Đừng buông tay anh có được không? - Chương 24.Vui vẻ trở lại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Đừng buông tay anh có được không?


Chương 24.Vui vẻ trở lại


Từ khi Lan Như chạy ra ngoài cô đã suy nghĩ rất nhiều,một người không yêu mình thì có níu hay lấy dây cột lại thì họ cũng sẽ kiếm cách bỏ chạy.Cô sẽ nói tất cả những gì trong lòng với anh nếu anh không đồng ý cô sẽ buông tay.Giải thoát cho hai bên.Cuộc sống mà lúc nào cũng có đau khổ,cung
Như đi về nhà,hiện tại nhà không có ai vì ai cũng có công việc riêng của mình.Như lấy điện thoại ra nhắn tin với Thiên Em: “Tối nay hẹn anh 7h”.

Hôm nay,công ty cô kiểm tra sổ sách định kì nên công việc rất nhiều.Hằng ngày cô đã phải làm tăng ca đến khuya nên cô rất mệt.Bà quản lý cứ 5p thì lại la cô một lần vì làm việc chậm chạp.Trong lòng cô nghĩ bà ta có làm gì hơn cô không? Khắp công ty người chạy vào người chạy ra khiến hành lang trở nên đông nghẹt người.Bước ra khỏi phòng trên tay cầm sấp hồ sơ nhanh chân chạy đến máy in để copy bản sao.Trong đầu cô bắt đầu xuất hiện những cơn đau nhức từ nhẹ đến nặng dần cô không còn sức để bước tiếp khoảng không trong đầu dần chiếm hết sức của cô và rồi cô ngã xuống.Trong khi cơn đau đầu đang hoàng hành nhưng cô vẫn có cảm giác có người đỡ cô và tiếng của một người đang bàn tán xung quanh nhung không thể nhìn rõ người này là ai,và mọi người đang nói gì?

Cứ thế cô chìm vào giấc ngủ và mọi chuyện xảy ra tiếp theo cô không hề hay biết.
Bí mật được bật mí lúc cô đang chao đảo vì cơn đau thì đúng lúc Hoàng Lâm đi ngang qua.Kịp tay mà đỡ cho cô không bị té và đưa cô vào bệnh viện.Anh chàng phát hiện cô nàng này không phải chỉ như vậy mà anh còn nhận ra tiềm năng trong cô.

Trong khi hôn mê cô mơ thấy.Cô và người yêu tung tăng trên chiếc xe đạp đi trên một con phố nhộn nhịp.Những này đã đủ thơ mộng,đủ ngọt ngào đủ yêu thương khi người ta nói đến 2 từ “tình yêu”.Tình yêu là gì?Là một chiếc kẹo chua ngọt đủ mùi đủ vị ,là ánh mắt cô ấy bị che mờ mà cô ấy mang mưa xuống làm trái tim đau.Hay là nụ hôn phù phiếm sến sẫm vào một bữa trưa nhẹ.Bỗng một tiếng thắng xe làm cô chao đảo.
-Chia tay đi.+Từn từ từng chữ như khắc sâu vào trái tim cô.Cô cứ tưởng mình nghe lầm cho đến khi anh ta nói thêm một câu nữa.
-Tôi đã yêu Tuệ Lâm lớp bên,chúng ta đến đây thôi.

Những lời nói ra từng anh như dao cắt vào trái tim cô .Chiếc xe vội vã chạy đi đưa người cô yêu ra xa cô hơn.Cô sững sờ đứng không tin những lời vữa nảy là thật chỉ là mình mơ nhưng không điều đó là thật.Người cô tin là mãi mãi yêu mình giờ đã ra đi với người khác.Cơn mưa rơi xuống kéo theo bầu tâm trạng trong người cô.Cô đã khóc, khóc thật to những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống lẫn vào những giọt mưa rơi lạnh buốt.Mối tình đầu của cô.

Chợt tỉnh dậy sau cơn mộng dài cô mở mắt nhìn xung quanh cô biết mình đang ở bệnh viện.Đánh mắt sang một bên cô thấy Thiên Em đang ngủ trên ghế sopha.Chắc là đã canh chừng cho cô đến bây giờ.Mở chiếc điện thoại bây giờ đã là 6h sáng.Bật người đứng dậy,đầu cô vẫn còn có chút đau nhưng cô chịu được.Cái tính tinh nghịch của cô lại nổi dậy.Cầm chiếc bút long trong túi cô tiếng lại chỗ Thiên Em đang nằm từ từ nhẹ nhàng và sau đó là tiếng cười khúc khích của cô.Mở cửa bước vào phòng vệ sinh mà cô khong thể ngừng cười được.

Đang ngủ Thiên Em nghe thấy tiếng nước đổ,anh mở mắt nhìn xung quanh không thấy cô chắc là cô đang tắm.Anh ngã mình ra sau thư giãn đầu óc.(Chắc ngủ không được thư giản quá).Cô bước ra khỏi phòng vệ sinh với quần yếm và áo full rộng nhìn cực kì cá tính.Nhìn mặt anh cô lại thấy buồn cười Thiên Em mắt ra thấy cô cứ đứng cười cười chẳng biết cái chuyện gì hết anh lên tiếng hỏi:

-Cười cái gì hả nhóc.

-Ha ha ha+Đáp lại anh là tiếng cười to hơn,sảng khoái hơn.
Anh đã tức giận,anh ta đứng dậy tiến lại chỗ cô anh ta tiến 1 cô lùi một cho đến khi cô bị dồn đến chân tường.Ngước lên nhìn anh cô lại cười.Anh chống tay khóa cô lại ở bên trong.

-Nói…+Lạnh quá đi mới sáng mà băng không tan hết khiến cô khẽ rùng mình nhưng có chơi thì có chịu.

-Tôi nói rồi mi có qính tôi không?+Cô nghiêm giọng nói.

-Nhanh.+Một từ không bớt lạnh.

-Coi như là đồng ý,chuyện là thế này vào một buổi sáng trong lành giọt sương còn đọng trên lá…

-Bớt nhây đi vào vấn đề chính.

Cô nhanh chống cúi xuống chạy nhanh ra khỏi vòng tay của anh ta.Cô cầm chiếc điện thoại gửi cái gì đó qua máy anh.Rồi cô chạy ra núp sau cánh cửa.Anh mở máy ra đập vô mặt anh là khuôn mắt độp trai không tì vết nhưng ngoài thứ đó ra thì còn có râu nè,mục ruồi nè,còn…Xấu đó là từ đầu tiên khi họ nhìn thấy bức ảnh này.

-Â n Di +Anh gầm gừ tên cô,trong tiềm thức cô biết có nguy hiểm không chạy thì sẽ chết.

-Mầy hứa rồi mà sao lại thất hứa chớ.

-Tao không qính mầy thì tao không ăn cơm.+Anh vừa nói vừa dí theo cô.

-Không ăn cơm thì ăn chào gà cũng được mà.+Cô cũng không vừa,vừa chạy vừa nói.

-…….

Họ dí nhau như những đứa trẻ dành kẹo vậy.Nhìn thấy họ mọi người trong bệnh viện không khỏi cười.Đang chạy cô nhìn thấy một em bé đang bị té trong khi chiếc xe lăng thì đang lăn từ trên lầu xuống.

Cô khẽ gọi tên Thiên Em chỉ tay về mục tiêu cần giúp rồi cô chạy nhanh đến đó.Anh như hiểu được vấn đề chạy theo cô đến đó.Cô đưa tay bế đứa bé đứng dậy còn Thiên Em thì nhanh nhẹn chặn chiếc xe lăng lại.Đúng lúc một anh bác sĩ chạy đến đỡ đứa bé.

-Con có sao không?

-Không con không sao,hai cô chú này đã cứu con.+Đứa bé chỉ vào cô và anh.Anh bác sĩ ngước lên nhìn cô khẽ cười rồi nói.

-Cảm ơn hai em nhiều.
Cô và anh cười rồi bỏ đi.Anh cũng đã nguôi giận nhưng có đều anh chưa lau mặt vậy mà nảy giờ chạy tùm lum hèn nào người ta cười cũng phải.Anh chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi chở cô về.

Hình như anh chàng đã quên mất cái gì đó nhỉ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN