Do You Remember Me? - Chương 86: Bắt gặp.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Do You Remember Me?


Chương 86: Bắt gặp.


Thiên Di ngồi trong phòng, cô đang tỉ mỉ cắm hoa, Minh Nhật từ lâu đã xuất hiện, anh cứ mãi nhìn chăm chút. Thật không ngờ, có một ngày cô lại ngồi ở trước mặt, dịu dàng từng nét, thật yên bình.

Anh chống cằm một hồi, chợt nhận ra Thiên Di không có nhiều đồ đạc, cô từ trước đến nay vẫn không chăm chút bản thân.

– Thiên Di, chúng ta đi sắm một ít đồ.

Minh Nhật choàng áo khoác lên vai cô, cả hai đến trung tâm siêu thị. Những món đồ quý giá đắc đỏ bày ra trước mắt, cô ngắm nhìn mãi không biết nên chọn cái nào. Từ trước đến nay, Thiên Di đã quen với việc bình dân giản dị, không nghĩ một ngày lại đứng trước tiệm trang sức quý giá mà chọn đồ.

– Em thích cái nào? – Cô nhân viên thấy chủ tịch MIA, sắc mặt liền hào hứng, đem thật nhiều trang sức mới nhất lên kệ.

Thiên Di rụt rè không dám lên tiếng, cô thấy mình không hợp với nơi này nhưng anh đã đến đây không thể không chọn.

– Em thấy cái nào cũng vừa ý, anh chọn giúp em một cái là được.

Minh Nhật cười nhẹ, quay sang nhìn tiếp tân.

– Lấy hết tất cả.

Anh có vẻ như yêu chiều Thiên Di quá mức từ chọn trang phục dự tiệc, quần áo bình thường, thậm chí là đồ trong đều tự tay lựa lấy, hiếm khi thấy một chủ tịch khó tính, ít gần phụ nữ đó lại chính tay chọn lựa cho cô gái mình yêu.

Dừng chân ở quầy bán cột tóc. Minh Nhật thấy sợi dây màu vàng kia rất hợp với Thiên Di. Nhân lúc cô loay hoay với đống đồ trên tay, anh đã vào quầy từ lúc nào.

Từ xa, bóng dáng cô gái kiêu ngạo cũng đang đứng gần đó, Thiên Ngọc đeo mắt kính to cùng mũ bành che tầm mắt, bên cạnh còn có trợ lý xách đồ cồng kềnh.

Liếc nhìn cô gái trước mặt, không thể nào quên được gương mặt khả ái Thiên Di, có vẻ ấn tượng rất nhiều.

Không ngờ cô ta lại ở đây, nhưng một con nhóc giao sữa lại mất đi tất cả sao có thể vào một nơi sang trọng như thế này?

Thiên Ngọc khinh bỉ đi đến, cô vẻ tự tin giả vờ hấc hết đồ trên tay của Thiên Di, làm cô loạng choạng xém ngã.

– Ây ya…. là ai đây? Cô gái câm giao sữa hả? – Ánh mắt khinh thường làm Thiên Di thoáng tự ti.- Đừng nói là từ khi chồng chết, cô bu bám được một đai gia đấy nhé. Chậc chậc, đúng là diễm phúc. Chắc chồng cô vui vẻ lắm khi biết vợ mình được một đại gia bao nuôi.

Thiên Di đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn, không thèm đôi co với loại người như thế này. Thấy mình bị phớt lờ, Thiên Ngọc tức giận định dơ tay đánh thì bị giữ lại không trung.

– Cô nói xem đại gia nào bao nuôi cô ấy?

Minh Nhật bắt lấy tay Thiên Ngọc, siết chặt đến mức ả khẽ rên. Ánh mắt sửng sốt nhìn người trước mặt. Chủ tịch MIA không phải ai không biết, mặc dù ban đầu cô bất ngờ về việc hắn ta có gương mặt giống người tàn phế năm đó, sau khi nghe tin căn nhà ở Hải Thành bị cháy, chồng của cô gái âm đã chết, Thiên Ngọc an tâm phần nào. Hôm nay đứng trước mặt, quả thật không thể nghi ngờ.

– Chủ tịch MIA…. anh ở đây….

– Tôi không phải là chủ tịch MIA. – Minh Nhật trầm giọng, càng lúc lấn át bước đi của Thiên Ngọc.- Mới đấy mà cô đã quên tôi rồi sao?

Anh luôn in hằng hình ảnh sỉ nhục của Thiên Ngọc năm đó làm khi dễ, trong đầu đang dâng lên cảm giác khó tả, nếu không phải vì Thiên Khang, thì e là hai chị em Thiên Hương và Thiên Ngọc đã không tồn tại trong giới showbiz rồi.

Minh Nhật đẩy mạnh làm cô té nhào xuống đất. Thiên Ngọc tức giận chống tay đứng dậy, định sỉ vả thì Thiên Hương từ đâu ngăn cản kịp thời, ánh mắt run sợ dè chừng.

– Chào em rể, không ngờ gặp em và em gái ở đây.- Thiên Hương nhìn sang Thiên Di rụt rè phía sau lưng anh. – Thiên Di, đã mấy năm rồi em không gặp, mọi người nhớ em lắm đấy.

Thiên Ngọc không hiểu Thiên Hương đang nói gì nhưng nhận ra giọng điệu nhún nhường của chị mình có vẻ không nên làm lớn chuyện, hai người này có thân phận đặc biệt gì đó nên chị Hai mới khác thường đến thế.

– Cô Cherry từ khi nào đã biết quan tâm vợ tôi thế nhỉ? – Minh Nhật lạnh lùng, tay nắm lấy tay cô.

Thiên Hương chột dạ, liền lấp liếm bằng câu khác.

– Thiên Di là em gái của nhà họ Trương, làm sao không quan tâm. Mấy năm qua, em không về, thật sự không biết tung tích ra sao. Hôm nay thấy em bình an, lại còn hạnh phúc như vậy, chị thật sự rất vui mừng.

– Bình an? Bộ bên cạnh tôi, cô ấy luôn nguy hiểm sao? – Thiên Hương biết mình lỡ lời, im bặt không dám đáp trả. – Là tôi không cho cô ấy về nhà họ Trương các người. Nghe rõ đây, Thiên Di từ nay không liên quan đến nhà họ Trương nữa. Vì thế tốt nhất nên tránh xa tầm mắt của cô ấy ra trước khi tôi còn nhân từ.

Ánh mắt anh nhìn xuyên thấu Thiên Ngọc khiến cô sợ hãi thụt lùi không dám đối diện, cảm giác như sắp đến tận thế, cái chết đang đợi chính mình.

Thiên Hương gượng cười đáp trả, ánh nhìn không thiện cảm liếc nhìn sang Thiên Di. Con khốn, số mày thật phúc phận mới gặp được Minh Nhật. Để tao xem mày sẽ hạnh phúc được bao lâu.

Bóng hai người khuất dần, Thiên Ngọc mới chạy lên hỏi chuyện, chưa kịp gì đã bị Thiên Hương nổi giận quát mắng.

– Em có biết em làm gì không? Một chút nữa là coi như danh tiếng bấy lâu sụp đổ, thậm chí em còn có thể đi tù đấy. Minh Nhật một khi ra tay thì người đó chỉ có thể chung thân.

Sau khi kể sự tình, Thiên Ngọc mới biết Thiên Di là đứa con rơi của nhà họ Trương, thảo bào gương mặt cô ấy vừa thấy lạ, vừa thấy quen. Từ bé ít khi về nhà nên đã không ấn tượng, bây giờ trở thành phu nhân của nhà họ Đàm, thật đáng ghen tị.

– Chị Hai, em nghe nói cô ca sĩ Tina có tin mật thiết liên quan về cô gái của Minh Nhật. Có lẽ moi một chút từ cô ta không uổn phí đâu.

Tina đứng trước công ty, mấy ngày qua cô liên tục liên lạc với Minh Kiên nhưng đều không thành, có vẻ như hắn ta đã không còn tình nghĩa gì với cô.

– Làm ơn, tôi có chuyện quan trọng muốn bàn giao lại cho chủ tịch, anh có thể….

– Xin lỗi, cô không có lịch hẹn không thể gặp chủ tịch.

– Nhưng mà… – Đang năn nỉ bảo vệ, thấy bóng dáng của Minh Kiên đi vào đại sảnh, cô liền chạy đến khiến tiếp tân hoảng loạn muốn ngăn cản cũng không kịp. Đến Tina cũng không ngờ một ngày mình phải vô tội vạ như vậy để được gặp hắn. – Minh Kiên, nghe em nói…

Minh Kiên khó chịu nhìn sang, trong lòng bực tức nhưng không hề nổi trận lôi đình, ít ra hắn còn biết giữ lại chút thể diện cho cô ca sĩ một thời vang bóng, nay chỉ đi hát phòng trà, nhìn cô bây giờ lụi tàn chỉ là chuyện sớm muộn.

– Được, cho cô 10 phút nói chuyện.

Tina ánh nhìn rạng rỡ, liền nắm tay Minh Kiên. Trong lòng vẫn hy vọng một ngày, Minh Kiên trở về bên mình.

Hắn cứ ngỡ cô lại muốn tình cũ quay về, hấc nhẹ tay ra lệnh cho bảo vệ lôi đi, Tina thấy thế càng nắm chặt Minh Kiên hơn.

– Nghe nói anh đang tìm tung tích của Miin. Minh Kiên, em biết cô ta đang ở đâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN