Em Vẫn Thuộc Về Tôi
Chương 6: Ác ma được hình thành từ đâu?
Nhưng anh quyết sẽ không cho qua dễ dàng như vậy. Cái anh muốn chính là cho cả gia đình ông ta phải đau khổ như chính anh đã từng bị phản bội, từng phải nếm trải cảm giác trời sập xuống là như thế nào. Sau khi An Vy mất. Mẹ anh vì quá thương tâm sau biến cố đó ngã bệnh rồi qua đời sau đó 1 tháng, cha anh suốt ngày chỉ ũ rũ, u buồn không màng đến công ty gia đình, chẳng bao lâu thì phá sản. Đáng hận hơn, người đàn ông cầm thú kia nhân lúc gia đình anh rơi vào cảnh éo le lại thông đồng với người trong giới chèn ép, kết quả ông ta thành công thu mua lại công ty của cha anh với cái giá rẻ hơn bèo.
Đúng 1 một tháng sau, từ trên tòa nhà của công ty An thị, một người đàn ông cao 1m9 với khuôn mặt điển trai tuổi 34 mặc trên người bộ vest nhăn nhún, mày râu dài ra hình như đã rất lâu rồi chưa được cạo đi, trên người bốc mùi rượu nồng nặc, ông đứng trên sân thượng tầng số 15 cũng là tầng cao nhất của công ty. Bên cạnh anh là một chàng trai khoảng tuổi 16, chàng trai được thừa hưởng từ cha mẹ nét đẹp vừa mang khí chất bá vương lại vừa đáng yêu, anh đang trong giai đoạn vị thành niên, về mặt tâm sinh lí có thay đổi mạnh, có lẽ phải theo hướng tích cực nhưng đằng này lại là bi kịch chờ đợi anh trước mắt. Nhìn vào đôi mắt anh tĩnh lặng trong veo như nước hồ mùa thu dừng như không ai đoán ra được tâm tư của cậu bé này, cậu vẫn đứng yên lặng nhìn người cha đang đứng trước mặt mình. Người đàn ông cuối đầu xuống nhìn đứa con trai của mình rồi cười hiền lành:
– Thiên Bảo, mẹ vào em của con đi rồi, cha không an tâm họ ở đó có sống tốt không. Cha muốn qua đó đoàn tụ với mọi người, con trai à, con có muốn đi cùng cha không? Nhanh thôi gia đình ta lại đầy đủ như xưa, chắc chắn em con sẽ rất vui. Nế con chưa muốn rời nơi đây thì cha đi trước khi nào nghĩ thông rồi con cũng nên quay về đấy, cha mẹ và em vẫn luôn chờ con.
Nói rồi ông quay người đi đưa tấm lưng rộng lớn về phía đứa con, ông đi đến sát mép của tòa nhà, chỉ cần một bước nhỏ nữa là sẽ rơi xuống dưới, ông dừng lại, nhìn vào khoảng không trước mắt. Bên dưới mọi người ồn ào, nhưng chẳng ai có ý định khuyên giải hay thật tâm muốn cứu người đàn ông tội nghiệp này, họ chỉ trỏ vào ông, khuôn mặt họ vẫn điền nhiên như đang xem một trò vui.
Hai phút sau một người đàn ông tuổi tầm 33 chạy lên sân thượng nơi có hai người một lớn một nhỏ vẫn đứng đó. Ông ta nhìn Thiên Bảo một cái rồi, định tiến lên phía trước thì người phía trước lên tiếng:
– Phùng Thanh Khương! Hãy chăm sóc con trai hộ tôi. Tôi phải đi gặp Nhã Hân và An Vy rồi.
An Thiên Quốc quay người lại nhìn thẳng vào mắt người bạn cũ lâu năm. Góc giày của ông đặt sát mép thành. Ông cười rồi giơ hai tay sang ngang ngã người về phía sau. Tựa như một cánh chim bị bắn lao nhanh vun vút xuống, lại tựa chiếc lá trên cành khô bị gió cuốn đi.
“Bịch”
Máu bắn lên tung toé, máu chảy ròng ròng, máu loan lổ khắp mặt đường nhựa đen, máu túa ra mọi phương hướng, từ miệng trào ra chảy dọc xuống cổ, hình như lưỡi của ông đã bị chính răng mình cắn đứt. Mọi người xung quanh bu lại nhìn như nhìn một tác phẩm nghệ thuật vừa hoàn thành xong của một nhà họa sĩ, một bức tranh Anguished Man ngoài đời thật, một bức tranh ám lời quyền kì bí, ma quái được vẽ bằng máu và nước mắt.
Phía dưới hỗn loạn vô cùng, còn trên sân thượng lại yên tĩnh lạ lùng, cậu bé vẫn đứng đó phía sau người đàn ông đang đứng đúng vị trí mà cha cậu vừa ngã xuống, người đàn ông ấy nhìn xuống dưới nên không thấy hai tay cậu nắm chặc thành nấm đấm. Còn khuôn mặt không cảm xúc dừng như chẳng nhìn thấy gì qua khuôn mặt của cậu. Hoàn toàn không có một chút gì gọi là nhà có người thân mới mất, mà chính là chết ngay trong đôi mắt cậu. Có phải cậu không phải là người nên không có tim gan không? Không! Trong đầu cậu bé chưa vị thành niên này đang phải chọn ra một trông hai con đường: Một là đẩy người cha nuôi ác ma này xuống dưới rồi đi theo cha anh, hai là anh sẽ diễn tốt vai trò một người con nuôi thật tốt, ngoan ngoãn trả lại công ơn mà ông ta đã ban cho anh.
Một ác ma mới được sinh ra, vậy ác ma mới được sinh ra như thế nào?
—– hết chương 6 —–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!