Do You Remember Me?
Chương 28: Âm mưu.
– Triết Minh, con nhóc đó vẫn khỏe chứ?
Triết Minh cười kháu khỉnh. Tuổi không còn trẻ nhưng ông lại hay gọi người thân bằng cách thân mật như vậy.
– Bà ngoại con vẫn khỏe, bà nhớ ông lắm đấy.
Lúc gã xách vali đi, bà đang đan len cũng không quên nhắn nhủ đến Thiên Tuân.
– Cho con nhóc này gửi lời đến lão già đó.
Mặc dù đã lâu không gặp nhưng ông bà vẫn luôn dành cho nhau tình cảm anh em.
Thiên Tuân cười hài lòng, nhìn sang Minh Tú bên cạnh, sắc thái cô ta vô cùng lãnh đạm, bình tĩnh giống như Minh Trường vậy.
– Chào cô Minh Tú. Lâu rồi… chúng ta không gặp, không biết cô đã thích nghi được với môi trường làm việc ở đây chưa?
Câu nói thể hiện sự quan tâm nhưng sao khi nghe như là một sự mỉa mai. Minh Tú cười giả tạo đáp trả cho qua.
Thiên Hương bấy giờ không được để mắt đến liền tức giận.
– Ông nội. Lâu rồi ông mới đến đây. Không biết là có việc gì không ạ?
Thiên Tuân xoay sang cô, nhìn thẳng vào ánh mắt ganh tị. Từ trước đến nay, mối quan hệ của hai người này vô cùng kiệm lời. Đường đường là chị Cả trong nhà, không thể bị ông phất lờ như vậy.
– Sao vậy? Ta đã quá già để đến đây rồi sao?
– Ý con không phải như thế. Ông đến đây, báo con một tiếng, để con sắp xếp người đến đón. – Thiên Hương vội lấp liếm.
Ông bật cười, nhìn phía sau lưng Thiên Hương, nhân viên nhìn thoáng sơ đã không vừa mắt, vậy mà thái độ vừa rồi.
– Không đến bất ngờ thì làm sao biết cái công ty này trở thành cái gì. Vừa rồi, nhân viên ưu tú xuất chúng khiến tôi thán phục về phần đấu khẩu đấy nhỉ. – Lisa sợ hãi không dám ngước nhìn, làm mọi người vội quay đi, tránh bị liên lụy.
Mọi người im bặt không dám lên tiếng. Thiên Tuân tiếp lời.
– Minh Triết, hôm nay con đến cũng đúng lúc lắm, ta muốn đề nghị con một việc sắp tới vô cùng quan trọng. – Ông không ngần ngại liếc nhìn sang thái độ của Minh Tú.
Mọi người tản dần, Minh Tú chỉ còn một mình. Cô liền nhấc dãy số.
– Tìm hiểu cho tôi về Trương Triết Minh là ai?
* * *
Minh Trường trở về, ông từ công tác ở nước ngoài đáp chuyến bay, liền đến đây và đương nhiên ông đã biết việc Minh Nhật đang điều trị ở bệnh viện.
Minh Kiên điềm tĩnh lọc lại tài liệu kĩ càng, có vẻ như hắn ta đang sắp làm một dự án nào đó vô cùng quan trọng, đến mức không biết Minh Trường ngồi ở sofa đợi lúc nào.
– E Hèm.. – Mãi không thấy con trai để ý. Ông ho lên vài tiếng.
Minh Kiên giật mình nhìn sang, thấy bố đã đợi mình từ lúc nào, bỏ dở đi đến.
– Ba…ba mới về.
Minh Trường cười điềm đạm, ông đặt tay lên vai của Minh Kiên. Lần này ông về nước sau một thời gian dài là có nhiều quyết định khó khăn cho kế hoạch sắp đến.
– Ba về nước sao không bảo con đến đón.- Hắn ta vội rót trà. Không hiểu sao những lúc ở gần ông, lại trở thành một con người khác. Từ bé đã được bao bọc, yêu thương từ người, liền cảm thấy đầy đủ, sung túc. Giá như mà có mẹ ở đây, thì gia đình chúng ta hạnh phúc biết mấy.
Kí ức Minh Kiên chợt ùa về. Ngày đó, mưa tầm tã, Vy Vy quỳ gối trước của nhà ông nội, cầu xin cho mình được sống ở đây. Ai ngờ lại bị hất hủi như kẻ ăn xin. Duy chỉ có bà nội, rủ lòng thương tiếc cho một chiếc ô và ít tiền.
– Ông ấy không chấp nhận thằng bé đâu. Cô đi đi. Cầm lấy số tiền này mà nuôi nấng nó nên người.- Cô giúp việc bên cạnh trên tay đưa chiếc ô cho hắn.
– Không, xin mẹ, nó là cốt nhục của Minh Kiên. Là cháu đức tôn của nhà này, đừng hất hủi thằng bé.- Bà nắm lấy tay người phụ nữ phía trước. Nước mưa hòa lẫn nước mắt. – Con sẽ rời căn nhà này nhưng xin mẹ đừng bắt nó phải đi.
Minh Kiên đau lòng khóc thút thít bên cạnh mẹ mình, tay đưa ô che lấy, hai thân hình gầy gò ướt sũng.
Bà nội lắc đầu trong vô vọng.
– Haiz… nhà chúng tôi, chỉ có một con dâu. Đó là Thanh Hà. Cháu trai là Minh Nhật. Ông nội đã tuyên bố rồi, không ai dám cãi. Cô cầm số tiền đó, đủ trang trải cho hai người cả đời.
Bước đi, Vy Vy lết đến nắm lấy trong tuyệt vọng, mặc cho mình bị chà đạp đến thế nào, quyết dành lấy thân phận cho con.
– Con và Minh Trường yêu nhau thật lòng, người mà anh ấy yêu là con chứ không phải cô ấy. Tại sao? Tại sao lại làm như thế. Nếu không chấp nhận, cũng không sao. Nhưng thằng bé, nó cần được sống.
Bà nội đau đớn nhắm mắt, không cam lòng. Nữ giúp việc năm đó chính là U Lê, bà ta đỡ Vy Vy dậy, nói nhỏ.
– Tiểu thư, xin người hãy nghe theo lời bà chủ. Mưa càng lúc càng lớn, đừng để thằng bé mắc mưa mà đến bệnh, cô đã quỳ ở đây suốt 6 tiếng rồi.
Vy Vy lắc đầu nắm lấy áo U Lê không chịu. Thanh Hà từ trong nhà đi ra, ánh mắt vô cùng căm phẫn.
– Cô còn dám vác mặt đến đây, còn mặt mũi đến đây xin danh phận? – Lời nói càng tứ giận, mưa càng xối xã.- Cô có biết chính cô, chính cô là người phá hoại gia đình tôi không? Tại sao vậy hả? Mau cút đi. Đồ bẩn thỉu.
Bà nội bên cạnh không biết ứng xử như thế nào, liền cho người lôi Thanh Hà vào phòng, trong khi cố gắng đẩy Vy Vy ra khỏi cổng, chia cắt hai người phụ nữ.
– Thanh Hà…cô hãy cho Minh Kiên được sống. Thanh Hà… Thanh Hà… tôi sẽ rời xa anh ấy. Hãy cho Minh Kiên được sống. – Vy Vy đau khổ cầu xin. Mưa lớn dữ dội, sao lòng người dậy sóng hơn cả tiếng mưa, tiếng thét chói lòng làm sao.
Thực tại.
– Minh Kiên… con sao vậy? – Minh Trường dùng trà nhìn sang, Minh Kiễn thẫn thờ vài phút liền giật mình. – Sao nào… lại thế rồi? À.. ba nghe nói con có quen một cô ca sĩ Tina gì đó? Con có nghiêm túc tiến đến hôn nhân hay không?
Minh Kiên mỉm môi. Tina? Quả đúng là hai người đang cặp kè nhưng đâu ai biết Tina chính là con tốt trên bàn cờ để tiêu diệt Minh Nhật. Chính hắn đã mua chuộc khi ả còn là thực tập sinh ở MIA, quả đúng không thất vọng, khi trở về vô cùng chiến thắng.
– Đương nhiên là không rồi.- Minh Kiên cười dịu dàng, nụ cười đó ấm áp tựa Vy Vy. – Con chỉ lấy người như mẹ.
Minh Trường thoáng chạnh lòng, mỗi khi nhắc về người con gái đó, ông luôn dằn vặt.
– Ba… con có chuyện muốn nói.
Minh Trường chú ý lắng nghe. Minh Kiên biết điều này thật khó với ông, nhưng đây chính là cơ hội tốt để hắn cá cược một ván bài đánh đổi vô cùng, chấm dứt nổi lòng cũng như tham vọng bấy lâu và người có thể hỗ trợ không ai khác ngoài bố mình.
– Con muốn thu mua công ty MIA. Muốn nó trở thành công ty con của MIE này.
Minh Trường khựng lại nhìn thẳng vào mắt hắn, thấy nét long lanh của Vy Vy, lại rõ sự thù hận trong lửa chiếm đóng. Từ khi nào, thằng bé đã trở nên tham vọng đến như vậy?
…
– Minh Trường, hứa với em… hứa là… không được bỏ Minh Kiên. Hãy chăm sóc… cho nó. – Hơi thở gấp rút của Vy Vy, căn bệnh quái ác làm cô quằng quại suốt quãng đời còn lại cũng sắp kết thúc. – Em sẽ…luôn dõi theo… hai người. “
– Không… Vy Vy. Đừng…đừng bỏ anh và Minh Kiên. Em mau tỉnh lại, Vy Vy…. anh sai rồi, anh bỏ em lâu như vậy là anh sai rồi. Đừng đi mà..
làm ơn.- Minh Trường gào thét. Bên cạnh Minh Kiên nức nở, mọi thứ trước mắt vỡ òa, mờ nhạt và trôi đi.
Minh Kiên nhỏ bé đối diện nhìn, gương mặt lấm lem gầy gò làm ông thương xót, ôm vào lòng. Đôi mắt Vy Vy ở trong thằng bé.
– Minh Kiên, từ nay con sẽ ở với ba.- Hôn nhẹ lên trán. Lần đầu tiên, ông ôm hôn con mình và cũng là lần đầu tiên Minh Kiên cảm nhận được tình yêu thương của bố. – Bất kể điều gì, ba sẽ luôn đáp ứng cho con.
…
– Được, ba đồng ý. Con cứ chuẩn bị những thứ tốt nhất. Ba sẽ tổ chức cuộc họp cổ đông cho con vào tuần tới.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!