Ê Nhóc! Em Thích Anh!
Chương 48 - Quỷ Dữ
Thiên Vương một thân đen huyền từ trên lầu bước xuống. Đôi mắt cậu hằn lên những tia máu, lạnh lùng và đầy sát khí, nó khiến cho người ta không dám đến gần, càng không dám nhìn vào mắt cậu dù chỉ là một khoảnh khắc. Tay cậu nắm hờ ở hai bên, đôi chân thon dài khoẻ khoán sải từng bước lớn về phía trước, nhanh như một cơn gió.
Dương Mịch Ân từ phòng ăn bước ra, nhìn thấy bộ dạng cậu như vậy, cô không khỏi giật mình. Lại chuyện gì nữa đây? Để thăm dò, Dương Mịch Ân khẽ lên tiếng, tuy nhẹ nhàng nhưng đủ để thu hút sự chú ý của Thiên Vương.
“Cậu không ăn cơm à?”
Nghe thấy câu hỏi của Dương Mịch Ân, Thiên Vương đưa đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía cô. Chúng như hòn ngọc quý sắc sảo, nổi trội trong đó không phải là vẻ đẹp thuần khiết, mà là sự đe doạ của thần chết, lạnh lẽo đầy tuyệt tình.
“Dọn hết đi.”
Nhẹ nhàng phun ra ba chữ, Thiên Vương chả đợi Dương Mịch Ân đáp lại, liền nhanh chóng đi ra khỏi biệt thự, ngồi vào chiếc Ferrari đã đợi sẵn từ nãy giờ.
Dương Mịch Ân có phần hốt hoảng. Cho dù bình thường cậu có lạnh lùng với cô thế nào, có kiệm lời với cô ra sao, cũng tuyệt đối không đáng sợ như bây giờ. Nguyên nhân gì đã khiến cậu thành ra như vậy? Chả phải mới sáng nay mọi thứ đều ổn hay sao? Sao bỗng dưng từ trường về, cậu liền thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy? Trong trường đã xảy ra chuyện gì?
Vội vàng liên lạc cho gián điệp mà cô đã giao nhiệm vụ ở trường, Dương Mịch Ân lo lắng đến chảy mồ hôi lạnh.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thiên Vương ngồi ở trong xe, cậu tuỳ tiện lấy ra một gói thuốc lá đặt ở trong hộp, bóc vỏ rồi đưa một điếu lên miệng. Rít lấy một hơi thật mạnh, khói từ mũi và miệng cậu từ từ bay ra, khiến cho khuôn mặt cậu trở nên mờ ảo và đầy bí ẩn. Lâu rồi cậu không dùng, bây giờ dùng lại, cảm giác cũng không khác mấy lúc trước, chẳng qua là giải toả nỗi buồn của bản thân mà thôi.
Kéo cửa kính xe để khói thuốc có thể bay ra ngoài, Thiên Vương cảm nhận được những hạt mưa tinh nghịch đang không ngừng rơi vào mặt cậu, mát lạnh đầy tinh khiết.
Cuối cùng thì mưa đầu mùa cũng đã đến, nó kéo đến thật bất ngờ, khiến cho người ta không thể nào lường trước được. Mưa rất lớn, xối ướt tất cả vạn vật xung quanh, khiến cho những tiểu thương buồn rầu vì không bán được hàng, còn những kẻ bán hàng rong lại đang lo lắng vì không có nơi để trú ẩn. Cây cỏ được tắm mát, ướt sũng nước những nước, phát sáng dưới bóng đèn đường màu vàng nhạt. Tất cả bao trùm lên một bầu không khí ẩm ướt, buồn đến lạ, đặc biệt là với con người đang đau khổ như Thiên Vương, đây thật sự càng khích thích sự giải phóng cơn thịnh nộ trong cậu.
Chiếc Ferrari dừng lại trước một khoảng đất trống, do trời mưa, mặt đất khô ráo sớm đã hoá thành bùn, lầy lội khó đi. Ở giữa nơi đó là hai nhóm người đứng đối diện nhau, họ đội mưa đội gió mà không hề ngần ngại muốn quyết chiến một trận sinh tử, thể hiện thế lực của bản thân. Bên người mỗi nam nhân kia đều có vài khẩu súng, đạn và dao găm, đó là những thứ cơ bản khi muốn sống sót trong trận chiến. Hai tên cầm đầu của nhóm người đó đang thương lượng, có vẻ bên kia rất kiêu ngạo, không hề biết bản thân sẽ phải nhận kết quả như thế nào.
Thiên Vương ở trong xe khẽ nhếch mép. Chỉ là một đám người không biết tự lượng sức mình, đã vậy còn tự cao tự đại, sớm muộn gì cũng phải chết, cứ cho bọn chúng vênh váo, khi nào nhìn thấy Diêm Vương rồi, ắt sẽ hiểu mọi chuyện.
Thiên Vương mở cửa xe, trên tay cậu không hề có bất cứ thứ vũ khí nào, sải bước thẳng về phía đám người kia. Bước chân cậu vững chắc, thần thái đầy sát khí, khiến cho đám người tự đắc kia lộ ra bộ mặt khinh bỉ. Điều đó càng khích thích Thiên Vương, nếu như khuôn mặt kia nhuốm đầy máu thì sẽ thế nào nhỉ? Thật là thú vị nha!
Thuộc hạ của Thiên Vương ngay khi nhìn thấy cậu, liền cúi thấp người cung kính, gọi một tiếng “lão đại”. Cậu chỉ khẽ phất tay, đôi mắt xuất hiện rõ những ham muốn.
“Đừng nhiều lời nữa, bắt đầu đi!”
Đám người này kiếm chuyện thật đúng lúc, vừa hay lại có thể là thứ trò chơi giải trí cho cậu.
Sau câu nói của Thiên Vương, người của hai bên lập tức lao vào giao chiến, kẻ cần súng, người cầm dao, chỉ riêng Thiên Vương dùng tay không, giết liền mấy tên thuộc hạ của đối phương. Cũng không tệ. Lâu rồi mới được vận động, cảm giác thật thoải mái a!
Lối đánh của Thiên Vương rất tàn bạo. Cậu không bẻ cổ, thì bẻ chân, khiến cho đối phương đâu đớn đến tột cùng, thậm chí, để thoã mãn thú tính của bạn thân, cậu chẳng ngần ngại dùng tay không mà móc mắt của họ. Máu từ hốc mắt chảy ra, vừa hay thừa mãn được ước muốn của cậu, khiến cậu càng thêm hung hãn.
Giữa đám người hỗn loạn đó, đôi mắt Thiên Vương bất chợt nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc, bóng dáng đó khiến cậu hưng phấn, muốn cùng hắn đối đầu một trận, xem rốt cuộc hắn có cái gì, lại có thể thân thiết với Phương Vy như vậy.
Lâm Nhất Kiến cảm nhận được tiếng bước chân từ phía sau, nhanh như chớp, anh liền né được đòn tấn công của đối phương. Đưa mắt nhìn về phía kể tấn công mình, anh mới ngạc nhiên. Tại sao Thiên Vương lại ở đây? Bình thường cậu ta đâu tham gia vào mấy trận đấu nhỏ nhặt này, sao bây giờ lại thay đổi?
“Bất ngờ lắm à?”
Thiên Vương lên tiếng. Nước mưa xối vào người cậu, làm cho khuôn mặt anh tuấn lấp lánh dưới ánh trăng.
“Tôi cũng bất ngờ lắm đấy! Anh chẳng phải là thầy giáo sao? Sao lại có mặt ở đây, chém chém giết giết người khác? Thầy giáo cũng có quyền đi giết người à?”
Lâm Nhất Kiến không trả lời, anh chỉ tập trung quan sát Thiên Vương. Cậu mặc bộ đồ màu đen, nhưng cũng không thể che giấu được tay cậu đang dính máu, dù được nước mưa xối rửa như thế nào, vẫn còn động trên đó những giọt màu đỏ óng ánh. Đôi mắt cậu toả ra đầy sát khí, như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Mái tóc bình thường được chải gọn gàng, bây giờ lại ướt đầy nước mưa, bết lại với nhau. Còn một điều mà anh dễ dàng nhận thấy được ở cậu, đó chính là con ác quỷ đang không ngừng làm càng, muốn thoã mãn cơn khát máu của nó. Thì ra cậu ta cũng có mặt này, đây có lẽ chính là cái uy để cậu nắm giữ Thiên Vũ bao lâu nay. Một con quỉ đội lốt người!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Dương Mịch Ân ngay sau khi nhận được thông tin của gián điệp, cô thật sự rất bất ngờ. Chả phải Phương Vy đã bị Rose đâm trọng thương rồi sao, tại sao bây giờ trong trường lại xuất hiện thêm một Phương Vy nữa? Cô ta còn rất thân thiết với Mạc Đổng Quyên, vậy thì không thể nào là giả mạo được, nhưng theo lời Rose nói, Phương Vy trước khi được đưa đến bệnh viện, toàn thân đều nhuốm đầy máu, chín trên mười phần trăm cô ta không thể nào đến trường được trong thời gian sắp tới. Vậy con người lành lặn xuất hiện trong trường là ai? Hay Phương Vy có liều thuốc khiến cho chấn thương hồi phục nhanh hơn bình thường? Không, việc đó thật hoang đường!
Gạt chuyện Phương Vy sang một bên, Dương Mịch Ân đã hiểu được lí do vì sao Thiên Vương lại nổi giận. Vì cậu đã tìm cô suốt nhiều ngày qua mà không hề có tin tức, đùng một phát, Phương Vy liền xuất hiện trong trường, nhưng cậu lại không thể làm được gì. Đây chính là cảm giác đau đớn và bị sỉ nhục. Tại sao cậu lại phải chịu đựng những thứ đó? Tất cả liệu có đáng không?
Lao ra khỏi nhà, Dương Mịch Ân chẳng ngần ngại mà đội mưa chạy đến nơi Thiên Vương đang bộc phát cơn thịnh nộ của mình. Hy vọng là cậu sẽ không có chuyện gì. Cậu chỉ cần tỉnh lại, mọi chuyện cô đều sẽ nói cho cậu nghe, cho dù cô có phải chịu sự chán ghét của cậu đến mức nào. Khi cậu biết rõ mọi chuyện, ắt hẳn sẽ có hướng giải quyết để tìm Phương Vy cô ta về. Không biết chừng khi đó cô ta bị mất trí nhớ, sẽ trở nên một tờ giấy trắng, giúp cho cậu dễ dàng áp đặt tình cảm lên cô ta. Nhưng dù thế nào, cô ta có quay trở về, cô cũng sẽ khiến cô ta phải rời xa Thiên Vương một lần nữa, lần này tuyệt đối sẽ là do cậu đuổi cô ta đi.
Chạy được vài mét, một chiếc xe màu trắng liền lăn bánh chắn ngang đường Dương Mịch Ân, khiến cho cô có phần tức giận. Nhưng lập tức, cô nhận ra đó là xe của thuộc hạ, liền nhanh chóng ngồi vào ghế phụ, để nó đưa cô đến nơi Thiên Vương.
Đường trời mưa rất vắng, lại trơn trượt nên vận tốc của chiếc xe đã tăng lên đáng kể, chưa đầy năm phút sau liền dừng bánh ở trước bãi đất trống. Mất vài giây để quan sát, Dương Mịch Ân lập tức nhận ra bóng dáng Thiên Vương trong đám hỗn loạn kia. Cô lao như bay đến chỗ cậu, có ý định kéo cậu ra khỏi đó thì Lâm Nhất Kiến ở hướng đối diện đã nhanh hơn một bước, đánh cậu ngã xống xoài xuống đất. Cây súng trên tay anh ta chĩa thẳng về phía Thiên Vương, chả hề kiên nể mà kéo chốt. Dương Mịch Ân sợ hãi, cô không thèm suỹ nghĩ mà chạy đến chỗ Thiên Vương, chắn trước người cậu.
Viên đạn được Lâm Nhất Kiến bắt ra khỏi nòng, nhanh chóng xé gió bay thẳng về phía Dương Mịch Ân, ghim vào vai cô, làm cho nơi đó xuất hiện một dòng chất lỏng màu đỏ.
Thiên Vương nghe thấy mùi máu lẫn vào trong nước mưa, quấn quýt quanh sống mũi cậu, như một con mãnh thú, tay cậu lần mò đến nơi đó, tìm vết thương của cô. Dương Mịch Ân nhận ra hành động của cậu, bất chấp cô đang đau đớn như thế nào, dùng hết sức nắm lấy tay cậu, giọng khẩn khoản.
“Đừng, Thiên Vương! Cậu mau tỉnh lại đi, đừng như vậy!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thiên Vương nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu trầm, khuôn mặt cậu không có lấy một chút biểu cảm. Cậu quan sát cô vài giây, sau đó khẽ nhếch mép. Một nụ cười khinh bỉ.
Trước sự ngỡ ngàng của Lâm Nhất Kiến, Thiên Vương dùng tay không mở miệng vết thương của Dương Mịch Ân ra, khiến cô ta la lên vì đau đớn, tay không kìm chế được bấu lấy người cậu, siết chặt. Vết thương bị chọc đến, máu không ngừng tuôn ra, nhuộm đỏ cả một mảng áo.
—
– Lại trễ (ㆀ˘・з・˘) Vô cùng vô cùng xin nhỗi :
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!