Em Sẽ Phải Yêu Anh Thật Lòng - Chương 9: Album Cũ (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Em Sẽ Phải Yêu Anh Thật Lòng


Chương 9: Album Cũ (2)


Giờ ra chơi 15 phút cũng tới sau ba tiết học mệt mỏi, Hoàng Yến uễ oải bước theo Thiên Huy xuống căntin, nhưng đi đến cửa lớp Hoàng Yến chợt nhớ gì đó bèn quay đầu lại, Thiên Huy đứng khựng lại chờ nhỏ, nhỏ nhìn vào góc bàn Hoài Thi đang ngồi gấp tập sách gọi lớn:

– Thi ơi! Đi xuống căntin chung với tụi mình luôn cho vui.

– Ừ mình ra ngay. – Hoài Thi gật đầu cười vui vẻ gấp tập nhanh hơn rồi chạy nhanh ra.

Ba đứa cùng nhau đi xuống căntin, Thiên Huy hơi nhíu mày khó hiểu vì sao hôm nay nhỏ lại rũ theo Hoài Thi, bình thường hai người đâu có nói chuyện nhiều. Xuống đến căntin chật kín người, chen chút mua thức ăn, Hoài Thi định bước vào trong mua thức ăn thì Hoàng Yến đã nắm tay giữ lại, quay sang Thiên Huy nói:

– Hôm nay ông mua giùm cho Thi luôn đi, dù sao ông con trai chen vào dễ hơn.

Hoài Thi nghe vậy thì mỉm cười nhìn Hoàng Yến tỏ ý cảm ơn rồi nhét tiền vào tay Thiên Huy, cậu đang quay lưng định đi vào trong thì Hoàng Yến cũng đã nhanh chóng nhét tiền vào tay cậu, cậu quay mặt lại nhìn Hoàng Yến định nói gì đó nhưng nhỏ đã nắm tay Hoài Thi đi tìm bàn ngồi, Thiên Huy đành miễn cưỡng bước vào trong.

Chỉ khoảng 2 phút sau, Thiên Huy đã xách 3 hộp cơm ra đi đến bàn của hai đứa đang ngồi. Hoài Thi reo lên mắt nhìn Thiên Huy cảm kích:

– Cảm ơn Huy nhiều nha, bình thường mình mà chen vào mua ra được cũng phải tốn 5 phút, không ngờ bạn đi nhanh vậy.

– Có gì đâu, bạn bè với nhau, đừng khách sáo.- Thiên Huy mỉm cười đáp lời.

Hoàng Yến lẳng lặng mở cơm ra ăn không lên tiếng, vì nhỏ biết có cả chục con mắt đang nhìn vào bàn của ba người. Ngày nào mà chẳng vậy, hễ nhỏ đi ăn cùng Thiên Huy là bị mấy đứa con gái thích cậu nhìn như muốn thêu sống nhưng nhỏ cần có Thiên Huy chen mua đồ ăn giùm nên đành chịu đựng thôi. Ba người đang ăn thì Xuân Quỳnh đi tới bàn họ với hộp cơm trên tay, miệng cười tươi nói:

– Có thể cho mình ngồi chung không? Mấy bàn khác chật người hết rồi.

Hoàng Yến và Hoài Thi xụ mặt im lặng, Thiên Huy thấy vậy đành phải lên tiếng mặc dù cậu biết Hoàng Yến không thích Xuân Quỳnh nhưng theo phép lịch sự không thể không cho ả ngồi chung:

– Được chứ, Quỳnh cứ tự nhiên đi, bạn chung lớp với nhau cả mà.

Xuân Quỳnh được thế liền kéo ghế ngồi bên cạnh Thiên Huy. Không khí trong bàn ăn bổng trở nên vô cùng ngột ngạt,Xuân Quỳnh ăn ngon lành lâu lâu lại nhìn qua Thiên Huy cười thật tươi, Thiên Huy thì nhìn sắc mặt đang tối sầm của Hoàng Yến, nhỏ lúc này cúi gầm mặt không nhìn lên lấy một cái, ăn nhanh hết mức có thể nên không thấy có tí mùi vị nào của thức ăn hết, Hoài Thi lâu lâu chỉ liếc Xuân Quỳnh một cái và lo ăn cơm của mình với một cách chậm rãi. Vừa ăn xong, Hoàng Yến đứng lên đi một mạch trở về lớp, Thiên Huy lúc đó cũng vừa ăn xong, cậu đứng lên chạy theo Hoàng Yến. Hoài Thi và Xuân Quỳnh ai cũng còn hơn nữa hộp, không thể bỏ mứa nhiều như thế được đành ngồi đối diện với nhau mà ăn. Xuân Quỳnh nhăn mặt tức tối khi thấy Thiên Huy đi mất, Hoài Thi nhìn sắc mặt ả khẽ cười thích chí.

Hoàng Yến đi đến cầu thang thì Thiên Huy đã theo kịp nhỏ, dù đã biết lý do nhưng cậu vẫn quay sang nhỏ hỏi hờ:

– Bà sao vậy? Sao tự nhiên mặt nhăn nhó dữ vậy?

– Ông còn dám hỏi, rõ ràng ông biết tui không ưa Xuân Quỳnh mà ông còn cho nó ngồi chung bàn nữa.- Hoàng Yến nghiến răng nhìn Thiên Huy nói.

– Cái đó là phép lịch sự thôi mà, giữa bao nhiêu người như vậy nếu tụi mình không cho bạn ấy ngồi chung bàn thì mặt mũi bạn ấy để đâu.

Hoàng Yến nghe Thiên Huy nói cũng có lý, với lại nhỏ cũng không phải hạn người hẹp hòi, làm xấu mặt người khác nên đành im lặng. Không ngờ, Thiên Huy còn nói thêm một câu khiến nhỏ suýt chút nữa cắn trúng lưỡi của mình:

– Nhưng bà cũng kì thật đó, tui thấy Xuân Quỳnh có gì đáng ghét đâu, bạn ấy rất dễ thương mà lại còn dịu dàng nữa chứ, khi không lại ghét người ta.

– Ông thì biết cái gì chứ, ông chỉ mới học với nó năm nay thôi, nói cho ông biết tui học chung với nó ba năm rồi, con người nó ra sao tui rõ hơn ông nhiều. Cái gì cũng phải có nguyên nhân của nó, không có chuyện khi không ở đây, ông muốn biết thì đi hỏi mấy người học chung với nó năm lớp 6,7 á rồi sẽ biết nó như thế nào. Còn nếu ông thấy nó dễ thương quá thì đi chơi với nó đi, đừng có ám theo tui nữa.- Hoàng Yến bực tức quát lên làm mọi người đứng gần cầu thang quay mặt nhìn nhỏ. Rồi như chợt nhận ra mình lớn tiếng, nhỏ dặm chân bỏ về lớp.

Thiên Huy thở dài lắc đầu chạy theo. Hoàng Yến về đến lớp trong sự tức giận vô cùng, nhỏ đưa tay vào hộc bàn móc chai nha đam nho ra tu một hơi trút giận. Khi đóng nắp lại mới nhớ ra là của Thiên Huy mua, nhỏ bóp chặt cái chai trong tay sau đó nhét lại hộc, Thiên Huy lúc đó cũng vừa vào lớp, cậu đi lại bàn ngồi xuống nhỏ nhẹ nói:

– Yến à, xin lỗi mà, tui không có ý đó đâu, chỉ tại tui hấp tấp không hiểu rõ nguyên nhân mà đã nói vậy, là lỗi của tui hết, tui nhận lỗi với bà, đừng giận nữa nha.- Cậu vừa nói vừa khều khều vai áo của Hoàng Yến khi nhỏ quay mặt ra ngoài cửa sổ.

– Đi mà chơi với cô bạn dễ thương của ông, đừng có ám theo tui.- Hoàng Yến chẳng buồn quay đầu lại, thẳng thừng đáp.

– Ngoài hai chị em nhỏ Như ra, con gái tui chỉ thích chơi với bà thôi.- Thiên Huy đáp chắc nịt.

Hoàng Yến nghe như có làn gió mát thổi vào tim sau câu nói của Thiên Huy, cơn giận của nhỏ đã dịu lại nhưng tính của nhỏ đã giận thì sẽ không lên tiếng nữa nên dù đã hết giận nhưng vẫn im lặng quay ra ngoài. Thiên Huy thấy vậy tưởng nhỏ còn giận định nói thêm gì đó nhưng tiếng trống vào lớp đã ngăn câu nói của cậu, định bụng ra về sẽ nói sau vậy.

Giờ ra về, Hoàng Yến nhanh chóng xách cặp đi khỏi lớp trong khi Thiên Huy vẫn đang loay hoay cất sách vào cặp. Thiên Huy nghĩ nhỏ còn giận nên cậu không mấy ngạc nhiên khi nhỏ bỏ đi trước trong khi hồi đó hai đứa vẫn chờ nhau cùng ra nhà xe nhưng cậu cũng chỉ biết thở dài. Hoàng Yến bước đi thật nhanh ra ngoài, tới cậu thang do quá nhiều người chen chút, xô đẩy nên nhỏ va vào một bạn nữ đi trước mình – là Hoài Thi. Nhỏ vội vàng xin lỗi, Hoài Thi chỉ khẽ mỉm cười lắc đầu với nhỏ. Vậy là hai đứa vừa đi vừa nói chuyện cùng nhau cho đến khi lấy xe và chia ra về. Vài ngày sau đó, Hoàng Yến và Hoài Thi thân với nhau hơn khi đi chung thường xuyên, mãi cho đến khi Hoàng Yến nói chuyện lại với Thiên Huy thì cả ba đứa bắt đầu trở thành nhóm bạn thân của nhau.

“Bịt”…một tiếng động vang lên làm Hoàng Yến tỉnh giấc, dụi mắt ngồi dậy nhỏ mới chợt phát hiện tiếng động đó là do cuốn album trên giường nhỏ rơi xuống nền gạch, nhỏ tự cười bản thân mình, đúng là hậu đậu, coi album mà tới ngủ quên luôn.

Nhỏ cuối xuống nhặt cuốn album đem đi cất sau đó quay lại giường bật báo thức rồi mệt mỏi nhắm mắt…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN