Đừng Khóc Nhé Em - Phần 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
318


Đừng Khóc Nhé Em


Phần 30


Hạnh phúc mà Hạnh thường thấy trên phim,trên những câu chuyện chỉ có trên sách vở lại đang hiện hữu xảy ra với cô ở ngay thời điểm hiện tại,ngay lúc này cô đang được người đàn ông tài giỏi lắm tiền và dành nhiều tình cảm cho cô đang tay trong tay nắm chặt tay cô không rời,luôn nở nụ cười tươi để cô cảm thấy yên bình mỗi khi ở bên anh ấy…
Hạnh cũng mỉm cười để cho hoạ sỹ vẽ chân dung của cả hai …sau khi xong người hoạ sỹ có ghi dòng chữ “ Kỉ niệm hồ gươm 22/6/2020”
Cầm bức chân dung Thái nói lớn
-em mũi to thật đấy ,nhìn ngta vẽ này mũi em bằng cả ngón tay anh…
Hạnh sờ lên mũi khiến Thái phì cười
-Có thể tối quá anh ấy vẽ không chuẩn chứ mũi em làm gì to như vậy…mà ai cũng nói em được mũi cao tây đấy…
-Đúng rồi nét đẹp không thẩm mỹ
Thái sờ nhẹ lên tóc Hạnh,cô ngại liền đánh trống lảng đi…
-Bên kia có cóc kìa anh ăn không …
-Anh k biết ăn cái đó
-Ôi dời ngon mà sang đây em cho anh ăn thử
Hạnh nắm tay Thái đi sang bên đường,Thái như đứa trẻ ung dung tự tại chạy theo Hạnh cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay cô…anh ta miệng nở nụ cười đầy hạnh phúc…
Tại Sài Gòn…
Yến nước mắt rơi lã chã không buồn nói gì sau khi biết mình đã sảy thai…mẹ Yến đưa cốc sữa lên miệng cô
-Mẹ bảo này con có nghĩ thì chuyện cũng đã như vậy rồi,không thể thay đổi con ạ…
-Con k hiểu sao con lại mất con nữa,mẹ có thể nào nói cho con biết được không?
-Hùng nó nói chuyện vs bác sỹ rồi,do cơ thể con yếu và nhiều yếu tố khác nên mới như vậy,hai đứa còn trẻ sẽ còn nhiều cơ hội mà con…
-Con buồn quá mẹ ơi,con đã trông mong em bé này biết bao nhiêu…tại sao ông trời lại k cho con có con nữa hả mẹ,hay do con đã làm sai điều gì
-Thôi bình tĩnh nào bớt suy nghĩ đi…nghĩ nhiều con sẽ già nhanh đi,xấu đi …con cái là duyên số con ạ…
Hùng trở về nhà mở đèn ngủ thấy con trai đã ngủ say,anh ta xoa đầu thằng bé rồi nói khẽ
“ Trong đời bố có con là đúng ý nhưng bố k cho phép có thêm bất cứ ai nữa,ngoài ý muốn là bố k cho phép xuất hiện”…
Tại nhà hàng Nhật Bản
Phó giám đốc công an người muốn ứng cử vị trí chủ tịch thành phố gặp chủ tịch Quốc Hội
-Xin hãy giúp tôi qua vụ này,chuyện bê bối lần này là do có kẻ hãm hại tôi đúng lúc đang tranh cử như thế này
-Biết là đang tranh cử thì cậu phải nên thận trọng đi chứ ,lại sơ xuất xảy ra bê bối k thể chấp nhận được như vậy…tôi cũng khó cứu cậu
-Thật sự là tôi cũng đã sơ xuất và bị gài,hôm đó thật đúng là bị gài ,dã man thật
-Làm công an mà lại k biết bản thân bị gài,ứng cử lần này có 3 người đang được nổi bật đó là cậu,giám đốc công ty LK và một trưởng khoa chấn thương chỉnh hình đại học Y…ai có thể gài cậu…
-Giám đốc công ty LK hắn rõ ràng gài tôi còn trưởng khoa kia k thể so vs tôi được
-K được chủ quan,người có tài thì luôn toả sáng ở mọi nơi,hãy nhớ lời tôi thành hay bại giờ chỉ có thể dựa vào thực lực của cậu …
-Tôi hiểu rồi…
Nói xong gã phó giám đốc cho các tay sai đi hối l ộ rất nhiều người hòng đoạt được cương vị chủ tịch thành phố…
Thái đưa Hạnh về đến cửa nhà,nhìn cô ngủ ngon lành bên hàng ghế phụ anh ta mỉm cười rồi nhớ lại khi nãy Hạnh đưa miếng cóc vào miệng Thái,anh ta k ăn được cay nên cay đến chảy nước mắt…dù rất khó chịu nhưng Thái vẫn cố cười …
Định đặt tay lên má Hạnh rồi lại chợt rụt lại…Thái nói khẽ
“ Nếu thời gian quay lại,em có muốn bên cạnh anh…Có muốn nắm lấy tay anh đi qua giông bão không…anh nhớ em rất nhiều,kỉ niệm là thứ gì đó giết chết trái tim anh mỗi ngày trôi qua,cứ thấy em hạnh phúc là anh sẽ hạnh phúc,anh đã ngu ngốc nghĩ như vậy đấy ,thế rồi em lại chẳng hạnh phúc điều đó khiến anh day dứt,giá như chúng ta k xa nhau thì đời này có lẽ đã trọn vẹn biết bao”…
Thái xuống xe thì Hạnh mở mắt,cô nghe thấy tất cả rồi cô cảm thấy bối rối khi thấy Thái nói những điều vừa nãy…Thái mở cửa của Hạnh cô giả vờ dụi mắt rồi bước xuông…
-Đến rồi ạ
-Ừ về nhà rồi…
Bàn tay Thái đưa ra nắm lấy tay Hạnh…cô khẽ đặt bàn tay mình lên bàn tay Thái…
-Chúng ta trong quá khứ đã từng gặp nhau chưa?
Câu hỏi của Hạnh khiến cho Thái giật mình,anh ta đánh trống lảng
-Anh k hiểu em nói gì,vào nhà nhanh k sắp mưa rồi
-Chắc chắn trong quá khứ chúng ta đã từng gặp nhau…
Thái k muốn nói cho Hạnh …để quên đi kí ức rằng anh là đứa trẻ mồ côi bị bạo hành…Thái quay đi
-Anh chưa từng gặp em…
-Không đúng,có gì đó nói cho em rằng hình như chúng ta đã gặp nhau
-vậy đó là khi nào,ở đâu?
Hạnh ngẩn người vì thực sự cô không nhớ gì cả…
-Em k biết nhưng có gì đó ,từ lời anh nói có gì đó mà khiến em…em cảm thấy k tự dưng mà anh đối xử tốt vs em như vậy,k chỉ đơn thuần là trai gái thích vu vơ
-Vậy thì em sai rồi,anh thích em chỉ là bộc phát,anh thích gì anh phải có được,chỉ vậy thôi…
-Em đặc biệt hơn những cô gái khác phải không?
-Hơn chỗ nào…anh k quen em hãy nhớ kĩ là như thế…
Đúng lúc đó Thục Anh đi ra thấy Hạnh…còn Thái thì tóm lấy tay Thục Anh quay đi khiến cô ta đang ú ớ…
Hạnh lúc này mỉm cười khi thấy Thục Anh mặc đồ ngủ trong nhà này…cô cười bản thân
“ Mày đang sao vậy Hạnh…mày đâu khác gì ,mày tự ảo tưởng”…
Trời đang mưa Hạnh bỏ chạy ra ngoài trời mưa đêm tối…gió hun hút…

Yêu thích: 2.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN