Do You Remember Me? - Chương 29: Đối đầu.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Do You Remember Me?


Chương 29: Đối đầu.


Minh Tú cầm trên bàn sấp tài liệu thông tin về Trương Triết Minh, gã ta là em họ của Thiên Khang, từ bé đã có lối sống nề nếp, ít xuất hiện giới truyền thông nhưng có vẻ ai cũng biết đến. Bà ngoại chính là em ruột của Thiên Tuân, chủ tịch của đài truyền hình ITV lớn nhất nhì ở đây. Có vẻ như lần này công ty của bố mẹ và anh Ba gặp khó khăn rồi.

Cô trầm luân tìm cách đối phó, mình như thể đang tiếp tay cho TDK đối đầu với gia đình. Cô đang suy nghĩ từng bước về việc mình sẽ là một phần cổ đông trong TDK hoặc ITV. Có lẽ Trương Triết Minh khá thú vị với mình, đây chính là cơ hội cho việc đặt chân vào công ty.

– Cô Tú, trợ lý của MIA – Minh Nhật muốn gặp cô.

Minh Tú trở nên căng thẳng nhìn sang, hiếm khi mà phải nói đúng hơn là trợ lý của Minh Nhật chưa lần nào tìm cô. Tại sao hôm nay lại đích thân đến đây, không lẽ anh Ba gặp chuyện gì?

– Còn không mau cho vào.

Trợ lý vừa bước vào, lập tức nói đến vấn đề chính.

– Cô Út, tôi đến đây là bất đắc dĩ, sợ mọi việc không như ý định của cậu Ba. Sắp tới, MIE sẽ có cuộc họp cổ đông do Minh Kiên chủ trì. Ông chủ đã trở về nước, tạo điều kiện tốt nhất cho cậu Hai, trong khi cậu Ba đã cho ra lệnh đóng băng tất cả hoạt động. Tôi e là cuộc họp cổ đông lần này chính là muốn thu mua MIA nhân lúc cậu Ba đang tâm bão.

Minh Tú đoán trước chuyện này trước sau gì cũng sắp tới, không ngờ Minh Kiên lại vội vàng đến như vậy. Trợ lý Minh Nhật lo lắng chờ đợi phản hồi.

– Thứ 5 tuần này là bắt đầu cuộc họp. Cô Tú, chúng ta có nên đến nhờ sự trợ giúp của bà chủ. Tôi đã cố gắng liên lạc nhiều nhưng đều có lịch trình bận.

Mẹ lúc này đang phải chuẩn bị cho gà nhà ra BST đối đầu với Thiên Hương và Thiên Ngọc. Làm sao có thể giúp được. Chuyện quá gấp rút, vả lại mẹ mấy năm nay đã không đến thăm anh Ba, lạnh nhạt như vậy, liệu có giúp được gì?

– Nếu có thêm mẹ, thì làm sao mà đối đầu được. Một khi ba của tôi đã ra tay, các cổ đông cũng nể mặt vài phần. Lần này Minh Kiên có 80% cơ hội thắng trong tay rồi. – Công ty của MIA chỉ mới vang dội ở quốc tế vài năm gần đây, quan trọng vẫn là đẩy mạnh phát triển trong nước lan tỏa, vì vậy đa số cổ đông của MIE cũng mạnh tay vào công ty, liên kết khó mà gỡ rối.

– Vậy giờ phải làm sao? Tôi vẫn chưa báo tin cho cậu Minh Nhật. Bác sĩ tâm lí chuyên khoa đang trong quá trình điều trị cho cậu ấy. Tôi không dám làm ảnh hưởng nhiều.

Minh Tú lấy hết sức bình tĩnh đi qua lại. Một lát sau cô mới nhớ đến một người có thể giúp anh Ba lúc này và chắc chắn rằng sẽ không từ chối.

– Nếu mẹ không thể giúp vậy thì phải tìm người lớn mạnh hơn ba tôi rồi.- Cô cười nham hiểm, lập tức lấy túi xách rời khỏi văn phòng. – Thư Hoan, nói với Thiên Khang tôi bị ốm, xin phép nghĩ hai hôm.

Minh Nhật ở trong nhà tắm, anh ngước nhìn vòi sen trên cao. Hai tay cố vịn xe đứng dậy với lấy. Cố gắng mãi, đứng vẫn không được, rã rời lập tức té xuống sàn.

Minh Nhật nóng giận đập vỡ ly và gương. Anh mất kiểm soát, mắt đỏ hừng. Trong người không những bất lực mà còn tuyệt vọng. Từ khi nào mà anh đã luôn thể hiện cảm xúc ra ngoài như thế.

Rầm rầm rầm.

– Anh Ba… anh có sao không? Để em vào giúp. Anh Ba… anh trả lời đi. – Minh Kỳ nghe tiếng đập vỡ bên trong, lo lắng không thôi. Hắn liên hồi đập mạnh cửa, ý định xông vào.

Thiên Di vừa mang đồ đến, thấy vậy đẩy Minh Kỳ ra, diễn tả cố bảo Minh Kỳ đừng làm loạn.

– Thiên Di.. cô bị làm sao vậy? Anh Ba đang ở trong đó, phải mau vào giúp ảnh.

Thiên Di ngăn chặn Minh Kỳ một lần nữa, có ý không muốn hắn vào giúp đỡ. Nói chính xác hơn là Minh Nhật không muốn ai thương hại mình. Điều này cô hiểu rõ hơn bao giờ hết.

U Lê liền kéo Minh Kỳ ra ngoài. Để Thiên Di ở lại với anh.

Minh Kỳ vẫn không hiểu, gạt bỏ tay U Lê.

– U đang làm gì vậy? Rõ ràng anh Ba đang cần sự giúp đỡ.

– Minh Kỳ… con sống với Minh Nhật bao nhiêu năm. Không lẽ không hiểu rõ tính tình nó sao. Con càng làm như thế, nó càng căm ghét con hơn. Điều mà U muốn con làm không phải là chuyện này, mà là chuyện khác, con còn nhớ không?

Minh Kỳ dần trở nên bình tĩnh lại. Hắn nhận ra, vừa rồi mình đã làm điều quá sai lầm, ngồi xuống ghế, vuốt mặt vài lần.

Đứng một lúc trong phòng, vẫn không thấy Minh Nhật ra ngoài, cô liền viết vào mảnh giấy nhét dưới khe hở đẩy qua cửa.

” Cậu chủ, em có chuẩn bị trái cây cho cậu. Câu mau ra đây đi.”

“Cậu chủ, giờ không còn ai nữa. Chỉ có em ở đây. Hoa oải hương cũng đã thay bông mới. Trà sắp nguội rồi ạ.”

” Ban nãy, cậu Minh Kỳ quả thật lo lắng quá. Về sau, em sẽ nhắc nhở cậu ấy.”

” Em và Minh Kỳ hôm nay đi chợ, nấu rất nhiều món ngon.”

” Minh Kỳ học rất nhanh, tự tay nấu đồ ăn cho cậu chủ.”

Thiên Di kiên nhẫn viết nhiều lần này đến lần khác gửi vào bên trong nhưng đều được đáp trả bằng sự im lặng. Vì thế, không ngừng cố gắng viết.

“Minh Kỳ… và em… “

Chưa đến hết câu cuối thì đột nhiên Minh Nhật mở cửa, anh đã ngồi trên xe lăng từ lúc nào, ánh mắt trở nên khó chịu nhìn Thiên Di.

Cô vẫn không mảy may vui mừng đứng trước mặt anh cười dịu dàng. Khẽ lướt xuống tay, trên mẫu giấy vẫn còn lở dở bốn từ ” Minh Kỳ và em.. ” khiến anh nổi đùng cơn giận.

– Từ khi nào mà trong mắt cô luôn có Minh Kỳ vậy? – Anh bắt lấy tay Thiên Di. – Cô nên nhớ, cô là người hầu của tôi chứ không phải của Minh Kỳ. – Minh Nhật trợn mắt nói từng chữ.- Có phải cô thích em tôi rồi đúng không?

Thiên Di sợ hãi, hai mắt đỏ hoe nhìn đôi hổ phách đôi diện đầy rực lửa. Chậm chạp lắc đầu, không nghĩ nhắc đến Minh Kỳ làm anh nổi giận đến vậy.

Minh Kỳ bên ngoài thấy vậy liền đi vào tỏ thái độ bênh vực Thiên Di.

– Anh Ba…anh đang làm gì vậy. Thiên Di chỉ là muốn tốt cho anh thôi mà..

Minh Nhật vẫn không để ý đến người đối diện, trừng mắt nhìn Thiên Di khiến cô sợ hãi không dám ngước lên, cúi đầu rụt rè.

– Anh Ba…anh làm cô ấy sợ không dám nhìn anh. Mau buông cô ấy ra đi. Thiên Di…cô đừng sợ.- Minh Kỳ chưa kịp đến gỡ rối đã bị Minh Nhật ngăn cản.

– Im ngay. Cô gái này là của tôi. Không liên quan đến em. Lập tức rời đi.

Minh Kỳ càng kiên nhẫn nói chuyện bao nhiêu lại bị Minh Nhật đối xử khó chiều bấy nhiêu. Lúc này, Thiên Di ở giữa không biết ứng xử ra sao, lại không thể nói, quả thật là làm khó cô rồi.

Minh Kỳ tức giận nắm lấy tay còn lại của Thiên Di khiến cô cũng phải ngước nhìn. Hắn cũng không hiểu tại sao lại làm như thế, chỉ là không muốn thấy cô phải khóc.

Nhưng… quả thật Thiên Di đã ướt mi. Sợ hãi đến mức rơi nước mắt từ khi nào.

– Đi thôi.

Minh Nhật chứng kiến ánh mắt như cầu cứu của Thiên Di nhìn Minh Kỳ, lòng anh cảm giác như thể bị phản bội ngay trước mặt. Từ khi nào đã nhẹ nhàng buông lỏng.

Minh Kỳ kéo cô ra ngoài. Căn phòng lại một mình anh ngồi đó. Cho đến tận hôm nay, cảm xúc này là gì? Có phải là lòng ích kỉ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN