Định mệnh chú nòng nọc nhỏ - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Định mệnh chú nòng nọc nhỏ


Chương 6


Bữa ăn trưa đầy nước mắt của An Hạo kết thúc. Cậu nằm dài trên ghế sofa xem tivi với gương mặt đờ đẫn, chán trường. Đột nhiên chiếc máy bay điều khiển từ xa bay đến chỗ cậu rồi ngừng lại, đáp thẳng xuống mặt cậu một cái rõ đau, khiến cậu giật mình, bật dậy, tay xoa xoa khuôn mặt đẹp trai của mình, vội nhìn xung quanh, tiếng cười con gái vang lên từ chỗ cầu thang khiến cậu nhíu mày.
– Con nhỏ kia, bước ra đây, là cô làm phải không?
– Xin hỏi anh gọi ai? – Hạ Đông từ cầu thang bước xuống, nhỏ nhếch mày nhìn cậu.
– Ngoài cô ra, còn có thể là ai! – Giọng cậu hơi cáu vì cú đau ở mặt.
– Tôi tên Dương Hạ Đông chứ không phải là con nhỏ kia, ăn nói không chút lịch sự nào – Nhỏ chề môi nhìn cậu.
– Tôi không có chút lịch sự vậy cô có chắc? – Nói đến đây cậu đi lại chiếc ghế sofa nhặt chiếc máy bay điều khiển văng ra trước mặt nhỏ:
– Vật chứng ở đây, cô còn gì để giải thích không?
– Tôi không có làm, anh có chứng cớ gì để buộc tội tôi? Đừng có vu khống cho người khác!
– Vu khống? Ngoài cô ra còn ai dám làm như vậy với tôi? – Cậu trợn mắt lên, nhỏ cũng trợn ngược lại cậu, cả hai đấu mắt cho đến khi giọng nói trẻ con cất lên, vẻ gục rè:
– Con xin lỗi ba… chiếc máy bay là do con làm, không phải mẹ.
An Hạo cúi xuống nhìn Tiểu Bảo, vẻ mặt không tin lắm:
– Là con làm? Con nít thì không được nói dối! Nói lại lần nữa chú nghe, là ai làm?
– Dạ… là con, do bà cố mới mua cho con mà con không biết điều khiển nên…
Cậu bé nói xong chạy đi, như sợ cậu sẽ trách mắng, sau khi gây hậu quả, cậu bé đã sợ hãi trốn ở góc cầu thang cho đến khi cha mẹ cậu cự cãi với nhau. Nghe con trai nói xong, cậu đớ lưỡi không biết nói gì với nhỏ, cậu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra tiến đến sofa nằm xem tivi.
– Tỉnh quá nhỉ? Miệng anh không biết nói hai từ xin lỗi hay sao? – Nhỏ tiến đến đứng chắn trước mặt cậu, không có ý định buông tha cho cậu, quyết bắt cậu xin lỗi cho bằng được, An Hạo giả ngu nằm nhắm mắt lại, miệng gáy lên khò khò.
– Được lắm… – Dứt lời, Hạ Đông chợt tia đến chiếc bình hoa trên bàn, nhỏ nhếch môi cầm bình hoa lên, bỏ hết hoa ra ngoài bàn, gương mặt thích thú đổ nước trong bình vào chiếc miệng đang gáy khò khò của cậu. Nước xộc vào miệng, xộc cả vào mũi khiến An Hạo sặc nước vội dứng dậy, nôn hết số nước ra ngoài, hỉ mũi liên tục, cậu quát lên:
– Khỉ thật… cô làm… quái gì vậy hả?
An Hạo ho lên sặc sụa, nhỏ nhún vai một cách hờ hững rồi đi thẳng lên trên cầu thang.
An Hạo đuổi theo nhỏ, cơn tức vẫn chưa nguôi, đến giữa cầu thang bằng kính chịu lực, cánh tay rắn chắc nắm lấy cánh tay thon gọn, trắng noãn kéo lại một cách thô bạo, quá đột ngột , nhỏ mất đà bật ngã ra sau, do phản xạ tự nhiên cậu ôm nhỏ lại, hai bàn tay to lớn của cậu ôm gọn hai quả ngực của nhỏ, hai bàn tay cậu cảm nhận sự mền mại của hai bầu sữa, chẳng hiểu sao cậu lại cảm thấy lạnh sóng lưng, cơn tức giận bay đâu mất. Hạ Đông sau cú kéo bất ngờ của cậu, nhỏ trợn to mắt nhìn xuống hai bàn tay đang đặt ở ngực mình vội gạt tay cậu ra và chưa đầy 1 giây cậu đã ăn một cái tát mạnh từ nhỏ, gương mặt cậu hằn lên 5 ngón tay phụ nữ, Hạ Đông hằn học nhìn cậu chửi một câu rồi bỏ lên phòng với gương mặt đỏ bừng vì tức giận:
– Đồ biến thái!
Hạ Đông đã đi khuất nhưng cậu vẫn đứng đơ người, đôi mắt nhìn xuống hai bàn tay của mình, lần đầu tiên cậu chạm vào ngực con gái, cảm giác không tệ chút nào nhưng mà có phải hơi nhỏ hay không?
***
7h tối:
An Hạo bước vào phòng ăn thì chạm mặt Hạ Đông, nhỏ nhìn thấy cậu vội hắt mặt sang hướng khác, cậu nhếch miệng rồi tiến đến ngồi xuống ghế, lúc này Tống An Khương cha cậu cùng bà nội cậu bước vào cùng ngồi vào ghế, An Hạo và Hạ Đông đứng dậy khẽ cúi chào cha với bà nội cậu. Giúp việc nhanh chóng dọn thức ăn ra.
Không nhìn thấy Tiểu Bảo, Tống An Khương tò mò hỏi, hướng mắt về phía Hạ Đông:
– Tiểu Bảo đâu con?
– Dạ, thằng bé lúc chiều bà Nội cho ăn nhiều gà rán quá nên không ăn cơm nổi nữa thưa bác – Hạ Đông lên tiếng trả lời, giọng nói vô cùng nhã nhặn, lịch sự khiến An Hạo chề môi, lẩm bẩm:
– Giả vờ hiền lành, lúc trưa giọng còn ong ỏng như con cọp cái.
Dứt lời cậu bị cái lườm từ cha và bà nội mình khiến cậu im bật, nhỏ nhìn cậu trong lòng cũng rất hả hê.
– Sau này đừng gọi ta là bác nữa, mà hãy gọi ta là cha giống như An Hạo, hai đứa dù sao cũng sẽ kết hôn.
– Cái gì? Kết hôn – An Hạo và Hạ Đông cùng lúc lên tiếng, cả hai nhìn nhau rồi nhìn về phía Tống An Khương, ông mỉm cười lên tiếng:
– Cha với bà nội hai đứa đã bàn với nhau rồi, hai đứa nên kết hôn càng sớm càng tốt, 1 tuần nữa hai đứa đi thử đồ cưới đi.
– Phải đấy, 1 tháng nữa cưới là vừa, nội nôn quá – Lão phu nhân lên tiếng nói theo, gương mặt vô cùng vui vẻ.
Gương mặt An Hạo trở nên biến sắc, khóe môi cậu giật giật, đôi đũa trên tay cũng rơi xuống đất.
– “Không xong rồi, đời trai của mình sắp phải trao cho con cọp cái, tự do của mình… không được, có ai đến cứu tôi không?”
Sau dòng suy nghĩ, cậu nhìn sang nhỏ với gương mặt khó coi, trông nhỏ không có chút phản ứng gì mà còn cười rất tươi với cha và bà nội cậu. Xem vẻ nhỏ không phản đối cuộc hôn nhân này.
Giúp việc lấy đũa mới đưa cho cậu, cậu chỉ cầm hờ, bữa cơm tối này cậu nuốt không trôi nổi. Cậu có thể từ chối sao? Rõ ràng cha cậu đang nhìn cậu với ánh mắt đe dọa mà, nếu như cậu phản đối thì không biết hậu quả sẽ thế nào.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN