Đừng Khóc Nhé Em
Phần 26
Ánh mắt của Hạnh lúc này tỏ ra rất cứng rắn ,không hề lung lay trước câu nói của Thục Anh …còn Thục Anh thì tỏ vẻ cay cú …
-Cô k cần phải kiềm chế cảm xúc làm gì,chẳng ai có thể bình tĩnh nổi như cô khi nghe thấy bạn trai đi với người khác …thật sự thấy ghê đấy…
-Còn cô biết người ta có bạn gái nhưng đi với họ rồi đến gặp người yêu họ nói …nói rằng cô có qua lại vs người yêu của người ta,tôi ghê cô hơn đấy…
Hạnh quay đi Thục Anh nói phía sau
-Anh ấy sẽ sớm chán cô thôi,anh ấy đang thử trải nghiệm xem cảm giác ở bên một người đàn bà đã từng có chồng sẽ thế nào…
Hạnh lặng lẽ bước tiếp đi,gã quản lý nghe thấy mọi chuyện liền đi ra cau mày hỏi Hạnh .
-Sáng sớm ra đã để chuyện riêng tư ảnh hưởng đến công việc,anh thất vọng về em.
-Em xin lỗi em hứa chuyện này sẽ k xảy ra nữa đâu ạ
-Tranh nhau một gã đàn ông,có đáng không?
-Em k có thói quen tranh giành với ai cả,sếp hiểu lầm rồi…
Nói xong Hạnh quay đi,cô cảm thấy rất bực vì sáng sớm đã có những chuyện k tốt…
Thái ngồi trong phòng làm việc anh ta suy nghĩ về chuyện đêm qua,anh ta chưa bao giờ say gục đến mềm người như vậy,anh ta nhớ lại rượu mà gã Tuấn phó khoa gọi ,từ lúc uống rượu đó thì Thái say rất nhanh…Thái liền lấy ống tiêm trong ngăn bàn tự tay hút một lượng máu vào ống rồi mang đi xét nghiệm…
Kết quả cho thấy trong máu của Thái có ketamine một loại chất có trong thuốc gây mê…
Đúng lúc Tuấn gõ cửa đi vào …
-Hôm qua rực rỡ chứ ông bạn…
Thái dùng củi trỏ dí vào cổ Tuấn rồi ép anh ta vào chân tường,Tuấn đập lưng vào rồi cau mặt
-Hôm qua cậu dở trò gì vào rượu…
-Bạn nói gì tôi chả hiểu,sao bạn gay gắt thế
-Cậu sẽ phải hối hận vì dám chơi tôi…
Thái bỏ tay khỏi cổ Tuấn,anh ta thở hổn hển…Tuấn ôm cổ
-Tôi nói thật là cái Thục Anh nó say ông,nó nhờ tôi muốn gần gũi ông,tôi chả biết từ chối kiểu gì nên có cho tí tê tê vào rượu cho ông nhanh say,tôi có làm gì đâu…
-Điên hết rồi…
-Phải rồi ông bảo con bé Thục Anh nó điên vừa thôi,bố nó làm giám đốc bệnh viện,tôi k nghe cũng k dc cơ rồi khó thăng tiến,có phải như bạn đâu…
Đúng lúc bên ngoài y tá nói
-Bác sỹ Thái,có giám đốc ghé ạ
-Ừm
Tuấn vội đi ra cúi chào bố Thục Anh,ông ta với vẻ mặt kiêu ngạo chỉ nhìn Thái rồi đóng cửa lại…
-Hôm qua con tôi k về nhà,nó nói đêm qua ở nhà cậu thế là sao?
-Hôm qua k phải như giám đốc nghĩ,tôi vs con gái ông hoàn toàn k có chuyện gì.
-Tôi sao cần biết có hay không nhưng cậu giữ nó lại qua đêm ở nhà cậu thì cậu phải có trách nhiệm ,k thể nói xuông là xong được
-Tôi phải có trách nhiệm gì?
-Trách nhiệm gì tự bản thân cậu phải nghĩ lại đi hỏi lại tôi,cậu thật k đáng mặt đàn ông…
Bố Thục Anh rời khỏi phòng,Thái lầm bầm nắm chặt tay,cô trợ lý đi vào nói
-Sếp gọi tôi
-Chuyện bên kia thế nào rồi ,nhanh chóng rời khỏi cái viện quái quỷ này thôi…
-Ngày mai sẽ bầu cử ,mọi chuyện vẫn trong vòng kiểm soát ạ
-Tốt lắm ,giờ tập trung tất cả nguồn lực để sẵn sàng cho việc tôi lên làm chủ tịch thành phố…
-Vâng…sẵn sàng ạ…
Tuấn hôm đó vừa ra xe gã bị vài tay chủ nợ đòi tiền …
-Bác sỹ Tuấn có tiền rồi trả tôi đi nhỉ
-Ai bảo các anh tôi có tiền sao tới tận đaY,chỗ này chỗ tôi làm việc
-Số tk tôi đây,quét mã đi nào bác sỹ Tuấn ,kẻo tôi lại vào trong đó đòi lại mất mặt bác sỹ
Tuấn vừa nhận dc tiền Thục Anh gửi thì phải đưa cho đám vay lãi,anh ta cay cú đập vô lăng thật mạnh “ Khốn nạn…”
Thái từ xa đứng trên ban công hút thuốc nhìn rồi cười nhẹ…có lẽ đó chính là cái giá quá nhẹ nhàng mà Tuấn phải trả khi dám chơi Thái một vố…
Trong lòng Thái giờ chỉ ái ngại về vấn đề đối diện với Hạnh…trở về nhà anh ta vẫn thấy Hạnh ở trong bếp đang nấu nướng…cảm giác mọi bất an trong lòng tan biến…
Cô Tâm thấy Thái cứ đứng ngẩn người bèn lên tiếng…
-Cậu Thái về rồi đấy à…
Hạnh nghe thấy quay ra rồi cả hai nhìn nhau ,cô lại vội quay vào tránh né ánh mắt Thái…
-Vâng tôi về rồi…
-Hôm nay có nhiều món ngon mà cậu thích đấy…cô Hạnh làm cả chiều nay
Hạnh lắc đầu
-Kìa cô,có cô nữa mà…
-Cô chỉ phụ rau dưa thôi,k ngờ Hạnh nấu ăn khéo tay ghê…
Thái nhìn khiến Hạnh ngại…
Anh ta đi vào thang máy đưa xuống căn phòng dưới lòng đất thuỷ cung…chiếc giường đã được thay mới…Thái phủi chỗ mà Hạnh nằm…anh ta nhận được cuộc gọi của Thục Anh…
-Bố mẹ em mời mai anh sang nhà ăn cơm
-Anh bận…
-Đùa bố em mời đấy nhá
-Bố em chứ k phải bố anh,anh bận,em bớt làm mấy chuyện điên rồ đó nữa đi,anh coi em như em gái ,vì thế giữa chúng ta sẽ không bao giờ có gì xảy ra chuyện nam nữ
-Em k muốn
-Một là giữ quan điểm anh em,hai là chấm dứt tất…
Thái cúp máy,vẻ mặt anh ta tỏ rõ thái độ khó chịu khi nghĩ tới Thục Anh…
Đi lên bàn ăn thấy Hạnh đang xem tivi ở phòng khách ,Thái liền gọi
-Ăn cơm thôi…
-À vâng…
Trong suốt bữa cơm Hạnh k hỏi chuyện về Thục Anh,Thái lên tiếng trước
-Chuyện của anh và Thục Anh
-Sáng nay cô ta có tới tìm em rồi,chuyện hai người em không quan tâm đâu,bởi vì em chẳng là gì của anh để mà có quyền cấm anh đi với người này người nọ,giữa chúng ta là thoả thuận,ở đây có cơm ngon áo mặc là quá đủ với em rồi…
Tuy nhiên giọng điệu của Hạnh lại khiến cho Thái k mấy vui vẻ…
-Ý em là anh đi vs ai em cũng k can dự
-Dạ vâng ,đó k phải việc em nên quản…
-Khá đấy…
Câu nói của Thái lúc này biểu hiện đầy vẻ cay cú bởi vì trong câu nói của Hạnh chứng tỏ …anh ta cũng chẳng là gì của cô …
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!