Em Rể Chồng Là Người Yêu Cũ (Cái Liền) - Phần 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2830


Em Rể Chồng Là Người Yêu Cũ (Cái Liền)


Phần 39


Lúc này anh Dũng đã bế thằng cu Bin ra ngoài một lúc, cái Hiền nghe chị Hà nói vậy thì lắp bắp hỏi lại:

– Chị…nói gì cơ?
– Còn cái gì nữa, chính nó hại em sinh non đấy. Em có nhớ bác sĩ từng nói với em rằng em sinh non do nấm âm đạo không, nhưng lúc cái Liền nói em luôn miệng đổ cho nó cho gì vào thức ăn của em chị thấy khả nghi rồi. Sau đó chị có nhờ người hỏi lại bác sĩ thì ông ấy bảo trong người em có chất Papain gây co bóp tử cung rồi sẩy thai. Còn vì sao chị lại lại biết con Ngọc móm nó làm, là bởi sau đợt cái Liền sẩy thai, chị với cái Liền từng theo dõi con Ngọc một thời gian phát hiện ra nó có con riêng nhưng không phải của cả anh Dũng lần thằng Trường. Sau đó vì tò mò, lâu lâu chị lại thuê thằng em thân thiết đi theo dõi nó rồi bất ngờ chụp được những hình ảnh này. Những hình ảnh em và nó đi chơi với nhau, đi uống nước, cái ảnh này lúc em đi vệ sinh nó đổ chất gì đó và cốc nước ép cam của em. Đến tối thì em sinh non luôn, nhưng dạo đó con chị viêm phổi nhập viện. Thằng em chị thuê nó biết nhà chị có việc nên không báo, với lại nó cũng chẳng biết đó là gì. Sau này đợt gần đây con chị ra viện rồi, cái Liền kể với chị là con Ngọc nó mang thằng con nó đến để nói với nhà em là đấy là con thằng Trường. Chị biết thừa đếch phải nên có gọi thằng em kia đến để theo dõi xem con Ngọc định làm gì thì thằng kia mới đưa những bức ảnh này cho chị xem. Suy đoán mãi chị cũng biết rốt cuộc vì sao em sinh non. Em nghĩ mà xem, cái Liền nó không học y, nó không thể biết chất gây ra sinh non là gì, mà nó có biết cũng làm chó ai bán cho nó. Chỉ có con Ngọc nó làm y tá nó biết, vả lại bố em cũng nói rồi, ông xem kỹ không thấy cái Liền làm gì bất thường sau lưng em, sao em có thể không tin những gì tai nghe mắt thấy? Cái Hiền lúc này toàn thân như không đứng vững, rồi bất chợt khuỵ xuống. Chị Hà thấy vậy chẳng những dừng lại mà nói tiếp:

– Chị cũng không hiểu vì sao em lại có thể chơi với người đã hại em như vậy, rồi còn ngu ngốc đến mức mang nó về đây chăm. Đến cái giấy xét nghiệm ADN gỉa cũng không nhận ra. Em xem đi, mẹ em vì chuyện này mà sốc đến mức kia rồi đấy. Giờ thì sáng mắt ra rồi nhé

Mẹ chồng tôi vừa biết chuyện thằng Bin không phải cháu nội, rồi lại thêm chuyện chị Ngọc khiến cái Hiền sẩy thai thì gần như không chịu nổi. Bà đưa hai tay lên đầu gào khóc:

– Giời ơi là giờ sao tôi khổ thế này, Ngọc ơi mày là con thú chứ không phải con người. Sao mày khốn nạn đến thế hả Ngọc?

Chị Ngọc bị cái Thu với cái Trúc giữ lại không chạy đi đâu được, nhưng vẫn kêu oan kêu ức rồi khóc lóc om sòm. Đến khi bị chị Hà vạch mặt thì gào lên:

– Tôi không làm như vậy, các người vu oan cho tôi, tôi sẽ báo công an.

Trường thấy vậy thì nhếch mép nói:

– Báo đi, tôi công an đây này, muốn báo gì thì báo đi.

Tôi nhìn lại phòng khách, mọi thứ hỗn loạn vô cùng, cái Hiền lúc này như mới sực tỉnh. Nó đứng phắt dậy lao vào phía chị Ngọc tát chị đến mức chị Ngọc hộc cả máu mũi. Vừa tát nó vừa nói:

– Chết mẹ mày đi, chết con mẹ mày đi con đĩ ác nhân tại sao mày có thể làm như vậy với tao.

Chị Ngọc bị nó tát thì khóc lóc van xin:

– Hiền, đừng hiểu nhầm chị, chị xin em. Tất cả là do con Liền.
– Mày ngậm mõm lại ngay, bằng chứng rành rành thế này mày còn cãi sao?
– Không đâu Hiền à, em từ từ, em bình tĩnh nghe chị giải thích.
– Giải thích? Mày còn muốn giải thích cái gì nữa hả, đến con mày mày cũng coi nó như món đồ mang đi lừa gạt mọi người. Cái thứ người đã xấu người còn xấu nết, sao mày sống khốn khổ đến cái mức này? Mày sống thế này rồi ai thương nổi mày, mày sống thế này lương tâm mày có cắn rứt không? Con tao thì có lỗi gì với mày, có lỗi gì mà mày làm như vậy? Mày nghĩ giờ mày cãi cố tao sẽ tin sao,

Chị Ngọc không còn tự biện minh được cho mình, chỉ biết ngồi im chịu trận, cái Hiền như một con thú điên lao cứ vả liên hồi, lúc này mặt chị Ngọc đã tím tái, máu chảy từ khoé miệng xuống. Đột nhiên chị Ngọc như phát điên, chị dùng hết sức lực hất tay cái Trúc với cái Thu ra rồi đứng dậy tát lại cái Hiền. Sau đo đưa tay lên bóp cổ nó rồi nói:

– Đúng rồi, bằng chứng rõ ràng đấy, mày làm chó gì được tao, tao cố cho mày sinh non để đổ lỗi con con Liền đấy, mấy bức ảnh này thì làm chó gì được tao, ai bắt mày ngu, mày ngu thì chết mẹ mày đi. Ngày xưa chẳng phải vì mày với con mụ già kia mà tao không lấy được Trường sao. Mày nghĩ tao không căm hận cả nhà chúng mày sao. Vì chúng mày tao phải lấy một người không yêu, vì chúng mày tao đánh đổi cả tuổi thanh xuân để ở bên một người mà tao chẳng có tình cảm. Mày nghĩ tao sướng lắm hay sao, mày nghĩ tao quên mối hận này dễ vậy sao? Mày chửi tao thì chửi nhưng mày xem lại mày đi, cái loại mày cũng ăn ở có phúc nhỉ. Mày đẩy con Liền sẩy thai sao mày không nói, mày năm lần bảy lượt khiến nó bị thương chắc mày có phúc, mày cướp người yêu của em gái mày rồi giờ mày lên mặt với tao à?

Tôi nhìn cái Hiền mặt tím tái cả lại thì lao vào đẩy chị Ngọc ra, thế nhưng vừa đẩy được chị ra ra khỏi cái Hiền chị ta đã lên cơn quật tôi ngã xuống nền nhà. Đầu tôi đập vào sàn gạch mắt không thể mở nổi, chỉ thấy loáng thoáng chị ta chạy ra ngoài mặc kệ cho thằng cu Bin vẫn khóc trên tay anh Dũng.
Có ai đó đang khẽ lay lay người tôi, đến khi cất tiếng tôi mới nhận ra chồng mình:

– Liền, em sao thế? Em có sao không, Thu ơi gọi cấp cứu mau lên. Chị Liền bị ngất rồi. Vợ ơi tỉnh lại đi, em sao thế này,

Tôi nghe được anh nói, nhưng lại không mở được mắt ra, tiếng mẹ chồng tôi vẫn đang khóc, tiếng cái Hiền thút thít đều lọt vào tai. Chỉ đến khi bố chồng tôi quát lên:

– Bà im đi, khóc lóc cái gì, lỗi là của bà đấy giờ còn khóc. Bà xem lại mình đi, đối xử với con dâu không ra một cái thể thống gì, giờ thì sáng mắt ra rồi nhé, ai mới là người xấu, ai mới là người tốt nhé. Mà tiện đây tôi cũng thông báo cho bà biết luôn, người cho tôi vay tiền vực dậy công ty là bác Đặng và thằng Nối, anh trai cái Liền đấy. Bà đã tỉnh ra chưa?

Lúc này không biết mẹ chồng tôi tỉnh ra chưa, nhưng tôi thì tỉnh thật rồi. Nhưng tôi không dám mở mắt, lúc này mà mở ra thì dơ lắm nên chỉ dám he hé. Chồng tôi vẫn quỳ dưới đất, lấy tay xoa khắp đầu tôi. Mẹ chồng tôi vẫn ngồi trên ghế, sụt sịt đáp lại lời bố chồng:

– Sao…sao ông nói gì cơ? Ông sao không nói với tôi.
– Nói để làm gì, bà có chịu nghe tôi đâu. Bà chỉ biết chửi bới nó, bà chỉ biết hành hạ nó, vậy mà lúc công ty có chuyện, con trai con gái không đứa nào hỏi đến, mà mình con dâu nó biết nó hỏi han tôi. Tôi không muốn nhờ vả nó, nhưng đống bạn bè bà không ai cho vay, bác Đặng thì tích cóp được ít nhưng làm sao đủ. Bà có biết lúc tôi vay của thằng Nối tôi thấy xấu hổ thế nào không? Xấu hổ vì con gái, và vợ mình đối xử với em gái nó tệ bạc. Bà có biết tôi xấu hổ nhục nhã thế nào vì bà và con Hiền không?

Mẹ chồng tôi không gào thét, bà lặng im cho ông chỉ trích, bố chồng tôi lại nói tiếp;

– Tôi thừa biết thằng Bin không phải con thằng Trường, nhưng tôi muốn đợi đến ngày hôm nay đầy đủ bằng chứng mọi thứ để nói cho bà biết, cũng là dạy cho bà với con Hiền một bài học. Con thì tôi không bỏ được, nhưng cái giống mất dạy như con Hiền tôi sẵn sàng từ mặt, còn bà, tôi cho bà cơ hội cuối cùng từ lâu rồi nhưng bà không thay đổi. Bà xem giờ chúng ta nên làm gì, còn níu kéo, cứu vãn cái gia đình này để làm gì nữa?

Tôi cứ ngỡ mẹ chồng mình phải khóc lóc van xin ông đừng bỏ bà, thế nhưng không, bà lặng lẽ ôm gối mặc cho nước mắt rơi rồi một lúc sau mới đáp lại:

– Cứ đưa cái Liền vào viện đã, xem con bé thế nào…

Bên ngoài tiếng xe cứu thương cũng vừa đến, tôi được đưa lên cáng rồi cho lên xe.. Anh đưa tay tôi lên áp vào má rồi nói:

– Vợ ơi, em đừng bị sao nhé, sao mà mãi không tỉnh vậy, mở mắt ra nhìn anh đi

Chồng tôi cứ nắm chặt tay tôi mãi không buông, tôi muốn mở mắt ra nhưng đã trót giả vờ nên cứ phải nhắm tịt

– Chắc chị ấy không sao đâu, nãy em thấy ngã đâu có mạnh, chắc bị đập đầu xuống đất nên như vậy thôi. – Tiếng cái Thu cất lên.
– Nhỡ tý tỉnh dậy không nhớ ra anh là ai thì sao?
– Khiếp, anh làm gì mà giống như trong truyện vậy. Hồi bé em ngã cây xuống chả ngất có gì đâu mà cái ông này cứ làm quá lên. Lo cũng lo vừa thôi
– Kệ anh, vợ anh chứ có phải vợ em đâu mà em lo.

Nói xong anh lại lay lay người tôi, chị y ta thấy vậy thì nhắc:

– Đừng đụng vào bệnh nhân.

Lúc này anh mới im lặng, khi tôi được đưa đến phòng cấp cứu bác sĩ thăm khám một hồi thì chuyển sang phòng thường. Tôi chả có vấn đề gì, chỉ choáng nên bất tỉnh thôi. Mà thực ra là gỉa vờ bất tỉnh mới đúng. Lúc tôi nằm trên cáng sang phòng thường tôi không chịu được nữa mà mở mắt ra, Trường thấy vậy thì gào lên:

– Liền, em tỉnh rồi à,

Tôi giả vờ gật đầu, còn tỏ ra mệt mỏi đáp lại;

– Vâng…

Lúc này khi mở mắt ra tôi mới nhìn ra, đứng quanh giường bệnh của tôi có cả bố chồng, chị Hà, cái Trúc, cái Thu với chồng tôi. Bố chồng tôi thở dài nói:

– Con có sao không
– Con không sao, hơi choáng thôi bố
– Ừ không sao là tốt rồi,

Tôi gật đầu định cảm ơn ông thì bất chợt thấy mẹ chồng với cái Hiền thập thò ngoài cửa, chưa kịp lên tiếng bố chồng tôi đã nói:

– Vào thì vào đi, đứng đó làm gì.

Mẹ chồng tôi tóc tai vẫn rối bù, hỏi nhỏ:

– Nó sao rồi? Khoẻ chưa? Có sao không?

Tôi nhìn bà với cái Hiền mới trải qua một cú sốc tinh thần, đến cái chuyện hỏi tôi cũng không dám đối mặt thì vừa buồn cười vừa thương. Cái Hiền huých huých tay bà ra hiệu đừng nói nữa, lúc này chồng tôi mới quay lại đáp:

– Vợ con không sao rồi, bị choáng chút thôi. Anh Dũng bế thằng cu Bin về rồi hả mẹ.

Mẹ tôi nghe vậy thì nghẹn ngào đáp:

– Ừ, về rồi, cha tiên sư bố con Ngọc móm, chạy vất cả con lại, mai tôi phải đi đòi lại cái xe với lắc tay mới được. Cái thẻ sáng mai mới báo khoá được. Cũng may ông để giới hạn trong đấy một thángđược rút mười triệu thôi, nếu không cũng mất toi tiền.
– Mất hết rồi ấy chứ giờ còn lo mất toi gì nữa.
– Thôi ông đừng nói nữa mà tôi ức, đúng là tò vò mà nuôi con nhện, đến khi nó lớn nó quện nhau đi mà. Mất công tôi chăm bẵm thằng cu Bin, sao tôi ngu như con bò thế chứ, đi chăm một thăng không có máu mủ ruột thịt gì với mình, ngu ơi là ngu. Mà tại mày đấy Hiền, mày bảo con con móm giống thằng Trường, rõ ràng ban đầu tao không thấy giống mà mày cứ nói giống.
– Thì chị ta nói chị ta có giấy xét nghiệm ADN, ai nghĩ được giấy đấy là giả cơ chứ. Con đúng là ngu thật, ngu hết cỡ mà, bị chị ta lừa cho…cái thứ gì đâu. Sao chị ta lại ác ôn như vậy không biết

– Nói rồi nó tự lấy tay đập vào đầu, nhìn mặt nó thực sự rất tội nghiệp. Thực ra tôi biết cái Hiền chẳng tốt đẹp gì phần nhiều do nó ngu. Nhưng lúc này tôi lại chẳng ghét nó lắm mà thấy hơi thương thương. Nếu là tôi, tôi cũng tự trách mình ngu, tôi cũng sốc thật chứ chẳng đùa. Mẹ chồng tôi thở dài thườn thượt nói:

– Mà chẳng biết con Ngọc móm đi đâu rồi, thôi cái Liền không sao thì tôi đi về đây. Đứng đây lại ngứa mắt ông, tôi về xem con kia ở đâu tôi đập cho một trận.
– Bà đừng có mà làm gì linh tinh rồi nhỡ không may có chuyện gì xảy tôi không chịu trách nhiệm đâu.
– Tôi biết rồi.

Tôi nhìn mẹ chồng với cái Hiền cun cút ra khỏi phòng định chào một tiếng nhưng lại thôi. Chắc lúc này bà cũng đang xấu hổ với tôi, lại chẳng xấu hổ đi, là tôi chắc có khi tôi còn chả dám nhìn mặt con dâu nữa cũng nên. Chị Hà lôi cái Thu với cái Trúc ra ngoài, bố chồng tôi thấy vậy cũng ra theo, lúc này trong phòng bệnh chỉ còn tôi với Trường. Tôi nhìn mặt anh thấy ghét vô cùng, liền xoay lưng lại. Anh thấy vậy thì kéo người tôi xoay về phía mình rồi nói:

– Này, sao đấy, mới tỉnh dậy đã lên cơn gì vậy?
– Lên cơn gì, anh đừng có nói linh tinh. Đấy, anh đuổi chị Ngọc của anh đi, hai người còn đưa cu Bin đi khám tai, rồi ăn cơm với nhau cơ mà.
– Em ghen hả
– Thèm vào ghen, đi luôn đi, đi với chị ta luôn đi.
– Không ghen mà đuổi anh đi
– Vì chán cái mặt anh rồi đấy.

Chồng tôi thấy vậy thì buồn rầu nói:

– Anh chẳng thấy người vợ nào tàn nhẫn lạnh lùng như em đâu, ( ai trong nhóm mang truyện của Thư ra ngoài là thứ mất nết, mặt dày)
– Em làm gì mà anh bảo em tàn nhẫn lạnh lùng, anh tự vác xác đi chơi với người yêu cũ, xong còn hiểu nhầm nghĩ em đánh chị ta còn ôm ấp nhau, xót xa nhau cơ mà.
– Đúng là đồ ngốc, tưởng thông minh thế nào mà ngốc ứ chịu được.

Tôi liền xì một cái rồi đáp:

– Vâng, tôi ngốc, sao thông minh xinh đẹp được như chị Ngọc Móm.

Anh cũng bĩu môi đáp:

– Ngốc thật chứ còn gì nữa, lại còn hấp, bảo không ghen mà chui vào phòng khóc một mình, xong cho người đi theo dõi chồng. Bảo không ghen mà đi uống rượu, rồi giờ lại nói kiểu vâng tôi không bằng Ngọc Móm.

Tôi nghe xong thì cau mày lại, sao anh lại biết chuyện này nhỉ, nhưng không kịp nói anh đã cúi xuông cắn lên môi tôi một cái rồi nói tiếp:

– Anh buồn vợ nhiều lắm ấy biết không, có chuyện gì cứ giữ trong lòng không thèm nói ra làm anh tưởng vợ hờ hững với anh, vợ không yêu anh. Anh đã cố thể hiện như là anh có gì mờ ám với Ngọc móm mà vợ vẫn bình thản được. Đúng là người đàn bà lạnh lùng, cũng may anh thấy vợ khóc anh mới được an ủi chút, nhưng mà sao vợ không chịu ghen lồng lộn lên, để anh thấy được vợ yêu anh nhiều. Mà hay là vợ không yêu anh nhiều đấy.

Cái gì cơ, cố thể hiện mờ ám với Ngọc, đầu tôi chợt nhói lên, tôi khẽ ôm đầu nghĩ lại, giấy xét nghiệm ADN do anh tự đi, anh Dũng…rồi cả bố chồng, mọi chuyện ban nãy như một cuốn băng quay chậm.

Yêu thích: 4.4 / 5 từ (11 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN