiếm được không hề dễ chút nào.
***
Mấy hôm sau, 6h chiều:
Sau khi tan làm ở nhà hàng, Hạ Đông dắt con trai đến bến xe buýt, trong lúc chờ xe buýt đến, Tiểu Bảo kéo vạt áo sơ mi của nhỏ:
– Mẹ ơi, con muốn mua bong bóng.
Nhỏ nhìn về hướng tay con trai chỉ là một chiếc xe đẩy chở đầy bong bóng đủ hình thù, nhiều màu sắc mà đứa trẻ nào cũng đều thích, nhỏ mỉn cười, xoa đầu con trai:
– Được rồi, mẹ sẽ mua cho con.
Nhỏ nắm tay con trai tiến đến xe bong bóng, sau khi đã mua được bong bóng, cậu bé thích mắt, đưa tay sờ rồi đưa lên cao.
Một cơn gió thổi qua, không quá mạnh nhưng lại khiến chiếc bong bóng bay khỏi tay cậu bé, chiếc bong bóng lăn lóc trên đường nhựa đầy xe qua lại, Hạ Đông quay qua nhìn con trai, nhỏ trợn to mắt khi con trai nhỏ đang băng qua đường trước dòng xe tấp nập, sợ con trai gặp nguy hiểm nhỏ buông chiếc túi ra, lao nhanh đến chỗ con trai, chiếc xe màu đen đang tiến đến ngay lúc thân người Hạ Đông ở trước xe, tài xế trong xe hoảng hốt thắng lại nhưng thân hình nhỏ đã văng lên nắp capo rồi trượt xuống, đầu va mạnh xuống đường nhựa, cậu bé quay đầu lại nhìn, hoảng hốt chạy lại chỗ mẹ mình đang nằm rồi òa lên khóc lớn. Mọi người bắt đầu bu lại xì xầm, người phụ nữ lớn tuổi trong xe hốt hoảng vội mở cửa xe đi ra, nhìn cô gái bị tài xế đâm trúng, máu từ đầu chảy ra. Lão phu nhân móc điện thoại trong túi điện xe cứu thương, sau đó nhìn sang đứa bé đang ngồi khóc cạnh cô gái, cậu bé đưa tay lay người Hạ Đông, miệng cứ gọi mẹ liên tục, trông thật đáng thương.
– Bà đã gọi cấp cứu rồi, con đừng lo nhé.
Tiểu Bảo mếu máo ngước mắt nhìn người phụ nữ lớn tuổi khiến bà ngạc nhiên.
– “Thằng bé sao lại giống An Hạo lúc bé như vậy, dáng vẻ lúc khóc cũng y hệt, đôi mắt này không khác chút nào, nếu nói nó là con trai của An Hạo mình cũng sẽ tin… khoang đã có khi nào…”
Suy nghĩ vừa dứt lão phu nhân nhìn chằm chằm đứa bé, chiếc xe cấp cứu cũng đã đến.
***
Bệnh viện X:
Trước cửa phòng cấp cứu, cậu bé ngồi trên hàng ghế chờ, vẫn khóc không ngừng, lão phu nhân ngồi xuống ghế ôm lấy cậu bé vào lòng, lúc mẹ của An Hạo chết, cậu đã khóc không ngừng, nhìn cậu bé khóc bà lại nhớ đến An Hạo lúc bé. Cậu bé khóc một lúc rồi ngủ thiếp đi trong lòng lão phu nhân.
Một lúc lâu, đèn phòng cấp cứu tắt đi, bác sĩ mở cửa tiến ra, lão phu nhân để cậu bé dựa vào ghế rồi tiến đến chỗ bác sĩ:
– Bác sĩ, cô gái đó sao rồi?
– Vùng đầu bệnh nhân bị trấn thương có thể sẽ bị mất trí nhớ tạm thời, phần xương sườn bị gãy 2 chiếc, ngoài ra không có gì đáng ngại, sau khi bệnh nhân tỉnh lại chúng tôi sẽ kiểm tra thêm lần nữa, bệnh nhân sẽ được chuyển đến phòng chăm sóc, bà có thể đến thăm vào sáng mai.
– Vâng, cám ơn bác sĩ.
Bác sĩ rời đi, bà tiến đến lay người cậu bé:
– Bà dắt con đi ăn tối nhé, rồi sẽ vào thăm mẹ con sau.
Cậu bé dụi mắt nhìn bà:
– Mẹ con không sao chứ? Mẹ con sẽ không chết phải không?
– Ừm, mẹ con không sao rồi, yên tâm nhé.
– Vâng.
Tiểu Bảo dụi nước mắt đi theo lão phu nhân ra ngoài.
***
Ở một quán ăn gần bệnh viện:
Cậu bé ngồi hút cháo, nước mắt vẫn còn vương trên khóe mắt cậu, lão phu nhân nhìn cậu bé sau đó lên tiếng:
– Tên con là gì?
– Dạ… con tên Dương Bảo… nhưng mẹ hay gọi con là Tiểu Bảo.
– Con mấy tuổi rồi?
– Dạ… năm tuổi.
– Con nhớ số điện thoại của cha con không? Để bà điện về kẻo cha con lo.
– Con không có cha… mẹ con nói lúc mẹ mang thai con thì cha bỏ đi… – Cậu bé ngừng ăn, gương mặt buồn xoa, bà xoa đầu cậu bé, sau đó bức một ít tóc của cậu bé cho vài chiếc khăn gói lại cất vào túi, thời điểm An Hạo bị đuổi khỏi nhà trùng với số tuổi của cậu bé hiện tại, theo những gì cậu bé nói, bà lại nghi ngờ hơn.
– Bà lấy tóc của con để làm gì?
Cậu bé nhăn mặt vì bị bức tóc, lão phu nhân cười xòa:
– Ta tìm cha cho con nhé.
Cậu bé không hiểu bà nói gì, cúi đầu xuống tiếp tục ăn cháo.
***
2 tuần sau, bệnh viện X:
Lão phu nhân cầm tấm giấy xét nghiệm ADN, kết quả là: 98,9% là cha con ruột. Đọc xong, bà vui không thể tả nổi, đến nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống, không ngờ cháu cố của bà đã lớn như vậy, đến cháu dâu cũng đã có, chỉ là bà không ngờ được cháu trai mình là tên đàn ông vô trách nhiệm, làm con gái người ta mang thai mà không chịu nhận, làm hại cháu cố bà lang thang sống cực khổ (cậu bé đã kể hết cuộc sống của hai mẹ con cho bà nghe).
Lão phu nhân vui mừng cất giấy kết quả ADN vào túi, hí hửng bước đi, bà muốn đến thăm cháu dâu.
***
Trong phòng bệnh, người con gái xinh đẹp ngồi dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm đứa bé trai năm tuổi đang ngồi trên giường của mình.
– Nhóc thật là con trai của tôi sao? – Hạ Đông lên tiếng.
– Dạ… con là Tiểu Bảo của mẹ đây.
– Vậy sao? – Nhỏ cười trừ, từ khi tỉnh lại đến giờ, đầu óc nhỏ trống rỗng không nhớ gì cả, ngay cả bản thân tên gì nhỏ còn không nhớ nổi, chỉ nhớ từ khi tỉnh lại đã có người gọi là mẹ, cậu bé kể rất nhiều chuyện cho nhỏ nghe còn nói cho nhỏ biết tên của nhỏ là Dương Hạ Đông, đến giờ nhỏ vẫn rất mơ hồ, lúc này lão phu nhân từ cửa bước vào, bà mỉm cười nhìn cháu dâu mình.
– Con thấy trong người thế nào rồi Hạ Đông?
– Bà ơi! – Tiểu Bảo bước xuống giường tiến đến ôm chầm lấy bà, bà mỉm cười xoa đầu cậu bé.
– Con ổn rồi thưa bà. – Hạ Đông lên tiếng, lão phu nhân tiến đến gần nhỏ:
– Đợi khi nào con khỏe hẳn, chúng ta sẽ về nhà của bà nhé? Đến lúc đó bà sẽ gọi chồng con về bắt nó chịu trách nhiệm với con.
– Chồng con? Sao Tiểu Bảo nói con bị cưỡng hiếp? Bà biết mặt tên đó sao? – Nhỏ tròn mắt, lão phu nhân tỏ ra ngại ngùng:
– Thật ra… người cưỡng hiếp con chính là cháu trai của bà, con đọc cái này đi.
Nói xong, bà đưa tấm giấy kết quả xét nghiệm cho nhỏ xem, nhỏ đọc xong cũng trợn to mắt, vậy là nhỏ bị cưỡng hiếp thật rồi, không biết tên đó mặt mũi thế nào mà lại hại đời nhỏ, gương mặt nhỏ hơi thất thần, bất giác tưởng tượng đến mấy cảnh đó khiến nhỏ rùng mình.
Tiểu Bảo tươi cười, dù sao theo lời bà nói thì cậu sắp có cha rồi, trong lòng cậu vui mừng không gì tả nổi.
***
1 tháng sau:
Chung cư, 6h30′ sáng:
Tiếng chuông cửa vang lên, An Hạo cài nốt cút áo sơ mi đen rồi tiến đến mở cửa, cậu mỉm cười nhìn bà nội mình:
– Chào buổi sáng người đẹp, sao nội tìm con sớm thế?
– Sớm gì nữa, mau đi dọn đồ đi! Cha con đã đổi ý cho con về lại biệt thự rồi.
– Cái gì? Con được về rồi sao? – An Hạo thốt lên ngạc nhiên, cha cậu rốt cuộc cũng đổi ý rồi, Gia Kỳ từ bếp bước ra, trên miệng anh là miếng bánh mì kẹp, nghe bà nội An Hạo nói xong, anh tức tốc chạy vào phòng dọn đồ của An Hạo bỏ vào trong vali.
Nói chuyện với bà nội xong, cậu hí hử chuẩn bị vào dọn đồ thì anh đã kéo hai chiếc vali từ phòng ra với gương mặt vô cùng tươi tắn.
– Không cần cám ơn đâu, bạn tốt thì nên giúp đỡ thôi mà.
An Hạo nhếch môi cười khinh, cầm lấy hai chiếc vali từ Gia Kỳ, cậu liếc xéo anh:
– Bạn tốt… tốt thật đó, tốt đến nổi tôi chỉ muốn đánh chết cậu thôi, tôi về nhà đây, tốt nhất đừng có liên lạc với tôi – Cậu nói xong thì bước ra ngoài cửa, anh cũng đi theo cậu ra ngoài.
Gia Kỳ đứng ở cửa vẫy vẫy tay chào cậu cùng bà nội, sau khi An Hạo đi khuất hẳn, anh mỉm cười:
– Tốt rồi… cuối cùng cũng được giải thoát.
***
Biệt thự Tống gia:
Lão phu nhân cùng An Hạo bước vào cửa chính, cả đám giúp việc cúi đầu kính trọng, quản gia từ bên trong cũng bước đến cúi nhẹ đầu:
– Chào mừng cậu chủ trở về.
– Chào chú nha, lâu rồi không gặp, con nhớ chú ghê – An Hạo ôm lấy ông quản gia mỉm cười.
– Về rồi sao? – Tống An Khương từ trong bước ra,trên người ông là bộ vest xám lịch sự, gương mặt nghiêm nghị khó gần nhìn từ đầu đến chân con trai để dò xét, cậu nhìn cha mình sau đó cúi nhẹ đầu chào, ông hừ một tiếng rồi bỏ đi ra ngoài vì bây giờ ông phải đến công ty. Tống An Khương rời khỏi, cậu thở phào, vốn dĩ từ nhỏ cậu đã rất sợ cha mình.
– Vào trong thôi cậu chủ, để tôi đem vali vào giúp cậu – Ông quản gia lên tiếng, kéo hai vali cậu vào trong.
***
Ở phòng khách, An Hạo vừa bước vào thì đập vào mắt cậu là bóng lưng một cô gái với mái tóc đen dày, trên người là bộ váy xòe màu hồng phấn đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, kế bên còn có thêm một đứa bé trai năm tuổi kháu khỉnh đang nghịch bộ ấm trà, đứa bé chợt quay qua nhìn cậu sao đó chạy đến chỗ cậu thốt lên:
– Ba về rồi mẹ ơi.
– Cái gì? Ba? – Cậu trợn to mắt không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn đứa bé vô cùng quen mắt.
Nghe tiếng con trai Hạ Đông quay người, tiến đến chỗ cậu, đôi mắt màu đen tuyền nhìn chằm chằm cậu, cậu cũng nhìn nhỏ nhưng lại không hiểu chuyện gì.
– Thì ra anh là tên cưỡng hiếp tôi! – Nhỏ lên tiếng, gương mặt khó chịu nhìn cậu.
– Nội à… con điên này từ xó nào chui ra thế?
Cậu nhíu mày nhìn sang nội mình, bà chỉ cười trừ nhưng không trả lời.
– Đồ tồi – Nhỏ nói xong thì hắt mặt bỏ đi, tiến đến sofa ngồi xuống, tiếp tục xem tivi.
– What???
Chiếc môi mỏng co giật, cậu đớ người, nhìn xuống cậu bé rồi nhìn sang nội mình, chắc cậu phát điên mất, không hiểu cô vợ này từ đâu ra, cả đứa con này nữa, cậu vẫn còn trinh tiết cơ mà.
***
An Hạo đọc xong tờ giấy kết quả ADN xong, gương mặt khó coi nhìn Hạ Đông đang ngồi đối diện cậu ở phòng khách, nhỏ cũng nhìn cậu nhưng rồi lại hắt mặt sang hướng khác, ai lại ưa nổi tên cưỡng hiếp mình chứ. Tiểu Bảo ngồi kế cậu, ngước nhìn cha mình cười tủm tỉm:
– Thì ra chú tốt bụng chính là ba của Tiểu Bảo, ba Tiểu Bảo đẹp trai quá.
Nghe cậu bé nói, anh nhìn sang cậu bé cười khổ sở:
– Nhóc con đừng hi vọng quá sớm, có thể chú không phải là ba của con đâu, chú còn không biết mặt của mẹ con nữa là.
– Đúng là tên đàn ông tồi, đã làm không biết nhận – Nhỏ lên tiếng nói móc cậu nhưng mắt lại hướng vào màn hình tivi.
– Thế cô đã gặp tôi bao giờ chưa? Có khi cô lầm tôi với tên nào đó – Cậu khó chịu trả lời.
– Tôi bị tai nạn nên không nhớ gì, nếu lầm thì tấm giấy trên tay anh là gì chứ? – Nhỏ quay phắt lại nhìn cậu. Cậu nhìn xuống tờ giấy sau đó vò lại vứt xuống sàn, bỏ đi một mạch lên cầu thang, Tiểu Bảo nhìn theo cha mình, còn nhỏ chỉ xì một tiếng.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!