Định mệnh chú nòng nọc nhỏ - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Định mệnh chú nòng nọc nhỏ


Chương 8


Mấy tiếng đồng hồ trôi qua và đã 10h tối, lão phu nhân cùng Tiểu Bảo cũng đã đi ngủ, giúp việc và quản gia cũng vào phòng nghĩ ngơi, cha cậu Tống An Khương cũng tắt đèn đi ngủ. Ở phòng khách chỉ còn cậu và nhỏ.
An Hạo ngồi cạnh nhỏ ngáp ngắn, ngáp dài, đưa mắt nhìn Hạ Đông, nhỏ vẫn ngồi nhăn nhó mắt cứ dõi vào màn hình cố kéo dài thời gian, cậu hơi nhếch miệng rồi lên tiếng:
– Đi ngủ thôi, tôi vô cùng buồn ngủ nên cô đừng có lì mặt ở đó làm gì?
– Tôi chưa buồn ngủ – nhỏ trả lời mà không thèm nhìn cậu. Cậu cười cười không nói thêm gì mà tiến đến chỗ công tắc đèn ở chân cầu thang, không gian phòng khách đột nhiên tối lại chỉ còn ánh sáng từ chiếc tivi lớn hắc ra, nhỏ bực mình quay phắt lại nhìn An Hạo, cậu đang đứng ở chân cầu thang tay vịnh lan can.
– Bật đèn lên cho tôi mau – nhỏ cáu lên.
– Éo bật cho cô, nếu còn không đi ngủ thì tôi sẽ cúp luôn cầu dao – cậu nhe răng đe dọa, nhỏ định nói gì nhưng lại thôi, sợ cậu sẽ cúp luôn cầu dao (nhỏ sợ ma).
Hạ Đông đành phải theo cậu đi ngủ. Nhỏ đem gương mặt khó chịu bước vào phòng An Hạo khi cậu đi trước dẫn đường, nhỏ nhìn xung quanh phòng toàn treo hình những chiếc môtô phân khối lớn ngoài ra chẳng có gì đặc biệt, phòng ốc khá rộng và đơn giản nhưng chỉ có điều chiếc giường có quá nhỏ không? Nhỏ phải nằm đâu đây? Phòng lại không có sofa chẳng lẽ nhỏ phải nằm dưới sàn? Suy nghĩ vừa dứt nhỏ quay lại liếc mắt nhìn cậu thì chợt mắt nhỏ trợn to lên, ra vẻ hoảng hốt khi cậu đang khóa trái cửa.
– Sao lại khóa trái cửa? Anh định làm gì tôi?
Nghe nhỏ hỏi, cậu chỉ nhếch miệng cười đểu mà không nói gì, đi đến phía tủ áo lớn lấy ra hai chiếc cà vạt của mình rồi tiến về phía nhỏ với gương mặt gian tà, linh tính điều chẳng lành nhỏ vội toan chạy đến phía cửa, khi tay nhỏ vừa chạm tay nắm cửa thì đã bị cậu từ phía sau kéo cả hai tay ra sau lưng dùng chiếc cà vạt màu xanh biển trói lại, nhỏ dùng sức vùng vẫy đồng thời bật âm lượng âm thanh từ miệng lên, nhỏ hét lớn trong hoảng sợ, nhỏ biết ngay cậu chẳng tốt lành gì.
– Bà nội ơi cứu con… cháu trai nội định giết con…
Nhưng chẳng may miệng nhỏ bị cậu dùng khăn lau bàn nhét lại, nhỏ ú ớ nhưng vẫn ra sức vùng vẫy kháng cự lại cậu, nhỏ giơ chân đạp lung tung và rồi nó cũng đạp trúng vào người cậu, cậu nhăn mặt vì đau, dùng sức vứt nhỏ lên giường, nhanh chóng ngồi đè lên chân nhỏ để nhỏ không chạy lung tung, chiếc cà vạt còn lại được cậu trói vào hai chân đang vùng vẫy của nhỏ, vậy là nhỏ không thể kháng cự nữa, chỉ đưa đôi mắt đáng sợ nhìn cậu đầy đe dọa. Cậu leo ra khỏi người nhỏ, thích thú nhìn con heo bị trói trên giường:
– Đây chính là cái giá cho sự ngu xuẩn vừa rồi của cô, tối nay tôi sẽ cho cô một đêm thật tuyệt vời, thật sung sướng khiến cô cả đời không thể quên được, cô cứ từ từ mà hưởng thụ đi.
Dứt lời cậu cười một cách sảng khoái, ung dung mở học tủ của bàn làm việc rồi lấy ra chiếc bút lông vũ màu đen.
Cậu ngồi xuống cạnh nhỏ, dùng đầu lông quẹt nhẹ qua bàn chân nhỏ nhắn khiến nhỏ co chân, các ngón chân véo vào nhau vì nhột, nhìn dáng điệu của nhỏ cậu thích thú tiếp tục dụng hình, nhỏ co người, lăn khắp giường, nước mắt cũng sắp sửa chảy ra, nhỏ nhột đến không chịu được nữa, miệng cứ ú ớ khóc không thành tiếng, dù nhỏ có lăn đi đâu thì cậu cũng cố lết theo đến đó cho đến khi gương mặt nhỏ đỏ bừng sắp hết giới hạn chịu đựng, đã thỏa lòng, cậu vứt cây bút sang bên, lên tiếng với gương mặt sảng khoái:
– Nếu sau này cô còn đắc tội với bổn thiếu gia nữa thì tôi sẽ cho cô nhột đến chết, ở đây với cô thật mất thời gian, bổn thiếu gia phải ra ngoài đổi gió đây, cứ nắm đó mà tận hưởng chiếc giường êm ái của tôi đi… kẻ đào mỏ!
– T.. tê… n… kh… ố… n
Nhỏ ú ớ, máu sấp dồn lên đến não nhìn cậu.
– “Tên khốn kiếp, đợi tôi thoát ra được thì thời khắc đó sẽ là ngày tàn của anh, tôi sẽ đi mách bà nội cho anh một trận nhớ đời, cứ đợi mà xem!!!”
cậu lè lưỡi ghẹo nhỏ rồi tiến đến tủ quần áo lấy ra bộ đồ hiệu rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm, miệng cậu còn huýt sáo một cách vui vẻ.
10h 30′ đêm:
Trong khi tất cả mọi người trong biệt thự đã chìm vào giấc ngủ thì An Hạo từ trong phòng thò đầu ra phía ngoài cửa quan sát, đôi mắt màu hổ phách liếc ngang, liếc dọc sau đó rón rén bước ra ngoài, cậu thận trọng đóng cửa phòng lại, trên người cậu là chiếc áo sơ mi đen có vài họa tiết trắng loang lổ kết hợp với chiếc quần jean đen rách gối phối cùng đôi giày hiệu màu đen trắng, mặt đeo khẩu trang đen tóc chải ngược cá tính, trông cậu như idol kpop trốn quản lí đi chơi, cậu đưa tay sờ xuống túi quần, chiếc ví đựng tiền dày cộp đưa ra khiến cậu an tâm.
An Hạo bước đến cầu thang, đôi mắt tia đi tám hướng, đôi chân dài sải bước nhanh xuống các bậc thang sau, cậu ngồi xuống lộn mèo lăn tròn trên nền sàn bất chước phim hành động.
Cậu tiến đến chiếc cửa lớn bằng gỗ những ngón tay thon dài nhanh chóng mở chốt cửa, cánh cửa được mở ra cậu nhanh chóng chuồn ra phía ngoài mà quên đóng luôn cả cửa.
An Hạo bước ra phía ngoài cổng, nhưng chiếc cổng đã bị khóa lại bằng hai lớp khóa chống trộm đương nhiên người giữ chìa khóa chính là ông quản gia và ông ấy đang ngủ rất say. Cậu tặc lưỡi, ngao ngán nhìn hàng rào sắt cao trên 2m, phía trên là các thanh sắt hình mũi tên chỉa lên sắc nhọn, cậu săn tay áo, dùng sức leo lên.
Hàng rào sắt có cao thế nào cũng không làm khó đôi chân dài của cậu nhưng cho đến khi cậu từ trên nhảy xuống thì chiếc áo xịn sò của cậu bị đầu nhọn phía trên hàng rào sắt giữ lại khiến cậu bị treo lơ lẳng cách mặt đất 50cm, hai nách cậu bị xiết lại đau điếng, cậu buộc miệng chửi:
– Con mẹ nó… ôi… cái nách của tôi.
An Hạo rên rỉ một lúc rồi bắt đầu vùng vẫy… rẹt…
Trước sức nặng của cậu chiếc áo chỉ trụ được vài giây rồi nhanh chóng tách ra làm hai, cậu trượt xuống té ngay bãi cỏ, mặt cậu nhăn lại, tay móc cục đá to bằng quả trứng gà từ dưới mông lên, khóe môi cậu giật giật nhìn cục đá với vẻ tức giận :
– Tại sao mày lại nằm đây chứ? Đi chết đi!
Dứt lời, cục đá bị ném đi không thương tiếc nhưng cục đá vô cùng may mắn khi đáp xuống một lớp da dày của chú chó mặt xệ đang đái dạo ở góc đường cách chỗ cậu 4m.
An Hạo trợn to mắt nhìn chú chó mặt xệ trước mắt đang hướng đôi mắt to ngầu lòi về phía cậu với gương mặt không mấy thiện cảm, chú chó đang nhếch môi để lộ những chiếc răng không đồng đều, miệng nó đang phát ra thứ âm thanh “gầm gừ”. Cậu nhanh chống đứng dậy chạy đi, chú chó cũng tăng tốc đuổi theo, cậu vừa chạy vừa hét lớn, gương mặt tái xanh, sợ hãi vô cùng khó coi:
– Chó… có ai không? Giúp… tôi…
(Cục đá nằm ở góc đường: “Đáng đời”)
***
Club, 11h đêm:
Tiếng nhạc sôi động từ DJ rất bắt tai bao chùm không gian sang rộng lớn, hiệu ứng đèn nhiều màu sắc di chuyển từ hướng này sang hướng khác,tiếng người hú hét theo nhạc, nhảy múa phía trên sàn khiến người ta hưng phấn.
Từ lối vào, An Hạo bước vào trên người cậu là chiếc áo sơ mi đỏ đô, quần jean đen vừa mới mua từ một shop gần club và bộ đồ hiệu bị rách đã bị văng vào một sọt rác nào đó.
Với diện mạo của cậu, những cô gái trong club liếc nhìn, họ liếc mắt đưa tình với cậu, An Hạo cũng nháy mắt đáp trả khiến những tên đàn ông trong club khó chịu nhìn cậu với ánh mắt không thiện cảm. Một cô gái ăn mặc hở hang hôn gió cậu sau đó đã bị bạn trai kế bên cho một bạt tay, cô ta trợn to mắt nhìn ôm lấy mặt không dám hó hé dám chắc cô ta yêu bạn trai vì tiền rồi. Cậu liếc ngang không mấy bận tâm rồi đi thẳng vào sàn nhảy, đêm nay cậu muốn quẩy cho hết mình, những cô gái cứ vây lấy cậu, họ không ngừng uốn éo gợi cảm để câu dẫn cậu nhưng chỉ có điều cậu không mấy hứng thú chỉ muốn quẩy xả xui.
Một lúc sau, An Hạo đã thấm mệt, cậu bước xuống phía dưới rồi tìm một chỗ ngồi xuống, một phục vụ nam cao to bê đĩa trái cây đến đặt trên chiếc bàn tròn chỗ cậu ngồi, sau đó là một câu rất quen thuộc:
– Quý khách dùng gì ạ?
– Đem gì dễ uống là được – Cậu lên tiếng, thở dốc vì mệt, phục vụ “vâng” một tiếng rồi rời đi. Ở một hướng khác một cô gái cũng khá xinh với đôi môi tô son đỏ mọng, mái tóc dài nhuộm vàng hoe uốn xoăn, trên người là chiếc váy ngắn bó sát thân người gợi cảm màu đen bóng đang nhìn cậu với nụ cười đầy ẩn ý, cô ta tiến đến chỗ cậu lên tiếng:
– Tôi ngồi ở đây được chứ?
Nghe tiếng nói, cậu nhìn sang cô ta sau đó mỉm cười lịch sự:
– Cứ tự nhiên.
Được sự đồng ý của cậu, cô ta ngồi xuống, chân gác chéo nhau.
– Anh đi một mình sao?
– Ừm.
Lúc này phục vụ đem nước trái cây đến cho cậu, cậu nhận lấy sau đó uống một hơi mặc cho cô gái bên cạnh đang ưỡn ngực kề sát lại gần cậu.
– Em tên Diệp Yên, còn anh tên gì nhỉ?
– Tôi tên An Hạo, nhưng nói trước tôi không có nhu cầu đi khách sạn nên đừng cố gắng hấp dẫn tôi!
Sau câu nói đề phòng của cậu, cô ta hơi sượng nhưng vẫn vờ mỉm cười:
– Anh nghĩ em là loại gái gì chứ? Người ta là gái nhà lành đấy.
– Định rủ cô đi chơi qua đêm nhưng chắc cô không đi được, gái nhà lành mà nhỉ? – An Hạo liếc nhìn sang Diệp Yên, cô có vẻ rất hào hứng:
– Không sao… em đi được, chỉ có điều… anh cho em xin một ít, xem như tiền em bỏ thời gian đi với anh.
Cậu hơi nhếch môi:
– Không thành vấn đề, giờ thì đi thôi.
Cậu nhướng mày bỏ đi trước, cô ta cũng hí hửng bước theo sau.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN