Em chỉ là tình nhân - Chương 15: Nỗi lòng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
234


Em chỉ là tình nhân


Chương 15: Nỗi lòng


Đã mấy ngày trôi qua rồi, cuộc sống vẫn cứ diễn ra bình thường và ảm đạm như vậy. Anh không đến gặp cô, ở công ty thì chỉ đụng mặt ít lần.
Cho đến 1 ngày. . .
– Thư ký Dương, chiều nay có lịch gì không? – Anh hỏi
– Dạ không, thưa Chủ tịch!
– Giờ cô rảnh không? Tôi đưa cô đi ăn!
– Dạ!? – Cô bất ngờ
– Đi thôi! – Anh khoác áo rời đi trước
Anh đưa cô đến 1 nhà hàng. . .
– Em ăn gì? – Anh vừa hỏi vừa xem menu
– Dạ. . . Tôi sao cũng được ạ!
Anh nói với nhân viên rồi ngồi xem điện thoại.
Bầu không khí giữa 2 người vô cùng trầm mặc. Cô thì cứ len lén ngó chỗ này sang chỗ khác. Đây là lần đầu cô được vào 1 nhà hàng sang trọng như thế này.
– Tôi có chuyện muốn nói! – Anh đột nhiên tiếng
– À…ừm…
– Tháng sau tôi và Linh sẽ tổ chức hôn lễ.
Cô bàng hoàng. Tháng sau!? Nhanh vậy sao?? Vậy là cô…không còn bên cạnh anh được nữa rồi.
– Vậy sao? Chúc mừng anh… – Cô gượng gạo
– Hôm nay tôi thông báo cho em chuyện này là vì…chúng ta…sẽ kết thúc tại đây! Em không cần làm tình nhân của tôi nữa! Nếu thiệt thì tôi sẽ bồi thường cho em! Tôi…
– Được thôi, tôi đồng ý! Chúc 2 người hạnh phúc! – Buông lời lạnh lùng, cô đứng dậy rời đi
Anh lặng người nhìn bóng dáng cô, trong lòng len lỏi 1 thứ gì đó vô cùng khó chịu. Anh thực sự không thể hiểu nổi bản thân, anh bây giờ…rất muốn giữ cô lại. Phải chăng anh đã có tình cảm với cô.
…Cô bước đi, nước mắt cứ rơi thành dòng. Hết thật rồi! Cơ hội bên cạnh anh đã không còn nữa rồi! Cũng đúng thôi, cô chẳng là gì hết! Chẳng là gì trong cuộc đời của anh. Tim như bị cào xé, nghẹn ngào đến khó thở. Đôi mắt cô mờ dần, cả người loạng choạng, rồi bỗng ngất đi. Cả cơ thể bé nhỏ ấy đang nằm im trên mặt đường lạnh ngắt.
************************************************************
– Ưm…
Cô mở mắt. Khắp nơi là màu trắng xóa, có cả mùi thuốc sát trùng. Cô hiện tại đang được ở bệnh viện.
– Cô tỉnh rồi sao?
Có 1 người đàn ông bước vào và hỏi cô. Cô ngẩng đầu lên, nói:
– S…sao tôi lại…
– Tôi thấy cô ngất xỉu trên đường nên đưa cô vào đây.
– C…cảm ơn anh…
– Không có gì đâu! – Cậu cười – Bác sĩ nói cô chỉ mệt mỏi vì làm việc nhiều quá thôi.
– À vâng. . .
– Cô đói không? Để tôi mua gì đó cho cô?
– Dạ thôi, phiền anh quá! Tôi thấy khỏe rồi, nên tôi sẽ đi luôn!
– Vậy cũng được! Tôi có thể đưa cô về chứ?
– C. . . Cũng được!
Cô chỉ đường cho cậu chở cô về. Đến nơi, cô nói:
– Cảm ơn anh rất nhiều! Liệu tôi có thể biết tên anh?
– Tôi là Phan Hải Đăng! Còn cô?
– Hoàng Nhật Dương! Chào anh, tôi về!
. . . Cậu lái xe đi, trong đầu như nhớ ra điều gì đó về cô.
Cô đóng cửa lại, rồi ngồi bệt xuống sàn, mắt bắt đầu ươn ướt. Cô. . . mãi mãi phải giữ tình cảm đơn phương như thế này sao? Đã hơn 8 năm rồi, đơn phương quá lâu, nhưng cô vẫn không thể dứt ra được. Lý trí nói rằng cô phải rời xa anh, nhưng tâm can cô lại không muốn. Tự nghĩ, cô thật là vô sỉ. Người ta sắp lấy vợ, vậy mà cô cứ dây dưa mãi không buông. 1 tình nhân được trao đổi bằng tiền như cô, có tư cách để yêu người ta sao?? Suy cho cùng, cô mãi mãi chẳng là gì trong cuộc sống của anh. Anh từ bỏ cô rất dễ dàng, không 1 chút do dự. Tình cảm 8 năm là cái gì chứ?? Yêu càng nhiều, đau gấp bội.
Cô ôm mặt, òa khóc lên. Cuộc đời của cô, chưa bao giờ tìm được người yêu thương thật lòng. Ngay cả người mình yêu cô còn không giữ được, thì cô còn có thể làm điều gì khác chứ!?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN