Độc Chiếm Đế Vương, Nương Nương Thiên Tuế!
Chương 5: Đông cung thái tử
Một thời gian sau.
Tuyết Băng Tâm trên đường đi đến sơn động. Trên tay còn mang theo một giỏ trái cây và thức ăn do Tiêu Cẩm gửi đến. Hai năm trôi qua nhanh thật, mới đây mà Tuyết Băng Tâm đã lên bảy tuổi. Chiều cao cũng hơn ngày trước khá nhiều. Trong khoảng thời gian đó y đã học được rất nhiều thứ. Nào là viết chữ, tính toán, cả học thuộc hết tên và công dụng của y dược. Do hôm nay Tiêu Cẩm hứa sẽ dạy cho Tuyết Băng Tâm cà thuốc nên tinh thần rất phấn chấn. Trông thấy Đại Ức cà thuốc rất lâu rồi, y cũng cực kì muốn thử.
Đến trước sơn động, Tuyết Băng Tâm nói vọng vào bên trong:
– Phong nương, tiểu nữ đến đây. Người có trong đó không?
– Ta ở trong này, mau vào đi.
Tuyết Băng Tâm tung tăng đi vào trong sơn động. Trông thấy Phong Vị Thủy đang ngồi ở bàn đá xem một số sổ sách thì liền chạy đến. Cười đến tít cả mắt, Tuyết Băng Tâm vui vẻ nói.
– Phong nương, Phong nương. Tiểu nữ mang thức ăn cho người đây.
Ngước mặt nhìn y, Phong Vị Thủy nhíu mày. Đã dặn bao nhiêu lần rồi, tiểu nha đầu này lại không nghe.
– Ta nói rồi cơ mà, thức ăn ở tự không cần mang lên đây. Cứ dự trữ cho các ngươi đi.
– Thức ăn là của Nhị sư thúc, trái cây là do ta hái, còn công sức của ta mang lên nữa. Người đành lòng không nhận sao?
Tuyết Băng Tâm mếu máo trông thực đáng thương. Gấp quyển sách lại, Phong Vị Thủy kéo y ngồi xuống bên cạnh. Gỡ tóc Tuyết Băng Tâm, Phong Vị Thủy chải chuốt lại gọn gàng rồi bới lên cao.
– Ta cũng chịu thua ngươi rồi.
– Phong nương tết tóc như hôm trước ấy. Bới lên thế này dễ bị gãy tóc a~
– Được, được. Ta sẽ làm kiểu đó cho. Mà Tiểu Ái, vừa rồi ta bảo ngươi học thuộc hợp âm, ngươi thuộc cả chưa?
Vừa giúp Tuyết Băng Tâm tết tóc, Phong Vị Thủy vừa hỏi. Ngoài việc để Tiêu Điền và Tiêu Cẩm dạy cho Tuyết Băng Tâm chữ nghĩa và y thuật thì Phong Vị Thủy lại dạy cho y học đàn tranh, còn dự tính sẽ dạy thêm bắn cung.
– Tiểu nữ thuộc rồi a~ Phong nương dạy bao nhiêu, ta đều thuộc bấy nhiêu.
– Tốt lắm, ngươi còn vượt trội hơn ta nghĩ.
Phong Vị Thủy mỉm cười. Tuyết Băng Tâm rất dễ dạy. Chỉ cần nói qua hai lần là đã hiểu hết được ý. Đúng là đứa bé có trí tuệ hơn người.
– Mà Duệ Tử ca ca đâu rồi? Sao tiểu nữ không thấy?
Nhìn xung quanh không thấy Phong Dật Duệ, Tuyết Băng Tâm liền hỏi. Suốt hai năm qua Duệ Tử đối với y rất tốt, xem như tiểu muội muội ruột thịt của mình. Cả y cũng rất quý Duệ Tử, hễ có gì mới lạ đều mang đến mà khoe.
– Duệ Tử từ sớm đã xuống sơn động ở chân núi xem tình hình của các hồ yêu khác rồi.
– Hình như có ai vừa nhắc đến ta?
Phong Dật Duệ từ ngoài đi vào. Nhìn Tuyết Băng Tâm đầy triều mến, y mỉm cười.
– Tiểu Ái đến lâu chưa?
– Muội vừa đến thôi. Có quả Thạch Đào huynh thích nhất muội mang đến, sau khi dùng bữa xong hãy ăn.
– Huynh biết rồi.
Phong Dật Duệ gật đầu, ngồi xuống băng đá đối diện Phong Vị Thủy, y rót vào tách một ít trà.
– Tình hình vẫn ổn chứ?
Nghe Phong Vị Thủy hỏi, Phong Dật Duệ gật nhẹ đầu và đẩy một tách về phía y.
– Mẫu thân đừng lo, mọi chuyện vẫn bình thường như lúc trước thôi.
– Vậy thì tốt! Ngươi phải để ý mọi thứ hơn nữa. Sau này hiểu chuyện hơn thì những việc của hồ yêu giao cho ngươi quản lý.
– Vâng!
Chỉnh trang lại đầu tóc của Tuyết Băng Tâm, Phong Vị Thủy vuốt nhẹ vài cái lên đó. Tiểu nha đầu này càng lớn càng xinh đẹp. Từng đường nét trên mặt đều rõ ràng, thanh tú.
– Xong rồi Tiểu Ái!
Tuyết Băng Tâm đưa tay lên sờ rồi bật cười khanh khách. Ngoài mẫu thân, Phong Vị Thủy là người thứ hai giúp Tuyết Băng Tâm tết tóc. Trong quãng thời gian qua chưa bao giờ y không thôi nhớ đến Diêu Tử Ngọc. Đó có lẽ là một nương thân tuyệt vời nhất trên đời này. Người luôn ân cần, dịu dàng chăm lo từng ly từng tí. Đến bây giờ gặp Phong Vị Thủy, Tuyết Băng Tâm nhận ra y cũng không thua kém mẫu thân là bao. Khác nhau hoàn toàn về tính cách nhưng sự chu đáo lại rất giống nhau. Từ khi ở cùng Phong Vị Thủy, Tuyết Băng Tâm chưa bao giờ phải chịu sự đối xử tệ bạc. Ôm lấy cánh tay Phong Vị Thủy, y chu môi nói.
– Phong nương có biết là người rất tuyệt vời không?
Nghe Tuyết Băng Tâm nói thế, Phong Vị Thủy bật cười. Áp tay lên bàn tay của Tuyết Băng Tâm, y nhẹ nhàng cảm nhận mọi thứ. Hồ tộc có khả năng nhìn thấu tâm tư, suy nghĩ của nhân tộc nên Phong Vị Thủy biết là Tuyết Băng Tâm luôn luôn nói thật. Vả lại đó giờ y cũng chưa từng thấy Tuyết Băng Tâm nói dối điều gì, tâm tư cũng không hề xao động.
– Ta tuyệt vời thế nào?
– Người…giống như mẫu thân của tiểu nữ vậy.
Nói đến đây Tuyết Băng Tâm lại đỏ hoe hai mắt. Cảm giác không còn người thân bên cạnh đúng là rất đáng sợ. Đặc biệt, đó còn là người mà Tuyết Băng Tâm kính trọng, yêu quý nhất.
– Không sao rồi! Chỉ cần ngươi chăm chỉ học tập. Thành công càng sớm thì thời khắc quay về càng nhanh.
Vòng tay ôm lấy bả vai Tuyết Băng Tâm, Phong Vị Thủy an ủi. Cũng từng mất đi người thân nên Phong Vị Thủy rất hiểu thứ cảm giác này. Trong khi Tuyết Băng Tâm so với y lúc đó còn nhỏ hơn rất nhiều. Là trẻ con rất dễ lưu tâm và nhạy cảm. E rằng những gì xảy ra vừa rồi sẽ không thể nào xoá nhoà được.
– Ái muội phải chứng minh cho thiên hạ thấy. Dù muội là nữ nhi nhưng thần sắc vẫn không thua kém nam nhân nào.
Phong Dật Duệ cũng trấn an y vài câu. Tuyết Băng Tâm cũng xem như là tiểu muội muội. Tiếp xúc lâu ngày lại mến tay mến chân.
– Vâng! A, tiểu nữ phải xuống núi hái thảo dược một chuyến. Chắc đại sư huynh đã phải đợi lâu rồi.
– Để huynh đưa muội đi.
Phong Dật Duệ vừa đứng dậy thì Tuyết Băng Tâm đã nhanh chóng ngăn cản.
– Huynh vừa về nên nghỉ ngơi đi. Muội tự đi được mà. Tạm biệt Phong nương, Duệ Tử ca ca.
Tuyết Băng Tâm nói rồi chạy đi, không quên vẫy tay chào họ. Phong Vị Thủy cũng thoáng bất ngờ, nói vọng theo phía sau.
– Cẩn thận, ngươi chạy chậm thôi.
Hôm nay hẹn Đại Ức xuống chân núi tìm thảo dược, ấy vậy mà quên mất. Không biết giờ này Đại Ức đã xuống trước chưa. Kì này bị huynh ấy mắng cho mà xem.
Xuống gần đến chân núi. Tuyết Băng Tâm định chạy một mạch xuống nhưng thấy một thứ gì đó nên liền khựng người lại. Phía sau một cây đại thụ hình như có gì đó. Bình thường xuống núi thì chỗ này không thấy gì mà hôm nay lại có một bóng đen lạ thường. Do tính tò mò, hiếu kỳ. Tuyết Băng Tâm rón rén đi qua bên đó. Trong lòng nơm nớp lo sợ, y nuốt nước bọt rồi khẽ đưa đầu nhìn. Thì ra là một nam nhân, dưới chân chảy khá nhiều máu. Không mấy hốt hoảng cho lắm vì Tuyết Băng Tâm đã được làm quen với máu từ lâu. Nhẹ bước đến trước mặt nam nhân kia, y khẽ đưa mắt. Đã ngủ rồi sao? Chợt hai má Tuyết Băng Tâm nóng ran, tim cũng đập thình thịch. Đôi mi dài cong vút, sống mũi cao dọc dừa và đôi môi mỏng nhỏ gọn. Bỗng chốc khiến Tuyết Băng Tâm thẩn thờ trong phút chốc. Người trước mặt đúng là quá đẹp a~
Dụi mắt vài cái, Tuyết Băng Tâm ngồi xuống xem vết thương. Vừa lúc ngồi xuống thì nghe giọng của nam nhân kia, nó trầm mặc đến nỗi khiến y thoáng run người.
– Đi chỗ khác!
Cắn nhẹ môi dưới, Tuyết Băng Tâm nhíu mày. Quá đáng! Muốn giúp đỡ mà hắn làm như hãm hại không bằng.
– Ta chỉ muốn giúp ngươi, chân chảy máu nhiều như thế chắc hẳn là rất đau.
– Không cần!
Người đó mở mắt nhìn Tuyết Băng Tâm. Hai mày vì đau cũng nhíu chặt lại, tuy nhiên y không phát ra một tiếng kêu nào.
– Ngươi đừng ngang bướng. Sư phụ ta sẽ giúp được ngươi.
Không màng đến sự khó chịu của nam nhân kia. Tuyết Băng Tâm đưa tay chạm vào vết thương. Chỉ vừa bị đây thôi nên cũng không nghiêm trọng lắm. Nhưng máu càng lúc càng nhiều khiến Tuyết Băng Tâm đột nhiên lại lo lắng, trong lòng khó chịu.
– Ngươi không đi được, làm sao mà đến chỗ sư phụ ta đây?
Thở dài một cái, Tuyết Băng Tâm cố gắng nghĩ cách. Chân bị thương như vậy sao có thể tự mình leo lên núi. Cả thân hình của Tuyết Băng Tâm nhỏ bé, làm cách nào đưa người này lên đó được. Đang mông lung nghĩ ngợi thì có một vật sắt lạnh kề cạnh bên cổ y, nó còn bén hơn gươm nữa. Mở to hai mắt, y kinh ngạc.
– Ngươi muốn làm gì?
Người vừa kề kiếm vào cổ của Tuyết Băng Tâm là Vũ Bác Thảo, một trong những Cẩm y vệ thân cận của Hoàng Cung, được cử đi theo phò trợ cho Thái tử. Người đang bị thương ở kia chính là Ninh Quân Trầm, tam Hoàng tử Chiến Quốc, đang nắm giữ vị trí Đông cung Thái tử. Năm nay y được mười ba tuổi. Là một người khá trầm lặng. Tuy mang tính cách ngỗ ngược nhưng lại được Hoàng Đế vô cùng sủng ái. Hôm nay trên đường đến doanh trại do không mang theo nhiều binh sĩ nên thừa cơ bị tập kích bất ngờ.
– Bác Thảo, ta không sao.
Nghe Ninh Quân Trầm nói như vậy thì Vũ Bác Thảo mới bỏ kiếm xuống. Đưa ra một túi nhỏ, y vội vã nói.
– Tam công tử, đây là nước của người.
– Ừm!
Ninh Quân Trầm nhận lấy rồi uống một hơi cạn sạch. Nhắm hờ hai mắt, y cắn chặt răng chịu đau từ vết thương.
– Vị huynh đài này, ta có thể nhờ một việc không?
– Ngươi muốn nhờ vả việc gì?
– Chủ tử của ngươi bị thương nặng. Ngọn núi này lại xa kinh thành, hay là ngươi cõng hắn lên tự, sư phụ ta sẽ chữa giúp.
– Không cần!
Ninh Quân Trầm mở mắt nhìn Tuyết Băng Tâm. Sau khi quan sát kĩ thì tiểu nha đầu này trông rất đáng yêu. Vừa nhiêu đó tuổi mà đường nét trên gương mặt đã thanh nét, rõ ràng. Sau này ắt hẳn sẽ là một đại mỹ nhân đây. Nhưng tại sao y lại muốn cứu Ninh Quân Trầm. Không quen biết, thân thích thì sao lại muốn như thế? Có ẩn khuất gì ở đây không?
– Tại sao ngươi muốn cứu ta?
Nghe Ninh Quân Trầm hỏi như thế Tuyết Băng Tâm liền gãi đầu. Chính bản thân y còn không biết là vì sao, được thứ gì. Nhưng y lại không ngăn được mình, muốn cứu lấy người đó.
– Muốn hỏi gì cũng được nhưng theo ta trước đã. Vết thương của ngươi không thể để lâu.
– Nhưng…
Vũ Bác Thảo định nói gì nhưng đã thấy Ninh Quân Trầm nhìn mình nên thôi. Trông y gật đầu đồng ý, Vũ Bác Thảo bèn thở dài, cõng sốc lên lưng. Đi theo Tuyết Băng Tâm lên giữa ngọn núi. Len lỏi qua những tán cây, bụi rậm. Tuyết Băng Tâm đưa họ đến Tiên Lâm Tự nằm ở giữa ngọn núi. Đẩy cửa vào trong, y để họ đợi ở sân rồi chạy vào sảnh chính gọi Tiêu Điền và Tiêu Cẩm.
– Đại sư thúc, nhị sư thúc.
Cả hai đang soạn lại một số bài kinh Phật thì quay sang nhìn Tuyết Băng Tâm bằng ánh mắt khó hiểu. Đặt quyển kinh xuống, Tiêu Điền đi đến gần y.
– Thiên Ái, có chuyện gì vậy?
– Đại sư thúc, nhị sư thúc. Có người đang bị thương, cần người giúp đỡ.
Vừa nghe Tuyết Băng Tâm thông báo thì tâm tính đại phu liền trỗi dậy. Tiêu Cẩm vội vàng hối thúc Tuyết Băng Tâm.
– Nếu vậy thì mau mời họ đến gian phòng thứ hai dành cho khách. Ta sẽ đến ngay.
– Vâng!
Nghe thế, Tuyết Băng Tâm chạy vội ra ngoài. Đến gần Vũ Bác Thảo, y nói rồi xốt xắn chạy đi.
– Hai ngươi mau theo ta.
Sau khi đưa Ninh Quân Trầm đến gian phòng thứ hai. Tuyết Băng Tâm giúp Tiêu Cẩm lấy một số công cụ để làm sạch và băng bó lại vết thương. Theo Tiêu Điền lấy thuốc, tự tay y sắt thuốc rồi đun sôi. Phải mất hơn hai canh giờ mới có thể sắc ra một bát thuốc nhỏ. Đặt bát thuốc lên khay gỗ. Tuyết Băng Tâm vừa định mang đi thì Tiêu Điền ngăn lại.
– Tiểu Ái, ngươi bưng bê thế này dễ bị bỏng đó. Để ta mang đi cho.
– Không sao mà đại sư thúc. Tiểu nữ tự mình mang đi được.
Lắc đầu vài cái, Tuyết Băng Tâm cười hì. Thấy vậy, Tiêu Điền giúp y chỉnh lại cách bưng khay gỗ.
– Phải như thế này mới đúng.
– Đa tạ đại sư thúc.
Ra khỏi nhà bếp, Tuyết Băng Tâm cứ hướng về gian phòng dành cho khách mà bước đi. Cùng lúc Tiêu Cẩm đã xử lý xong vết thương và vừa rời khỏi. Nhíu mày một cái, y nhìn Vũ Bác Thảo đang trông chừng ở cửa. Người gì ngộ ghê, chủ tử bị thương không chăm sóc lại cứ nấn ná ở ngoài.
– Huynh đài, giúp ta mở cửa với.
Đưa mắt nhìn Tuyết Băng Tâm, Vũ Bác Thảo rút ở đai lưng ra một cây kim khá đặc biệt. Chấm nhẹ vào bát thuốc, nhận thấy kim không đổi màu thì mới mở cửa cho Tuyết Băng Tâm đi vào. Vừa lúc y vừa vào trong, Vũ Bác Thảo liền đóng chặt cửa lại. Bĩu môi một cái, Tuyết Băng Tâm mang khay gỗ đến trước Ninh Quân Trầm. Đưa cho y bát thuốc, Tuyết Băng Tâm ngồi xuống ghế gỗ cạnh bên giường.
– Ngươi uống đi. Đây là Truy Phấn, giúp giảm đau rất hiệu quả.
– Ngươi tại sao lại đối tốt với ta?
Nghĩ thế nào thì Ninh Quân Trầm cũng không thông nổi. Hoàn toàn là người xa lạ, cớ sao tiểu nha đầu này cứ một mực muốn cứu y. Nhưng có vẻ cũng chẳng phải người xấu xa gì. Thực sự là ân thì sau này Ninh Quân Trầm nhất định quay lại trả.
– Chính ta cũng không biết. Tâm ta không cho phép bỏ mặc ngươi. Cảm giác như hệt lúc trước, khi mẫu thân ta sắp qua đời.
Cố mỉm cười thật tươi để người khác không biết bản thân mình yếu đuối. Phong nương nói rất đúng, càng rầu rĩ sẽ càng mở ra một cơ hội cho người khác. Dẫu sao nương thân cũng đã mất. Chỉ cần sống thật tốt thì Diêu Tử Ngọc trên trời cao sẽ yên lòng.
– Haiz, ngươi tên gì?
Ninh Quân Trầm uống một hơi cạn sạch bát thuốc. Đưa tay nhẹ lau lên môi, y bắt đầu hỏi han. Tuyết Băng Tâm mím môi. Như lời Phong nương nói, bất kể ai cũng không thể biết y là người của Tuyết Gia.
– Ta là Thiên Ái, nay đã bảy tuổi.
– Ngươi là cô nhi sao?
– Ừm, ta là cô nhi…từ nhỏ đã sống ở đây.
Tuyết Băng Tâm gật đầu, nói theo hệt những gì Phong nương căn dặn. Đặt bát thuốc lên bàn, Ninh Quân Trầm tiếp tục nói.
– Chắc ngươi thấy rất tẻ nhạt?
– Sao vậy được chứ, ta thấy sống ở đây rất vui. À, ngươi là ai? Từ đâu đến?
Tựa người vào cạnh giường, Ninh Quân Trầm nhàn nhạt nói.
– Ta là tam công tử Nhuệ gia ở kinh thành, Nhuệ Thục Hân.
Tuyết Băng Tâm suy tư một lúc. Lúc trước phụ thân mỗi lần đi đâu mà không liên quan đến triều chính đều mang y theo. Những nhà phú hộ, bá quan văn võ Tuyết Băng Tâm đều đã đến rất nhiều lần nhưng lại chưa bao giờ nghe ở kinh thành có Nhuệ Gia. Chẳng lẽ là mới chuyển đến sao? Nếu như tên Nhuệ Thục Hân này đang quay lại kinh thành thì Tuyết Băng Tâm cũng muốn đi nhờ một đoạn nhưng lời hứa với Phong nương không thể nuốt lời được. Người cũng giúp đỡ, chăm sóc cho y rất nhiều. Thôi thì đành ở lại đây vậy.
” Tuyết gia! Một thời gian nữa, nhất định ta sẽ trở về. “
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!