Định mệnh chú nòng nọc nhỏ - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Định mệnh chú nòng nọc nhỏ


Chương 7


Bữa ăn kết thúc, Hạ Đông vừa bước ra phía ngoài phòng ăn thì đã bị An Hạo đi sau nắm tay kéo đi ra ngoài, nhỏ nhíu mày cố kéo tay ra khỏi cậu:
– Bỏ ra, anh định dắt tôi đi đâu? Tên biến thái này…
– Im miệng, tôi có chuyện cần nói với cô!
Sau câu nói của cậu, nhỏ không vùng vẫy nữa mà lãi nhãi bên tai cậu, đến gần hồ bơi, một chiếc hồ lớn sâu trên 1m7, mặt hồ xanh bóng gợn sóng nhỏ lăn tăn trước ánh đèn điện, hình ảnh cậu và nhỏ phản chiếu dưới mặt hồ giống như chiếc gương lớn, cậu buông tay nhỏ ra, lên tiếng, gương mặt cậu trông có vẻ nghiêm túc:
– Xem ra cô có vẻ rất hứng thú với cuộc hôn nhân này, Ngay từ đầu là cô cố ý tiếp cận nội tôi phải không? Mất trí nhớ chỉ là cái cớ để cô đến đây bắt buộc tôi nhận đứa bé?
Nhỏ hơi trợn mắt, lên tiếng, trong lòng đang rất ức chế:
– Tôi mất trí nhớ chính là sự thật, nếu tôi nhớ bản thân là ai thì còn lâu tôi mới ở đây đôi co với anh, chính nội anh đã đưa tôi về đây, còn nữa cuộc hôn nhân này không phải do tôi đề xuất nên anh ngậm mồm mình lại đi.
Nhỏ nhíu mày định bước đi thì khựng lại khi cậu lên tiếng:
– Tôi không muốn kết hôn với cô, nếu không muốn bị nói là kẻ đào mỏ thì đi nói với bà nội và cha tôi hủy cuộc hôn nhân này đi!
Nhỏ quay phắt lại nhìn chằm chằm cậu, gương mặt soái ca dưới ánh đèn thật rung động nữ giới nhưng với nhỏ thì không. Cưỡng hiếp để có thai là lỗi của nhỏ sao? Chẳng phải cậu nên chịu trách nhiệm thay vì nói nhỏ là kẻ đào mỏ, điều này khiến nhỏ tức điên lên.
– Đào mỏ? – nhỏ lặp lại câu nói của cậu, cậu nhướng mày kiếm nhìn nhỏ sau đó khẳng định lại câu nói ấy một cách chắc nịch:
– Phải, cô chính là kẻ… “đào mỏ” nếu không…
Câu nói chưa hoàn chỉnh thì thân hình cao lớn của cậu bị nhỏ dùng sức đạp mạnh vào bụng, khiến cậu ngã xuống hồ bơi một cách nhanh, gọn, lẹ, không kịp phản ứng. Mặt nước đang yên tĩnh đột nhiên trở nên chấn động, nước bắn lên tung té. Nhỏ phủi tay, hắt mặt bỏ đi vào trong. Cậu vơ tay, vơ chân vùng vẫy dưới nước, hai má phùng ra do bất ngờ phải nín thở. Cuối cùng cậu cũng ngôi đầu được khỏi mặt nước, chân chạm nền gạch lát dưới hồ. Sau cú đạp bất ngờ của nhỏ khiến cậu bàng hoàng, tim vẫn đang đập rất mạnh, gương mặt cậu đỏ bừng vì tức giận, An Hạo bực tức dùng tay đập mạnh xuống nước khiến nước văng lên tung tóe, miệng hét lên:
– Cọp cái… tôi không tha cho cô đâu!
Giữa trời đêm, nước trong hồ bơi lạnh ngắt, cậu leo lên khỏi mặt nước, từng cơn gió thổi nhẹ nhàng lướt qua cơ thể cậu buốt lạnh, cậu ôm người nhẹp nước nhanh chóng bước vào bên trong với gương mặt hầm hầm và âm mưu đuổi cổ người nào đó.
***
– An Hạo, sao người con ướt nhẹp vậy?
Lão phu nhân từ phía phòng khách bước đến ngạc nhiên nhìn cháu nội, nước trên người cậu đang nhỏ dài xuống nền sàn bóng, cậu đang đi thì khựng lại, nhìn bà nội cười trừ, dáng điệu thư thả:
– Đột nhiên con thấy nóng nực quá nên ra hồ bơi tắm một chút… con lên thay đồ đây.
An Hạo cúi đầu chào bà nội nhanh chóng bước lên cầu thang, lão phu nhân chưa kịp hỏi gì, bà nhìn cháu trai khẽ lắc đầu, gần 8 giờ tối ra hồ bơi tắm? Cháu trai bà chắc là có vấn đề về thần kinh.
***
Trong phòng tắm, An Hạo vừa chà xà bông trên đầu vừa lẩm bẩm, gương mặt rất khó coi với chiếc trán nhăn lại khó chịu:
– Con nhỏ khó ưa… hãy đợi đấy, tôi còn lâu mới để yên cho cô! Tức chết đi được …ây … – Vừa nói cậu vừa chà mạnh tóc, răng nghiến lại.
Một lúc sau, cậu bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc nhẹp nước, bộ đồ ngủ màu xám tro.
Cậu sấy khô tóc, nhanh chóng bước ra phía ngoài đi tìm con nhỏ khó ưa nào đó.
An Hạo đi khắp các phòng mà không thấy nhỏ đâu, cậu tức tưởi đi đến cầu thang thì đã nghe tiếng con gái cười lớn vang lên lanh lảnh ở phía dưới phòng khách, cậu nhếch miệng đi xuống.
Ở phòng khách, Hạ Đông đang cùng bà nội xem tivi, kế bên còn có Tiểu Bảo, cậu bé cũng đang mỉm cười ngồi trong lòng lão phu nhân thích thú xem phim hoạt hình. Cậu tằng hắng một tiếng rồi ngồi xuống cạnh nhỏ, cậu lên tiếng, tay choàng qua vai nhỏ:
– Vợ à, thì ra em ở đây làm anh tìm em nảy giờ.
Sau câu nói lịch sự sởn da gà bất ngờ của cậu, cả 3 con người ở phòng khách quay đầu nhìn cậu với ánh nhìn kì lạ, nhỏ hắt tay cậu ra, nhìn vào mắt cậu.
– “Không phải lúc nảy rất hùng hổ không muốn kết hôn sao? Giờ lại gọi vợ, định giở giò gì đây, tìm tôi làm quái gì?”
– “Tôi sẽ bắt cô trả giá cho việc làm ngu xuẩn vừa rồi” – Cậu đối mắt với nhỏ sau đó cười huề nhìn sang bà nội:
– Nội à, tối nay con muốn ngủ cùng vợ con.
– Không được – Nhỏ nhe răng đe dọa nhìn cậu, lão phu nhân niềm nở lên tiếng, sau đó nhìn xuống cháu cố:
– Được thôi, vậy sau này Tiểu Bảo ngủ với bà nhé?
– Vâng – Cậu bé có vẻ không phản đối, đưa mắt nhìn sang cha mẹ cậu, một người hí hửng với gương mặt gian trá, còn một người đang hằng học khó chịu.
– Bà nội, con không muốn ngủ cùng anh ta!
Nhỏ lên tiếng, liếc cậu một cái rồi nhìn vào mắt lão phu nhân với ánh nhìn tha thiết.
– Hai đứa đã có con với nhau rồi con còn ngại gì nữa? Nội không muốn nói nhiều, tối nay con hãy sang phòng An Hạo còn Tiểu Bảo sẽ ngủ với bà, sau này cứ vậy đi.
– Bà nội, con…
Nhỏ chưa nói hết câu thì đã nhận được cái nhíu mày không hài lòng từ lão phu nhân, nhỏ đành im thin sau đó liếc nhìn cậu, nhìn gương mặt gian trá đắc thắng của cậu nhỏ chỉ muốn đấm cho một phát cho bỏ ghét.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN