Em Là Thứ Mấy
Phần 7
Tiếng dao kéo,tiếng người bác sỹ thì thầm bên tai “ yên tâm hút sạch sẽ rồi,anh làm cẩn thận lắm sau này vẫn có con bình thường”
Đống máu cục trong chiếc chậu mà Ngọc lơ mơ nhìn được…đó là con của cô,nỗi ám ảnh theo suốt cuộc đời của chính bản thân cô gái nhỏ bị người yêu đầu tiên lừa dối và bội bạc…
Trên chiếc giường trắng trong căn phòng ven biển…tiếng sóng biển rì rào ,Ngọc mơ thấy chuyện cô bị ép phá thai trong phòng khám,tay cô khua khua “ Đừng,đừng bỏ con của tôi”
Duy đang hút thuốc anh ta đưa điếu thuốc lên miệng ngậm lại rồi lại gần giường,anh ta tóm chặt lấy tay Ngọc khi cô khua miệng luôn nói “ đừng,đừng bỏ con của tôi”…
Duy nắm chặt tay hơn nữa và Ngọc mở mắt,anh ta bỏ thuốc xuống chân dậm và thổi hơi thuốc dài…Ngọc thấy Duy liền giật tay lại…cô vùng ra khỏi giường trong chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình mà Duy mặc cho cô…
-Tránh xa tôi ra,đồ điên …anh là kẻ tâm thần mất trí rồi,anh dìm tôi xuống biển khiến tôi sặc nước rồi lịm đi…điều đó làm anh vui à…anh là ai,là gì mà ép tôi…
-Bình tĩnh đi …
-Anh chụp ảnh khoả thân của tôi,ép tôi quan hệ với anh trong khi chúng ta không hề biết quen biết cũng chẳng hề tán tỉnh nhau dù chỉ một phút…
-Em thích tán tỉnh à
-Anh thôi đi,đừng dùng giọng mỉa mai đó,tôi muốn ra khỏi đây…muốn được ra khỏi đây…
Ngọc như mất bình tĩnh,cô lao ra khỏi cửa rồi Duy tóm tay lại…lưng cô đập mạnh vào người anh ta…Ngọc hét lên rồi dãy dụa “ Bỏ ra,bỏ tôi ra ,cút đi,anh cút đi”…
Duy xoay người Ngọc vào cửa vén chiếc áo lên bên trong Ngọc k mặc đồ gì …anh ta tụt quần mình rồi mơn trớn và quan hệ với Ngọc từ phía sau…Ngọc bám vào cửa nước mắt rơi lã chã …qua lớp áo bầu ngực của cô nhấp nhô…Ngọc như bất lực khi Duy khẽ nâng mông cô lên rồi nhấp liên tục…
-Thằng khốn nạn…
-Sao hả,khốn nạn? …nhiều người muốn được tôi khốn nạn mà k được đâu,em phải thấy bản thân là người may mắn…
-Tôi không cần…
Duy rút ra anh ta kéo tay Ngọc rồi ném mạnh vào giường…trèo lên người cô ,anh ta cúi xuống tay bóp và miệng mút bầu ngực của cô ngọt ngào…Ngọc dẫy lên
-Nằm im…nếu còn chống đối ,tôi sẽ dìm cô chết hẳn đấy…
Lúc này Ngọc sợ…cô liền thều thào nói …
-Tôi…tôi đói…đêm qua cả đêm rồi,sáng nay tôi mệt k ăn được nên giờ tôi đói…
-Vậy cũng phải xong đã …
Ngọc suy nghĩ gì đó rồi nhẹ nhàng
-Anh đi tắm đi,xong đi ăn đã rồi về,em mệt lắm rồi lúc sáng anh dìm nữa nên em k có sức…
-Cô đổi giọng nhanh vậy
-Nếu k anh dìm chết em thì sao…
-Hôn tôi đi…
-Dạ
-Tôi nói hôn tôi đi…
Ngọc nắm chặt tay cô đang lưỡng lự thì Duy lại gần sát miệng cô …cả hai nhìn nhau…đôi môi đỏ của anh ta ,sống mũi cao tây rất lãng tử …Ngọc định quay mặt đi thì Duy cúi xuống chủ động hôn trước…
-Ưm…ưm…
Tay Ngọc đập vào ngực Duy khi anh ta cắn vào môi cô…bên dưới Duy vẫn đưa dương vật vào trong cô bé của Ngọc một cách rất chuyên nghiệp…khi anh ta buông ,máu trên môi Ngọc chảy dính lên môi anh ta…Duy khẽ cười
-Ngọt không?
-Anh…
Duy khẽ nhấp khiến Ngọc co người thở hổn hển…
Tiếng bạch bạch rất mạnh,tiếng Ngọc kêu “ A …a …á…a…”
Lát sau Duy đang trong nhà tắm,Ngọc cố gượng gạo đứng dậy,vì quan hệ mạnh nên cô đau…cố tìm kiếm chiếc balo của cô ở trong tủ,Ngọc mở cửa ra ngoài thấy vệ sỹ của Duy đứng ngay ngoài cửa,Thiện cười nhẹ
-Cô đi đâu?
-À không tôi nghe tiếng lạ nên ngó thôi
Ngọc quay lại nhìn ra bờ biển,cô đeo balo rồi chạy dọc bờ biển đến đoạn rẽ cô thấy có bảo vệ đứng …một cô dọn vệ sinh đứng gần đó Ngọc liền cầu cứu
-Cô ơi cứu con với
-Sao vậy cháu gai
-Có gã bắt cóc cháu,hắn k cho cháu ra khỏi đây,cô cho cháu ra ngoài với ạ
-Chết thật có chuyện đó sao,khu này khu Vip của sếp ở mà,lẽ nào
-Sếp nào hả cô
-Cô k đưa cháu ra được cái này để cô hỏi
-Cô ơi cháu k nói dối đâu,anh ta ép cháu đây cô nhìn xem ạ
Ngọc dơ cổ tay và phần ngực ra…người lao công thấy tím hết người,bà thở dai
-Có đường đi ra ngoài cho nhân viên…đi đi cháu gái,người giàu chỉ coi chúng ta như một món đồ và chẳng coi trọng đâu cháu gái ạ…
Đưa Ngọc ra được cổng,Ngọc bỏ chạy khỏi khu resort…cô chạy thục mạng vẻ mặt sợ hãi…
Duy đi ra thấy chiếc chăn cao phồng,anh ta nói khẽ “ Em đi tắm đi xong chúng ta đi ăn”…
K thấy phản ứng,Duy giật chăn ra chỉ có chiếc gối ,anh ta mặt hầm hầm như phát điên lên…anh ta ném mạnh chiếc chăn xuống đất…
Ngọc đi dọc con đường,dòng người đi qua nhau bên bờ biển cô phờ phạc,bụng sôi òng ọc…bước vào quán ăn cô ăn hùng hục như người bị bỏ đói lâu ngày…
Ăn xong Ngọc đứng dậy thanh toán ,mở balo ra cô chợt thấy balo của cô trống trơn,không có đồ,k có ví và điện thoại…cô ôm đầu “ Điện thoại mình bỏ quên ,ví của mình …lẽ nào anh ta cất đi mất rồi…sao lại đen đủi vậy”…
Nhân viên mang hoá đơn ra Ngọc trình bày
-Có thể cho tôi gọi nhờ điện thoại không ạ,tại tôi quên mang ví nên có thể chuyển khoản nhé dc k
-ok nhé
Ngọc cầm máy gọi cho Giang nhưng thấy thuê bao…cô gượng gạo
-Bạn tôi chưa nghe máy,tôi ra kia ngồi chờ vậy…
Trên chiếc xe đắt tiền,Duy ngồi nhấp môi uống
ly rượu vang rồi cầm điện thoại của Ngọc trên tay,hình nền cô chụp cùng mẹ và hai chị gái…anh ta bật cười
-Con nhỏ điên này nó thích chơi trò trốn tìm với tôi thì phải
Thiện và Kỳ ánh mắt lo lắng,Kỳ lên tiếng
-Hay là để cô ấy đi đi ạ,vẫn có các cô gái khác sẵn sàng phục vụ sếp
-Không,tôi chỉ muốn cô ta…
Ánh mắt Duy biểu hiện rất chắc chắn,Kỳ và Thiện lần đầu thấy Duy như vậy với 1 cô gái…
Ngồi mãi chờ mà Giang k gọi lại,đám nhân viên nhìn Ngọc xì xào,cô Ngại đành xin cuộc gọi cho chị gái…
-Chị à,em ăn ở đây nhưng không mang ví,k mang cả điện thoại
-Sao nay quên ác chiến thế…ừ gửi tk đi c gửi cho
Chờ vài phút mà chị gái đều báo lỗi mạng không chuyển khoản được…Ngọc ngại với chủ quán
-Em gái này chị k thích lòng vòng,ăn có vài trăm thôi nhưng em k có tiền k mang điện thoại mà em đi ăn nghe k hợp lý,em lại kp người địa phương là khách du lịch thì chả ai quên như vậy
-Chị thông cảm em có chút chuyện nên vậy,em cũng k muốn thế này đâu ạ
-Vậy khi nào c nhận dc tiền,em ngồi đây khá lâu rồi quán chị cũng sắp đóng rồi c còn nghỉ ngơi chứ…
Ngọc đang ngại và khó nói thì Duy từ xa lên tiếng…
-Cô ấy ăn hết bao nhiêu…
Ngọc nghe thấy tiếng Duy liền ngẩng lên mắt rưng rưng ,Duy lại gần Ngọc sợ anh ta đánh vì thấy anh ta dơ tay…
-Tôi ( ôm đầu)
Duy gạt tóc trên má Ngọc…
-Có ăn gì nữa không,tôi cũng chưa ăn gì vì mải đi tìm em …
Ngọc gạt nước mắt…
-Tôi vẫn đói…
Duy khẽ cười
-Vậy chúng ta ăn thôi,xin lỗi vì đã để em đói…
Duy nắm lấy tay Ngọc đi ra ngồi ở bàn ăn gần biển…
Chủ quán và nhân viên xì xào “ Chắc cãi nhau nhìn người yêu bóng sáng thế kia cơ mà”
Bà chủ cười khẽ “ Cái đồng hồ anh ta đeo ý 40 tỉ đấy ,ngồi đấy mà bàn tán làm đi ,khách Vip cứ hàng xịn mà bê lên”
Ngồi cạnh nhau Duy cứ ngồi gần Ngọc lại xê dịch ra …
-Em ghét tôi đến thế à
Ngọc k trả lời,cô chỉ ngại ngần rồi quay sang hỏi Duy
-Anh có thể có bất cứ ai anh muốn tại sao lại là tôi…
-Vì anh thích đơn giản vậy thôi…
Duy hôn chụt lên môi Ngọc mà k hề ngại ngần kèm theo nụ cười rạng rỡ của anh ta,Ngọc lúc này bối rối vì kẻ ngồi trước mặt lúc này với cô ấy xa lạ là điều đầu tiên,bệnh hoạn là tiếp theo nhưng cũng rất ân cần và tỏ ra chiều chuộng cô,một kẻ có tính cách kỳ lạ…!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!