Duyên đến có phải là em
Chương 13 : Ngoại Truyện 1: Nam Hạ Vũ
Vũ, Hạ Vũ là cái tên mà mọi người hay gọi tôi. Tôi chưa bao giờ để ý cái tên của mình cho lắm, cũng chưa bao giờ hỏi bố mẹ về ý nghĩa của nó. Cho đến một hôm có một cô gái nghe thấy cái tên của tôi rồi mỉm cười.
-” Ồ , Hạ Vũ, cơn mưa mùa hạ. Tên thật hay!”
Tôi bình thường chả hứng thú với ngữ văn, càng không hứng thú với tiếng Hán. Nhưng bà mẹ nhà tôi thì lại rất thích xem phim Trung Quốc, tình cảm lãng mạn hay cung đấu tiên đấu gì cũng đều xem cả. Vốn dĩ tôi nghĩ tên mình được lấy ra trong một nhân vật bà thích trên TV. Ấy nhưng, hôm đó tôi về hỏi bố. Thì bố bảo, mùa hè năm đó tôi được sinh ra vào lúc trời mưa rất to nên ông đặt tên là Hạ Vũ.
Giông tố cuộc đời là điều không thể tránh khỏi. Nhưng bố chỉ mong cuộc đời tôi như cơn mưa mùa hạ, chỉ ào ạt trong chốc lát rồi sau đó lại hửng nắng hồng.
Cô gái tôi thương, có cái tên rất đẹp.
Diệp Huyền!
Thật ra tôi hơn Diệp Huyền một tuổi. Nhưng vì khi nhỏ tôi rất hay ốm nên bố mẹ khai sinh muộn cho tôi một năm. Đây có lẽ cũng là duyên phận cho tôi gặp được cô ấy.
Tôi quen Diệp Huyền vào cuối mùa hạ bắt đầu sang thu. Đó là vào buổi gặp mặt đầu tiên tại ngôi trường mới.
Đời không như ngôn tình. Người đầu tiên thu hút tôi không phải là Diệp Huyền mà là người con gái xinh xắn ngồi bên cạnh cô. Con trai mà thường thích ngắm những cô gái đẹp là chuyện bình thường.
Thế nhưng cô bạn đó chỉ được xếp ngồi dưới tôi. Còn người ngồi bên cạnh tôi, các bạn biết đấy, còn ai ngoài Diệp Huyền?
Diệp Huyền là thủ khoa của khối. Còn tôi đứng thứ 40 của lớp. Gần chót bẹt. Nếu như tôi biết tôi của nhưng năm tháng sau này sẽ yêu Diệp Huyền đến như thế. Tôi sẽ cố gắng cho cô ấy một cái nhìn đầu tiên tốt hơn. Ít nhất không phải là đứa đội sổ của lớp.
Mối tình đầu của tôi không phải Diệp Huyền. Đó là vào cuối năm lớp 10 tôi nhận được cái gật đầu từ cô em thanh mai trúc mã gần nhà. Em ấy tên Nguyễn Thanh Linh. Thanh Linh hoàn toàn phù hợp với gout thẩm mỹ của tôi khi đó, xinh đẹp, giỏi giang. Nhưng mà tôi cũng chỉ là một chàng trai học hành bình thường cũng không quá đẹp trai, lại còn mê game. Bảy tháng sau, chúng tôi liền chia tay. Đương nhiên là Thanh Linh đá tôi. Lúc đó tôi còn yêu cô ấy vì vậy rất buồn. Cứ ngỡ như đó là tình yêu đẹp nhất cuộc đời, cho đến ngày Diệp Huyền bỏ lại tôi. Tôi mới biết rằng, đau khổ vì tình thật sự nó như thế nào.
Tôi cũng không biết mình thích Diệp Huyền từ khi nào. Chỉ biết là vào một ngày, cô ấy giận dỗi tôi không chịu nói chuyện với tôi. Vì còn tức giận nên đôi môi mím chặt, gương mặt ửng hồng như trái táo cặm cụi ghi bài không thèm liếc tôi đến một cái. Ánh sáng bên cửa sổ hắt lên gương mặt trắng nõn mũm mỉm của Diệp Huyền. Chẳng hiểu sao lúc đó trái tim tôi như lỡ nhịp, tiết học đó chỉ biết nằm xuống bàn nhìn cô ấy.
Hoặc cũng là những tiết, Diệp Huyền ngủ gục xuống bàn vì thức đêm. Nhìn cô ấy ngủ say như vậy cũng không nỡ đánh thức vì vậy tôi liền ngồi chép bài thật đầy đủ vì tôi biết sau khi tỉnh dậy Diệp Huyền sẽ đi mượn vở người khác để chép lại hết bài tập. Con người cô ấy nói lười cũng không lười nói chăm chỉ cũng không quá chăm chỉ.
Hay là những lúc cô ấy kể chuyện cho tôi nghe. Một mình cô ấy như đọc thoại với chính bản thân nhưng tôi luôn nhìn thấy hai chiếc răng thỏ xinh đẹp của cô ấy mỗi lúc cô ấy cười cùng đôi mắt híp lại như vầng trăng khuyết. Lúc đó tôi liền cảm thấy hoa hậu năm nay cũng không xinh bằng Diệp Huyền. Bởi người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Và cũng có lúc thấy khóe mắt Diệp Huyền ẩm ướt, rồi những lúc cô ấy đưa lưng về phía tôi rơi nước mắt. Tôi lại cảm thấy xót xa và đau lòng. Cô gái của tôi, tưởng chừng mạnh mẽ nhưng lại mau nước mắt.
Còn có rất nhiều, rất nhiều, chỉ là không rõ, thích cô ấy từ khi nào không hay…
Hết ngoại truyện 1.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!