Định mệnh chú nòng nọc nhỏ - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Định mệnh chú nòng nọc nhỏ


Chương 5


Trong phòng, An Hạo nằm dài trên giường tay dò đầu bức tóc, lăn lộn khắp giường khiến quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời.
– Ôi, điên mất thôi!
chợt… An Hạo nhớ ra điều gì đó vội bật dậy móc điện thoại trong túi gọi cho Gia Kỳ.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói con trai:
– Cậu bảo tôi đừng có liên lạc với cậu sao giờ cậu lại liên lạc với tôi?
– Tôi có chuyện thật rồi… hôm nay tôi trở về mà không xem ngày, ma đến ám nhà tôi rồi – An Hạo giả vờ than khóc.
– Cậu thì có chuyện gì chứ, tôi đang trong giờ làm việc mà phải nói chuyện với cậu đây, cậu có gì thì cậu nói nhanh lên.
– Cũng tại cậu còn gì… hình như cô ta dắt con đến tìm tôi thật rồi – An Hạo buồn rầu lên tiếng.
– Cô ta nào?… ý cậu là cô gái mua tinh trùng của cậu? – Gia Kỳ trở nên sốt sắng, cũng chưa rõ chuyện gì xảy ra.
– Chính vì tôi muốn xác minh nên mới điện cho cậu, phiền cậu đến nhà tôi một chuyến thu dọn tàn cuộc…
Cậu chưa nói xong thì anh đã dập máy, An Hạo trợn mắt nhìn vào màn hình điện thoại sau đó điện thêm lần nữa nhưng anh đã khóa máy, cậu lẩm bẩm:
– Được lắm Gia Kỳ… muốn chối bỏ trách nhiệm sao? Cậu tưởng thoát được chắc, nếu tôi có chìm thì tôi cũng không để cho cậu nổi.
Cậu vứt điện thoại xuống giường, tay day thái dương, hít thở thật sâu để trấn tỉnh lại, thật sự phiền chết cậu rồi, cuộc sống sau này của cậu sẽ thế nào đây? Một mớ hỗn độn xoay mòng mòng trong đầu cậu, chắc cậu phải chuyển vào bệnh viện tâm thần mất.
An Hạo nhìn sang hai chiếc vali của mình mà quản gia đã đem lên, chính cậu khao khát về nhà đến mức nào nhưng giờ có lẻ cậu không nên đặt chân vào nhà. Cậu thở dài tay kéo hai chiếc vali ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì cậu giật mình khi lão phu nhân đứng trước cửa, hai tay đặt ở sau lưng nhìn cậu, vẻ mặt có vẻ tức giận, gằn giọng:
– Con định đi đâu?
– Con… con không muốn ở đây nữa! – Cậu nhìn nội mình với ánh nhìn đầy quyết tâm, dù cho nội cậu ngăn cản cậu cũng sẽ rời khỏi đây.
– Không ở đây? Còn vợ với con trai của trai của con thì tính sao đây?
– Cô ta không phải vợ con… còn đứa bé đó… là ngoài ý muốn của con – Cậu biết rất rõ đứa bé đó là một trong những chú nòng nọc mà cậu đã bán đi, nó đã chắn chắn là con của cậu rồi, nhìn đứa bé y hệt cậu lúc bé đó là lí do cậu nhìn đứa bé rất quen mắt, lại tình cờ gặp trong nhà hàng điều này cậu không thể phủ nhận, nhưng còn cô vợ kia… cậu không thể nhận được, ngay lần gặp đầu mà cậu đã không có chút thiện cảm nào. Nếu biết có ngày cô đem đứa con đến nhận cậu thì cậu thà chết đói cũng sẽ không bán ghẻ tinh trùng của mình.
– Ta không ngờ cháu trai ta lại là đứa vô trách nhiệm như vậy… Nếu như không có vợ con thì còn lâu cha con mới đồng ý để con trở về, ta nói nhiều với con cũng vô ích…
Nói đến đây, một bàn tay bà đưa ra phía trước, cây gậy gỗ xuất hiện trước mắt cậu, nó chính là cây gậy gia pháp trong nhà cậu, là thứ cậu không muốn nhìn thấy, nhìn thấy nó bất giác cậu cảm thấy ê mông, An Hạo dè chừng:
– Bà nội… bà định làm gì? Có gì… từ từ nói.
– Con còn muốn rời khỏi nhà này không? – sau câu nói đó, chiếc gậy từ thế phòng thủ chuyển sang chuẩn bị tấn công thì An Hạo đã buông bỏ hai chiếc vali đóng vội chiếc cửa sau đó khóa chặt lại, gương mặt tái mét, ngoài cha cậu ra, chiếc gậy là nỗi sợ thứ hai của cậu. Lão phu nhân khẽ mỉm cười, bà biết ngay đứa cháu này sẽ chuồn đi nên đã canh bên ngoài từ lúc cậu bước vào phòng, lão phu nhân từ ngoài cửa lên tiếng:
– Nếu có ý định trối bỏ trách nhiệm với cháu dâu bà thì đừng có trách tại sao muối biển lại mặn nhé thằng nhõi con.
***
12 giờ trưa:
An Hạo ôm chiếc bụng đói meo bước vào phòng ăn với đầu tóc bù xù rối bời, gương mặt ỉu xìu không chút sức sống, đôi mắt màu hổ phách liếc nhìn đôi mắt màu hổ phách khác đang ngồi trên ghế phòng ăn, kế bên còn có cô vợ mất trí của cậu đang ăn ngon lành không thèm dòm ngó gì cậu.
– Ba à, ba lại đây, ngồi kế con này – Tiểu Bảo lên tiếng, tay mủm mỉm vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, miệng cười tủm tỉm, cậu bé xem ra rất thích người cha này.
– Phải đấy An Hạo, lại đây ngồi cạnh con trai con đi – Lão phu nhân lên tiếng, gương mặt tươi không cần tưới, bà biết An Hạo đã từ bỏ ý định chuồn đi. Chỉ riêng An Hạo cười khổ sở, tiến đến ngồi đối diện cậu bé, tuy hơi thất vọng cha không ngồi cạnh mình nhưng cậu bé vẫn rất vui vẻ chồm người gắp miếng rau xanh cho vào chén cơm của cậu, cậu nhìn con trai, ánh mắt vẻ xúc động:
– Nhóc con, nhóc tốt thật đó, biết chú giảm cân nên gắp rau cho chú trong khi bàn ăn toàn thịt.
– Không có gì đâu ba, vậy thì ba ăn nhiều vào nhé – Bàn tay nhỏ nhắn cầm đũa không chặt nhưng vẫn cố gắp thật nhiều rau bỏ vào chén cậu, sau đó nở nụ cười tươi để lộ một chiếc răng súng khiến cậu suýt sặc cơm.
An Hạo ăn được vài đũa rau, đôi mắt màu hổ phách chợt tia đến chiếc đùi gà còn lại duy nhất trong đĩa gà ram mặn, cùng lúc đôi mắt to tròn đen láy cũng tia đến, hai đôi đũa cùng lúc chạm nhau trên chiếc đùi gà. Cả hai không ai nhường ai, đấu đũa khiến những miếng thịt khác văng ra ngoài bàn, giúp việc nhìn thấy khẽ cười thầm.
Hai đôi mắt nhìn nhau muốn té lửa, đôi đũa An Hạo chặn lấy đôi đũa của Hạ Đông khiến nhỏ nhăn mặt. Từ lúc cuộc đấu giành đùi gà diễn ra Tiểu Bảo cùng Lão phu nhân theo dõi không chớp mắt xem ai là người chiến thắng.
Hạ Đông liếc xéo cậu, nhanh trí dùng tay bóc chiếc đùi gà cho vào miệng khiến cậu không kịp trở tay, cậu há hốc miệng nhìn nhỏ cắn chiếc đùi gà béo ngậy mà nuốt nước miếng cái ực.
– Khỉ thật, chiếc đùi gà cuối cùng của tôi! – vừa nói cậu vừa nghiến răng nhìn nhỏ, nhỏ nhìn cậu sau đó cười đắc thắng.
– “Ngày tháng sau này anh sẽ biết tay tôi, tên cưỡng hiếp khốn kiếp” – Nhỏ nghĩ thầm liếc nhìn cậu, quả thật nhỏ không thể ưa nổi tên chồng này.
– An Hạo, con đừng có nhỏ mọn với vợ mình vậy chứ? Nó vừa mới xuất viện thôi, nào, ăn đỡ cái này đi – Lão phu nhân cười xòa gắp miếng thịt gà rơi ra ngoài bỏ vào chén cậu, cậu nhìn bà nội mình, xem ra cậu bị bà nội cho ra rìa rồi.
– Nội à… thà nội bóp mũi con cho rồi – Dù nói vậy nhưng cậu cũng ăn hết miếng thịt trong nước mắt.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN