Em thật đáng yêu !!! - đi ăn (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Em thật đáng yêu !!!


đi ăn (2)


Tự Hoa và Oải Hương chen chúc vô trong đám đông, dáo dác tìm kiếm chỗ ngồi. lướt tới đâu lại có tiếng cười đùa trêu ghẹo đến đó. Hai cô gái giống như hoa bông hồng đỏ thắm rực rỡ trong đám hoa cỏ dại, nổi bật vô cùng. Tự Hoa mặc kệ họ, vô tư cười đùa nắm tay Oải Hương đi tìm chỗ . Bỗng thấy bàn tay Oải Hương run run, nàng quay đầu lại thấy Oải Hương đã đỏ hết cả khuôn mặt.
Tự Hoa đập nhẹ vai cô, trêu ghẹo nói “ này cục cưng, nếu em ngại thì cứ núp xong lưng anh nha, bờ vai anh to rộng lắm đấy haha “
Oải Hương : “……..” sao nghe cứ giống chị ấy đang tán tỉnh vậy nhỉ?
Tự Hoa vỗ ngực, tự hào nói to “ có chị ở đây, em còn phải sợ ai nữa sao ?”
Oải Hương xoa xoa cằm , liếc nhìn Tự Hoa một cái rồi bỗng vỗ tay tán thưởng : “ ờ ha, mặt chỉ dày vậy em núp sau lưng chị đương nhiên sẽ không sợ nữa nha !!”
Tự Hoa: “ …..” ngoài bệnh trầm cảm, em ấy còn bị bệnh thích nói móc người khác,Tui thật khổ mà huhu.
Tự Hoa và Oải Hương vừa đi vừa nói chuyện, cảm giác khó chịu lúc nãy đều tan biến. Trái tim bỗng dưng như có luồng máu nóng chạy qua, vừa thổn thức lại hạnh phúc khôn cùng . Oải Hương từ nhỏ tới lớn đều sống trong sự bao bọc của mẹ, giống như con chim vành khuyên bị nhốt trong lồng. Chỉ có thể liếc nhìn thế giới nhộn nhịp bên ngoài, không thể tự do vẫy cánh bay liệng trên bầu trời xanh mướt. Hóa ra …. Không phải ai cũng thật sự xấu xa, cũng có những người vô tư , lạc quan như vậy. Oải Hưởng cảm nhận rất rõ con người hoang dã trong Tự Hoa, thích đi đâu, ăn gì , mặc gì, nói gì … đều tự do có được.
Chính lúc này, cô cũng sẽ như vậy!!
Cảm giác ấy thật khó diễn tả. Giống như cô bị rập khuôn làm một tiểu thư danh giá tài sắc vẹn toàn, giờ đây lại được sống với chính mình. Đó là điều hạnh phúc nhất cô có được.
Mơ mơ màng màng, Tự Hoa khua tay mấy lần không được, lại cốc đầu cô một cái, lúc này Oải Hương mới chợt quay về thực tại. Nhìn cô gái ưu tú trước mặt, nhìn mọi thứ xung quanh …… chợt rơm rớm nước mắt. Tự Hoa thấy vậy liền luống cuống, cmn, mới đây còn vui vẻ đùa cợt giờ lại khóc?
Cục cưng à, chị mệt mỏi ghê~
Oải Hương bỗng cười một tiếng, một nụ cười đẹp đến xao xuyến, lay động lòng người.
Tự Hoa: “ …….”
giới trẻ ngày nay thật kì quặc

——
Sau một hồi lòng vòng, họ đều không tìm được một chỗ nào cả. Quán nổi tiếng với món lẩu gà , ai đã đến đây một lần thì khó mà quên được. Chẳng trách quán lại đông nghịt như vậy
Bỗng Tự Hoa khẽ cười nhìn về phía cái bàn nằm sát lớp cửa kính trong suốt , bên đó có một anh chàng ăn mặc lịch lãm áo sơ mi trắng quần tây đứng đắn đang lơ đãng nhìn ra bên ngoài. Thoạt nhìn có vẻ là người thành đạt, khuôn mặt tuấn tú, khí chất lại trầm mặc áp bức người nhìn. Vậy mà những cô gái ở đây lại mặt đỏ tim đập .
Tự Hoa vẫy tay gọi to “ hây bay be” sau đó liền bỏ mặc luôn Oải Hương đứng ngẩn ngơ , chạy thật nhanh đến bên cạnh chàng trai cuốn hút ấy – Mãn Tùng
Tự Hoa lấy cái ghế bên cạnh ngồi xuống, thân thiết nói “ này Mãn Tùng, cậu cho tôi ngồi ké nha. Tụi tôi đi đến đây mà hết chỗ rồi” , lướt nhìn quanh đây sau đó lại hỏi “ cậu đi một mình hả ?“
Mãn Tùng chau mày, hỏi Tự Hoa, trong giọng nói còn có chút khó chịu “Tụi tôi?”
Tự Hoa bỗng giật mình, quên mất là nàng bỏ Oải Hương, liền vội vã quay đầu lại tìm cô. Thấy Oải Hương, nàng lập tức kéo đến bên cạnh, giới thiệu một chút với Mãn Tùng “ đây là bạn tôi, tên Oải Hương, sao hả, xinh không ?”
Oải Hương thẹn thùng, cúi mặt xuống không nói lời nào
Tự Hoa: “ nhưng mà ông không đủ trình để tán bạn tôi đâu nha!!”
Mãn Tùng: “……”
Oải Hương: “…..”
Thôi được, chị Tự Hoa vẫn ô kê nhất!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN