Đừng Khóc Nhé Em
Phần 31
Cơn mưa bất chợt mang nỗi đau quay lại …khi tất cả đang dần phai…
Thái vừa vào trong phòng,anh ta đẩy Thục Anh về phiá tường
-Anh hỏi em tại sao lại ở đây trong bộ dạng như vậy
-Anh nói vậy là sao…em chỉ là muốn tạo kỉ niệm cho cả hai
-Em có lòng tự trọng không,anh chỉ hỏi em câu đó thôi…
Câu nói như xúc phạm thẳng đến Thục Anh,cô ta cau mày rồi ném chiếc bánh xuống đất
-Anh sẽ phải hối hận vì những lời nói hôm nay…tôi sẽ khiến anh mất tất cả,tôi hứa danh dự đấy…
Thục Anh quay đi Thái gằn giọng
-Em động đến anh,bố em sẽ phải hứng chịu hậu quả,hãy ghi nhớ lời anh…
-Đừng doạ em,anh thì làm được gì…
-Thử xem…
Thục Anh thấy rợn người khi Thái bỏ cặp kính cận ra nhìn cô ta rồi cười nhẹ…
Cô Tâm lo lắng nói vs Thái
-Cậu Thái cô Hạnh bỏ đi rồi…
-Bỏ đi…
-Vâng cô ấy chạy ra ngoài rồi ,tôi chạy theo k kịp…trời đang mưa to quá…
Thế nhưng Thục Anh tự lái xe ra khỏi nhà Thái vội vã còn Thái lại rất bình tĩnh,anh ta châm thuốc hút đứng trên lầu nhìn về phía xa màn đêm đen tối thăm thẳm…từ sau một cô gái mặc vest đen là cô trợ lý của Thái…
-Ngày mai sẽ có kết quả tranh cử và sẽ được công bố vào ngày kia…sếp đang lo lắng đúng k ạ,mọi chuyện đều nằm trong tay sếp rồi mà…
-Hạnh bỏ đi rồi
-Sao ạ,sao cô ấy lại thế mới được chứ…cô ấy cứ làm sếp buồn như vậy thật sự là không được…
-Hôm nay cô ấy hỏi tôi rằng chúng tôi liệu đã từng gặp nhau trong quá khứ hay chưa,tôi đã sợ và k muốn thừa nhận,tôi đã trốn tránh…tôi sợ phải kể rằng tôi là một đứa trẻ đã bị đối xử tồi tệ tới mức nào…tôi k thể kể rằng tôi đã có quá khứ rất tàn nhẫn…và trong quá khứ đó có cô ấy,tôi chưa đủ can đảm để nói ra …
-K phải sếp không đủ can đảm,mà là sếp thật sự mới là người bị tổn thương tâm lý một cách nghiêm trọng…
Hạnh đội mưa quay lại nhà cô bạn thân …cô chẳng nói điều gì khi bạn hỏi
-Có chuyện gì k nói vs tao được sao?
-không sao đâu,đi nghỉ đi,tao ở nhờ vài hôm nhé
-Được rồi cứ thoải mái đi nhé,cần gì cứ gọi
-Ừ rồi đi nghỉ đi
Hạnh ngồi bên giường nhìn ra ngoài trời mưa,cô gọi về cho con gái…
-Mẹ chưa ngủ ạ
-Mẹ nhắn tin cho con cả tối sao con không trả lời mẹ
-Nay bà làm rằm vừa hết cỗ xong mẹ ạ ,con để máy trong ngăn kéo ,mẹ ngủ muộn thế
-Ừ mẹ nhớ con lắm,chỉ muốn nhanh chóng thành công để đón con lên với mẹ
-Mẹ cứ bình tĩnh,con chờ được mẹ ạ,con biết mẹ vất vả nhưng mẹ cố gắng mẹ nhé…
Nghe con nói tới đây Hạnh bật khóc lớn ,cô ôm miệng nhìn ảnh con qua điện thoại rồi nghẹn ở cổ họng…
Cả đêm đó Thái cũng k ngủ,anh ta ngồi nhìn thuỷ cung của mình,nhìn những chú cá bơi lội với ánh mắt đầy u sầu…tiếng Hạnh lúc còn nhỏ cứ vang vọng bên tai…
-Anh sâu ơi mẹ em bảo mai anh đi xa à
-Đâu có anh có đi đâu đâu
-Anh k được đi đâu nhé,anh phải ở đây với em,anh nhìn xem vết rắn cắn này là em đỡ cho anh,anh phải nuôi em…
-Anh không bao giờ quên đâu ,chờ anh nhé…Hạnh nhất định phải chờ anh…
Đứa trẻ 15 tuổi ngày đó biết ngày mai sẽ đi ,cậu nhóc lặng lẽ gập quần áo vừa gập vừa khóc,nhìn bức ảnh mà cả hai được chụp chung trong dịp tết ở cô nhi viện…Thái khi đó tay run lên…
Trở lại thực tế…Thái đi ra bàn làm việc,anh ta ấn khoá két mở ra bên trong có bức ảnh …bức ảnh Thái nắm tay Hạnh lúc còn nhỏ…
“ Chỉ nghĩ tới ngày ta cách rời mà anh thấy tâm can thật sự rối bời,em quên đi quá khứ đó là điều anh muốn,em quên đi như vậy rất tốt,chúng ta sẽ làm lại,sẽ có những kỉ niệm đẹp hơn những kí ức tàn nhẫn kia”…
Có lẽ trong kí ức đó có điều gì đó mà khiến Thái k muốn Hạnh nhớ ra…
Hôm sau…Thục Anh cô ta tức giận và cay cú khi nghĩ đến câu nói của Thái ,cô ta lại tìm tới làm phiền Hạnh tại nhà hàng…
-Tôi có thai rồi,có lẽ tôi và anh Thái sắp kết hôn thế nên xin cô hãy lùi một bước,anh ấy chỉ đang cảm nắng cô thôi,chúng tôi đã quen nhau rất lâu rồi giờ nếu vì cô mà anh ấy k cưới tôi thì cô có an lòng được không?
-Không thể có chuyện đó được …
-Đây là hình ảnh siêu âm tôi vừa khám,cô xem đi,đã được ba tháng rồi…nghĩa là trước lúc cô tới vs anh ấy thì chúng tôi đã quen nhau rồi,nên cô phải hiểu tại sao tôi lại cứ sốt sắng rồi gây khó dễ với cô,cùng là đàn bà mong cô hiểu cho tôi được không?
-Chuyện này quá đột ngột tôi k thể nói gì lúc này
Hạnh cầm tờ siêu âm đi mà k hề biết Thục Anh là bác sỹ,cô ta sang khoa sản xin tờ siêu âm là việc rất đơn giản…
Cô run rẩy đeo ba lô lên vai gã quản lý nói
-Đang giờ làm em đi đâu thế
-Em xin lỗi em hơi mệt,em xin nghỉ hôm nay ah
-Hay trúng gió rồi để anh đưa về,anh đưa em về nhé
-Em đi xe buýt được rồi…
Hạnh chạy như đang lỡ điều gì đó,cô muốn hỏi Thái cho rõ ràng nhưng rồi khi trên xe buýt trên màn hình ti vi cô thấy Thái mặc vest lịch lãm đứng sau là rất nhiều thư kí…mọi người xì xào
-Chủ tịch thành phố mới đấy trẻ tuổi thật
-Trẻ bây giờ mới giỏi mới tài lãnh đạo tốt…
-Ôi mặt lạnh tanh đẹp trai thật ấy….
Hạnh nhìn thấy Thái trên tivi với cương vị mới,k còn là một trưởng khoa nữa mà anh ta giờ đã là chủ tịch thành phố…
Hạnh xuống xe buýt,cô nhìn ngã tư đường rồi chẳng biết nên đi đâu…cô lại lặng lẽ bắt xe về quê…trong lòng cô ngổn ngang nhiều suy nghĩ…cô tự nhủ “ Mình đi mấy ngày nay rồi anh ta k gọi cũng không nhắn nhủ gì thì có lẽ tất cả đã thật sự chấm dứt rồi…mình còn hỏi để làm gì”
Nói xong Hạnh lủi thủi ôm ba lô đi lên xe về quê…
Sau buổi họp báo Thái vội vã trở về,anh ta hỏi trợ lý
-Tôi đi được chưa vậy
-Sếp đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ rồi,giờ sếp có thể thoải mái đi gặp cô ấy …cô ấy đang trên đường về quê rồi…
Thái mỉm cười rồi phóng thẳng xe về quê Hạnh,anh ta mong ngóng được gặp Hạnh,chờ Hạnh ở cổng làng đúng lúc Hạnh bước xuống xe khách…cô thẫn thờ khi thấy Thái đang đứng cùng nụ cười rạng rỡ như mọi lần…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!