Đợi em...Đợi đến hoa cũng tàn!
Chương 5
———————-
*Kít*
Một chiếc Porsche Cayman thể thao đầy cá tính phanh gấp ngay trước cổng của Thiên Hà, một tập đoàn bất động sản đứng đầu trong nền kinh tế thị trường ở Thượng Hải, ngoài ra Thiên Hà còn là một cổ đông quan trọng trong các ngành liên quan đến ngành giải trí.
“Này Lộ Khiết bé giọng lại, gọi tao là Kỳ Tịnh.”
Lộ Khiết không để tâm, phóng lại chỗ Kỳ Tịnh rồi ôm thật chặt, nước mắt thi nhau rơi lã chã: “Tao biết hết mọi chuyện rồi. Xin lỗi vì không ở cạnh mày những lúc như thế, tao thật đáng giận.”
“Đừng tự trách nữa, tao vẫn không sao mà. Mọi chuyện đều ổn hết rồi.” Nói rồi Kỳ Tịnh nhè nhẹ vỗ lưng cái người đang khóc ngon lành kia.
“Thôi đi ăn nào, tao vừa xuống máy bay đói gần chết đây!”
“Ok ok! Bên kia đường có quán ăn Tứ Xuyên kìa. Khí trời lành lạnh này ăn món cay là tuyệt vời, đi thôi.”
Lộ Khiết chần chừ một lúc, hỏi nhỏ Kỳ Tịnh: “Sao lại trang điểm như vậy, còn đeo kính áp tròng nữa? Không muốn người khác nhìn vào sao?”
“Ừ, cũng cho là vậy. Tao muốn bắt đầu cuộc sống mới.”
Lúc này cả hai người đều đã bước vào quán, Lộ Khiết không nhịn được mà hét toáng lên:
“Đừng có mà nhảm nhí nữa, vào ngay nhà vệ sinh tẩy trang hết cho tao. Không cần biết mày muốn thay đổi cuộc sống sau này như thế nào, nhưng tuyệt nhiên mỗi khi đi với tao thì tất cả phải là hàng real, phải là con người thật…ưm….ưm…..”
Kỳ Tịnh nhanh chóng dùng tay ôm gọn cái mõm đang không ngừng la hét kia, mắt lườm lườm: “Dạ con biết rồi, đừng có cái gì cũng la hét lên chứ, không thấy xấu hổ sao?”
“Tao không cần biết, đi vào tẩy trang ngay!!”
“Rồi đừng la nữa, đi liền đây.” Kỳ Tịnh nhanh chóng xoay người rời đi, ở đây nữa cô nghĩ mình sẽ không chịu nỗi tần số âm thanh khủng khiếp này…
Chọn một bàn ngay cửa sổ kính rộng lớn, Lộ Khiết gọi một vài món mà cô và Kỳ Tịnh thích, sau đó lấy điện thoại gọi cho ai đó
“Wilson anh ăn trưa chưa? Em đang ở quán Tứ Xuyên đối diện với Lệ Tước nè. Anh ăn gì không để em mang lên cho anh?”
“Ừm gọi anh vài món đi, nào cũng được. Cảm ơn em.”
“Không có gì đâu anh hai. Tạm biệt anh.”
“Tạm biệt.”
“Xong rồi đây. Bổn cô nương đã thấy hài lòng chưa?” Kỳ Tịnh mặt mũi nhăn nhó, công sức gần 20 phút bỏ ra để make up bây giờ gần như đổ sông đổ biển.
“Ta rất hài lòng! Đấy, phải xinh hơn không!!” Lộ Khiết gật đầu vừa ý, tay không ngừng véo hai bên má của cô.
“Dạ thức ăn đến rồi đây. Chúc ngon miệng.” Cô phục vụ lúc này mang thức ăn để lên bàn, nào là Liang ban ji (Gà nguội với nước sốt cay), Đậu phụ Mapo, Shui zhu yu (Cá nhúng trong dầu ớt) và tất nhiên không thể thiếu món Ma la huo guo (Lẩu Tứ Xuyên) mà hai người thích nhất.
“Chúc ngon miệng.” – “Cảm ơn.”
Thế là cả hai lao đầu vào mà đánh chén, song song với việc ăn thì hai người vẫn không ngừng tán ngẫu những chuyện từ trên trời dưới đất, cười nói rất chi là vui vẻ khiến cho không khí xung quanh cũng trở nên ấm áp, dễ chịu hơn những ngày đông lành lạnh này…
——————————————–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!