Độc Chiếm Đế Vương, Nương Nương Thiên Tuế! - Chương 4: Một ít manh mối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Độc Chiếm Đế Vương, Nương Nương Thiên Tuế!


Chương 4: Một ít manh mối


Sau đêm đó, Liễu Trầm Ngư cứ ở lì trong khuê phòng mà dưỡng bệnh. Cỗ xe ngựa vì mưa to nên lao thẳng vào một cây đại thụ bên đường khiến toàn thân đều xay xát. Hai đứa nhỏ may mắn được Liễu Trầm Ngư che chắn nên không có thương tích gì. Tên phu xe cũng bị thương không ít. Cả người đầy máu me. Đó đều là chuyện do chính y tự mình dựng lên từ trước. Chỉ cần luôn cảm thấy bản thân hối lỗi thì Tuyết Quán Tòng chắc chắn sẽ động tâm.

Liễu Trầm Ngư nhắm hờ hai mắt, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bên ngoài có nô tỳ hớt hải chạy vào báo:

– Nhị phu nhân, lão gia đến thăm người. 

Không cần vội vàng, Liễu Trầm Ngư ôn tồn nói, hai mắt vẫn nhắm nghiền.

– Ngươi ra báo ta đã ngủ. Nếu hắn còn muốn vào thì cũng đừng cản.

– Nô tỳ đã hiểu.

Người đó đi ra ngoài, không quên đóng chặt cửa phòng lại. Vừa đến giữa sân, trông thấy Tuyết Quán Tòng, y liền nói.

– Nhị phu nhân đã ngủ, tâm trạng vẫn giảm sút, không được tốt cho lắm.

– Ngươi lui đi, ta tự mình vào thăm.

Tuyết Quán Tòng phất tay áo rồi lướt qua, hướng thẳng đến khuê phòng của Liễu Trầm Ngư. Tay vừa chạm vào cửa chưa kịp đẩy thì nghe bên trong có tiếng vọng ra thất thanh. Tuyết Quán Tòng nhíu mày rồi vội vã đẩy vào. 

– Nhị tỷ nhi, là lỗi của di nương. Ta xin lỗi…xin lỗi ngươi! 

Tuyết Quán Tòng chạy đến bên giường rồi ngồi xuống. Đưa tay lau nhẹ những giọt mồ hôi ướt đẫm cả gương mặt Liễu Trầm Ngư. Từ hôm hồi phủ, y cứ ngủ là nói mê man như thế. Có lẽ tinh thần đã bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng.

– Liễu Thị, nàng không sao chứ?

– Ưm…nhị tỷ nhi…

Liễu Trầm Ngư mở mắt. Đôi mắt lờ đờ, môi đều khô khốc cả lên. Cả gương mặt biến sắc trắng bệch, chẳng còn sức sống. Nhìn Tuyết Quán Tòng, y thở từng nhịp mạnh.

– Lão gia đến rồi! Ban sáng không thể kính trà cho Tổ mẫu, thiếp thân đúng là tội quá nặng.

– Nàng đang bệnh, khi nào khoẻ hẳn thì hãy đến đại sảnh mà kính trà. Ta sẽ thay mặt nói một câu.

– Tạ ơn lão gia! Còn nhị tỷ nhi thì sao? Đã tìm được y chưa? 

Hai mắt bắt đầu ngấn nước. Liễu Trầm Ngư sụt sùi. Giương ánh mắt tội lỗi nhìn về phía Tuyết Quán Tòng khiến y có chút lúng túng mà vươn tay ôm lấy. Cả người Liễu Trầm Ngư run rẩy, yếu ớt trong lòng làm y càng thên nhiều phiền não. Trong phủ có ba vị phu nhân. Ai cũng là người khiến Tuyết Quán Tòng lưu tâm. Từ trước đến nay họ cũng rất thuận hòa, nhường nhịn nhau nên khiến y và Tổ mẫu rất thuận lòng. Hiện xảy ra cớ sự này cũng không trách lỗi về phía ai. Đêm đó giông bão rất lớn gặp chuyện bất trắc là đương nhiên. 

– Ta vẫn đang cho người tìm tung tích. Chắc là sẽ nhanh chóng tìm ra thôi.

– Là lỗi của thiếp, cũng do thiếp không tốt, không bảo vệ được hài tử.

Liễu Trầm Ngư tựa đầu vào lồng ngực của Tuyết Quán Tòng mà vỡ òa ra. Những tiếng nấc nghẹn đầy đau thương càng dồn dập, lại khiến cho ai kia càng đau lòng.

– Dù sao đó cũng là may rủi. Cũng không hoàn toàn là lỗi của nàng.

– Không đúng, là do thiếp cả.

Ôm chặt Tuyết Quán Tòng. Liễu Trầm Ngư khịt mũi. Đã là giả thì phải giả cho giống, giả cho đạt. Công sức bỏ ra, tổn hại thân thể, tam tỷ nhi cũng ảnh hưởng tinh thần. Nhất định không được vụt mất, bỏ hoang phí một thứ gì. 

– Nàng nghỉ ngơi đi, ta phải vào Cung một chuyến.

Buông Liễu Trầm Ngư, Tuyết Quán Tòng thở dài. Nghe y nói vậy, Liễu Trầm Ngư liền rụt rè hỏi, thái độ lo lắng, hoảng sợ.

– Là Hoàng Thượng triệu hồi sao? Có phải lão gia sẽ bị trách phạt không? Thiếp cũng muốn đi theo, lĩnh tội với Hoàng Thượng.

– Không nặng thế đâu. Nàng đừng lo.

Tuyết Quán Tòng lắc đầu rồi mỉm cười để y yên tâm. Đứng dậy chỉnh trang y phục, lúc định quay đi thì Liễu Trầm Ngư liền nắm lấy tay y giữ lại.

– Làm sao không nặng? Nhị tỷ nhi được người xem như báu vật. Có lẽ vị trí trong lòng người còn hơn cả công chúa. Hoàng hậu biết được cũng sẽ rất tức giận.

Tuyết Quán Tòng mím nhẹ môi rồi gỡ tay Liễu Trầm Ngư. Hơi mỉm cười, y trấn an rồi nhanh chóng ra ngoài.

– Nàng cứ tịnh dưỡng, mọi chuyện ta có thể giải quyết.

Khi cửa phòng vừa đóng chặt, trông bóng nam nhân kia đã khuất, Liễu Trầm Ngư đưa tay lên nhẹ lau hai bên hốc mắt. Khẽ nhếch môi, y khá hài lòng với kết quả này. Tuyết Quán Tòng là một người xem trọng tình nghĩa. Đạo lý thì rất cứng rắn nhưng một khi nhắc đến ân tình thì sẽ khiến y mềm lòng ngay thôi. Cả Tuyết Phủ này từ Chu Vệ Liên cho đến Tuyết Quán Tòng, Chu Diễn Đồng. Tất cả từ trên xuống dưới đều là một bọn ngu ngốc, hạ đẳng. Tuyết Băng Tâm kia bây giờ chắc đã chết tức tưởi trong rừng sâu, bị thú hoang nuốt chửng, ở đó mà mơ mộng tìm được y quay về. Chờ đợi đến lúc Tuyết Phấn Đại đặt chân vào vị trí Vương Phi thì Tuyết Phủ này sẽ do một tay Liễu Trầm Ngư thâu tóm. Đáng tiếc, dù có đối xử tốt với Liễu Trầm Ngư bao nhiêu thì ân tình không thể nào nặng bằng danh vọng, địa vị.

Tuyết Quán Tòng vội vã vào Triều. Hôm nay Hoàng Thượng lệnh Ôn thái giám đến Tuyết Phủ triệu hồi y gấp vào Cung chắc chắn là chuyện của Tuyết Băng Tâm. Chẳng biết phải ăn nói sao với Thánh Thượng. Người có lẽ đã rất tức giận nên mới triệu vào gấp gáp như thế. Thông tin này truyền đến tai người quả là rất nhanh chóng. Bây giờ không khôn khéo thì ắt hẳn sẽ mang trọng tội. Ai bảo có con cái được ân sủng thì sung sướng. Hoàng Thượng xem Tuyết Băng Tâm như con đẻ, rất yêu thích y. Lúc này y mất tích chắc mẩm đã khiến tâm tình Bệ Hạ không tốt.

Đến trước Chính Minh Điện, trông thấy Tuyết Quán Tòng, Ôn công công liền cất lời.

– Hoàng Thượng đợi Tuyết Tể tướng đã lâu. Mời ngài mau chóng vào trong.

– Được! 

Ôn công công đi vào trước rồi bước lên bật thang đứng cạnh Hoàng Đế Chiến Đường – Ninh Mạn Cảnh. Ở đây không những có Hoàng Thượng mà còn có cả Hoàng Hậu – Bảo Thi Dung và Vân Phi – Vân Nhạn Nữ. Tuyết Quán Tòng dừng bước. Nghiêm chỉnh cúi thấp người.

– Hạ thần tham kiến Bệ Hạ, Hoàng Hậu nương nương, Vân Phi nương nương.

– Trẫm miễn lễ! 

Ninh Mạn Cảnh ung dung cất tiếng. Từ khi nghe tin đích nữ Tuyết phủ mất tích thì tâm tình liền không tốt. Nhìn Tuyết Quán Tòng đầy phức tạp, Ninh Mạn Cảnh nhíu mày.

– Tuyết Tể tướng có chuyện gì muốn hồi báo với trẫm không?

– Bẩm bệ hạ, thần không dám giấu giếm người. Vài hôm trước Tâm nhi cùng nhị phu nhân đi đến Thiên Chấn Sơn để cầu bình an. Trên đường về không may gặp giông bão, xe ngựa lại mất tự chủ khiến phu nhân bị thương. Còn nhị nữ nhi thì mất tích.

Tuyết Quán Tòng thành thật khai báo. Ninh Mạn Cảnh là một người rất quyết đoán. Chỉ cần lỡ lời một tiếng, khắc sẽ bị trị tội. Bảo Thi Dung nghe thế nào cũng không lọt vào tai, bèn lên tiếng hỏi. 

– Chỉ có mỗi Liễu thị và Tâm nhi đi thôi sao? 

– Bẩm Hoàng hậu, còn có cả tam nữ nhi đi cùng.

– Tuyết Tể tướng, ta nghe có vẻ vô lý. Chẳng lẽ Tâm nhi tự mình bỏ đi? 

Vân Nhạn Nữ cũng không hài lòng, cất lời kham hỏi. Tuyết Băng Tâm là nữ nhi y vừa mắt nhất. Đã định sẵn hôn sự với Ngũ hoàng tử – Ninh Diệu Khôn. Con dâu tương lai mất tích thì y sao có thể đứng ngồi yên ổn. Tuyết Quán Tòng cũng có suy nghĩ như vậy, chuyện này không thể nghe từ một phía. 

– Lời thần nói chỉ là do Nhị phu nhân và tam nữ nhi thuật lại. Nguyên nhân thì vẫn đang được điều tra làm rõ.

– Trẫm sẽ cử thêm binh lính và quan sai giúp ái khanh điều tra. Tuyết phủ bây giờ không thể thiếu Chủ mẫu và đích nữ. Trẫm sẽ tự để khanh chọn. Vị trí đích nữ sẽ hữu dụng với nữ nhi khác khi chưa tìm được Tâm nhi. Tâm nhi quay về thì mọi chuyện vẫn như lúc trước. Còn về hôn ước, trẫm đã nói đích nữ Tuyết gia sẽ được gả cho Ngũ hoàng tử nhưng không nói cụ thể tên. Ban hôn ước rồi, trẫm không thể rút lại. Đến năm Diệu Khôn được mười tám, ai là đích nữ thì sẽ là Vương Phi.

Ninh Mạn Cảnh tuy rằng rất khó chịu với chủ ý này nhưng vẫn phải bắt buộc làm. Chỉ cần tìm ra Tuyết Băng Tâm sớm thì mọi thứ vẫn như cũ. Còn nếu không tìm được, có lẽ vị trí Vương Phi này phải nhường lại cho một nữ tử khác. Tuy ân sủng Tuyết Băng Tâm, nhưng cũng không thể vì y mà làm ảnh hưởng đến những nhi nữ ngoài kia.

– Hoàng Thượng, Diệu Khôn mới được 8 tuổi, đến đó hẳn là 10 năm. Tâm nhi làm sao mất tích lâu vậy được. Người cứ ban hôn cho Tâm Nhi là được mà.

Vân Nhạn Nữ vẫn không thật ý. Tuyết Băng Tâm đã chấm, không thể đổi một nhi nữ nào khác nữa. Cả kinh thành này tìm đâu ra một đứa trẻ vừa lên năm mà đã hiểu tâm ý của người khác như y. Bảo Thi Dung chậc lưỡi, lắc nhẹ đầu, y thở dài.

– Ý của Vân muội cũng đúng. Hoàng thượng có cần xem xét lại không? Tâm nhi chắc chỉ quanh quẩn đâu đó ở khu rừng, vài ngày tích cực tìm kiếm sẽ ra thôi.

– Ý của hai nàng trẫm hiểu. Những gì trẫm muốn đều có tính toán cả. Hai nàng yên tâm.

Ninh Mạn Cảnh vỗ về họ rồi quay sang Tuyết Quán Tòng nói bằng giọng quyết đoán 

– Tuyết Tể tướng nghe lệnh.

– Có hạ thần!

– Lập tức phong tỏa Thiên Chấn Sơn, lục soát chặt chẽ. Thời hạn của khanh là 1 tuần. Nếu không tìm được liền lập một đích nữ khác của Tuyết phủ, sau này phong làm Vương Phi.

– Hoàng Thượng?

Bảo Thi Dung và Vân Nhạn Nữ cùng nhau đồng thanh. Thật sự phải như thế sao? Nhưng Vương phi mà họ muốn lại là Tuyết Băng Tâm, không phải một ai khác. Tại sao lại như vậy? Không thoả lòng, thực sự không thỏa lòng. 

___

– Nét này không phải viết như thế, để ta dạy ngươi.

Tiêu Điền vén tay áo, chấm nhẹ vào mực rồi viết nên một chữ “thanh” đầy uyển chuyển. Tuyết Băng Tâm há hốc mồm. Nét chữ rất thanh tú, còn đẹp hơn cả đại ca ca – Tuyết Mai Thiên nữa. Từ khi lên ba Tuyết Băng Tâm đã làm quen với bút mực. Nhưng đây là lần đầu tiên y thấy có người viết đẹp đến thế. Nhìn sang mớ giấy của mình, Tuyết Băng Tâm bĩu môi.

– Đại sư thúc, người viết đẹp thật chẳng bù cho tiểu nữ. Cứ như còng bò ngang a~

– Cứ từ từ rồi luyện. Chẳng ai vừa viết là đã đẹp.

Xoa đầu Tuyết Băng Tâm, Tiêu Điền mỉm cười. Do còn nhỏ nên chữ của y không được thanh tao cho lắm. Cứ rèn luyện chăm chỉ thì sẽ thành công thôi. Vả lại những nét chữ của Tuyết Băng Tâm đã gọn hơn những đứa trẻ cũng trang lứa rất nhiều. Đặc biệt là Đại Ức. Tiêu Điền thở dài, y rất sáng dạ nhưng nét chữ vẫn xấu mãi không thể sửa.

– Đại sư thúc, người có biết đoạn Thềm Nguyệt Hoa không? Nghe nói đó là đoạn thơ nổi tiếng nhất.

Tiêu Điền nhăn nhó mặt mày. Đây là đoạn thơ tình duyên hữu cầu mà các đấng mày râu hay đọc khi muốn tán tỉnh một ai đó. Tiểu nha đầu này học đâu ra vậy? Cốc lên trán Tuyết Băng Tâm, y cười cười.

– Tiểu Ái, ngươi học bài thơ đó ở đâu vậy hả?

Tuyết Băng Tâm lắc đầu ngầy ngậy, ngây thơ nói:

– Tiểu nữ không học, chỉ là đại ca ca nói cho nghe.

– Về sau, khi lớn lên thì ngươi sẽ hiểu. Bây giờ không được nhắc đến đoạn thơ đó nữa.

– Vâng! 

Tuyết Băng Tâm gật đầu ngoan ngoãn rồi tiếp tục học chữ. Mới đầu Tiêu Điền sẽ dạy cho y viết. Khi đã viết thành thục thì sẽ dạy cho học về thơ từ.

Miệt mài học tập theo Tiêu Điền đến trời xế chiều, mặt trời sắp xuống chân núi. Tuyết Băng Tâm quay lại khuê phòng thay y phục để đi dùng bữa. Trong tự toàn là đồ chay nhưng lại rất hợp khẩu vị. Nơi đây chỉ có Tiêu Điền, Tiêu Cẩm, Đại Ức và Tuyết Băng Tâm nên cũng không tốn nhiều công sức để chế biến thức ăn. Đa số đều do Tiêu Cẩm nấu hết. Mùi vị rất thơm và ăn cực kì vừa miệng. Lúc trước Tuyết Băng Tâm thường cùng Tổ Mẫu dùng đồ chay mỗi đêm rằm do những thực chủ cao tay chế biến nhưng mùi vị khác hoàn toàn ở đây. 

Đến chập tối, Tuyết Băng Tâm cùng Đại Ức đi đến dược phòng. Tuy tự vắng vẻ nhưng dược phòng lại có rất nhiều thảo dược. Nghe Đại Ức bảo là Tiêu Cẩm thường mang thảo dược xuống núi cho người bệnh nếu nghe tin truyền đến. Do không thấy tiền nên được mọi người thường xuyên thuê một xe đẩy mang hoa quả lên cho tự. Đó chính là nguồn lương thực duy nhất mà tự có được. Quay sang nhìn Đại Ức, Tuyết Băng Tâm không khỏi thắc mắc.

– Sư huynh, muội nghe nhị sư thúc bảo phải xuống núi tìm thảo dược nhưng bên trong sân cũng có trồng rồi mà.

– Ừm, đó chỉ dùng trong trường hợp cấp bách. Thường thì phải xuống núi để tìm. Còn trong sân thì khi nào không tìm được thảo dược thì Nhị sư thúc sẽ dùng nó.

Đại Ức xoa cằm. Y lớn hơn Tuyết Băng Tâm năm tuổi, năm nay đã lên mười. Là một cô nhi từ nhỏ, không cha không mẹ. Trong một lần đi thăm bệnh, Tiêu Cẩm thấy y bị vứt bên đường nên mang về nuôi dưỡng.

– Khi nào đi huynh kêu muội theo với. Cứ ở mãi trong tự cũng thật là chán.

– Được thôi, khi nào xuống núi ta sẽ dắt muội đi cùng.

Đến trước cửa được phòng, Đại Ức đưa tay lên gõ cửa dù cửa vẫn mở.

– Nhị sư thúc, đệ tử và Tiểu Ái đến rồi.

Tiêu Cẩm đang xem một số thảo dược vừa cà nhuyễn đặt ở trên bàn. Nghe tiếng của Đại Ức thì liền nói vọng ra. 

– Hai ngươi vào đi!

Tuyết Băng Tâm cùng Đại Ức đi vào. Tiêu Cẩm mang những loại thảo dược đó đến bộ bàn ghế ở giữa phòng và ngồi xuống. Trông Tuyết Băng Tâm đang cố gắng ngồi lên thì y đứa tay giúp đỡ. Cả người Tuyết Băng Tâm thấp bé nên cổ đã ngang với mặt bàn. Đưa mũi ngửi một loại thảo dược gần mình, y chu môi.

– Tiểu Ái sao vậy?

Tiêu Cẩm trông thấy dáng vẻ của Tuyết Băng Tâm liền phì cười. Cố gắng nhớ ra gì đó, Tuyết Băng Tâm nói với y.

– Nhị sư thúc, đây là Hoạn Nhĩ Hồng trị đau nhức xương khớp đúng không? Kết hợp với Thảo Vi Sương thì có thể bồi bổ rất tốt cho xương.

– Sao ngươi lại biết? Ai dạy ngươi đấy?

Tiêu Cẩm thoáng chốc cũng bất ngờ. Gật gù vài cái, y liền nói ra sự thắc mắc của mình.

– Là Tổ mẫu bị đau nhức xương khớp thường hay dùng nên tiểu nữ biết chút ít. Còn cả khi bị đau bụng mẫu thân của tiểu nữ liền vò một nắm nhỏ Nhiên Tán, ngậm vào miệng nuốt nước bỏ xát, lập tức hết đau ngay.

Nghe Tuyết Băng Tâm nói, Tiêu Cẩm gật đầu hài lòng. Đại Ức ngồi kế bên cũng khâm phục không kém. Không ngờ tiểu nha đầu này cũng nhớ được rất nhiều thứ.

– Ái muội, muội giỏi thật đấy.

– Không phải đâu! Chỉ những thứ mà gia thất sử dụng nên muội mới biết, còn những thứ khác muội xin chịu.

Tuyết Băng Tâm cười hì đến tít cả mắt. Tiêu Cẩm rất hài lòng với tiểu nha đầu mà Phong nương giao đến. Không hổ danh Yêu Vương Hồ tộc, mắt nhìn người rất cao. 

– Thế này nhé! Ban đầu ta sẽ chỉ cho các ngươi cách để dễ dàng phân biệt thảo dược, nhất là những loại hao hao giống nhau, nếu nhìn sơ qua rất hay bị nhầm lẫn.

Tiêu Cẩm đi lấy một số quyển sách ghi chú do chính y biên soạn rồi quay lại. Mở chúng ra, bên trong là tên, công dụng của từng loại thuốc, có cả hình vẽ minh họa. Chỉ vào loại đầu tiên, y giải thích cặn kẽ. 

– Đây là Tiên Tôn có công dụng trị đau đầu, bên cạnh là Bách Nghi dùng để trị loãng máu. Về hình dáng chúng rất giống nhau nhưng màu sắc của Tiên Tôn sậm màu, bóng hơn. Kế tiếp là Nhĩ Ý trị bệnh gan nhiễm độc, còn đây là Thuận Thi trị đau họng. Cả hai chỉ khác nhau ở chỗ Thuận Thi có gai chi chít, còn Nhĩ Ý thì không…

Tiêu Cẩm mở từng trang, chỉ rõ từng công dụng cho Tuyết Băng Tâm và Đại Ức hiểu. Đến giữa quyển là một thứ rất giống như loại thảo dược mà Tuyết Băng Tâm từng thấy ở nhà bếp, được Liễu thị dùng để nấu cùng với canh hạt sen cho thân mẫu Diêu Tử Ngọc của y. Từ lúc vừa mới đặt chân vào phủ thì Liễu thị hằng ngày sai nô tỳ mang bát canh đó qua tẩm bổ cho mẫu thân.

– Đây là Thiêm Ô, dùng để thư giãn, nâng đỡ tinh thần cực kì tốt. Còn đây là Hỗn Nhiên Tán, khiến cơ thể suy nhược. Tuy nhiên sẽ tích tụ lâu ngày để phát thành bạo bệnh chứ không có tác dụng ngay. Khi nấu lên thì mùi hương cũng đặc biệt giống nhau. Chỉ khác ở một điểm, đó là ở cuốn lá của Hỗn Nhiên Tán sẽ có một chấm đỏ còn Thiêm Ô thì không.

Trong suốt cả một buổi, Tuyết Băng Tâm không thể nào tập trung dù Tiêu Cẩm luyên thuyên chỉ dạy. Thứ mà Diêu Tử Ngọc đã uống chắc chắn là Hỗn Nhiên Tán. Lúc trước Tuyết Băng Tâm lấy một ít ra xem, còn khen cuốn lá có một đóm đỏ rất đẹp. Đây là loại dược có độc. Tại sao Nhị di nương lại cho mẫu thân uống thứ đó? Nhưng khi thái y được Hoàng Thượng cử đến bắt mạch thì không phát hiện ra điều gì. Rốt cuộc mẫu thân có phải thực sự bị ám hại như những gì nãy giờ y suy viễn? Nên nghĩ sao ngay lúc này đây? 

” Liễu di nương, người trong sạch mà. Đúng không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN