Ép Gả Cho Anh Chồng - Phần 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
637


Ép Gả Cho Anh Chồng


Phần 14


Trời sáng, sau hai đêm sống dở chết dở, cuối cùng cô cũng có thể bước ra khỏi phòng. Nhớ lại hai đêm qua cô ngủ với tư thế nằm sấp, cô thật lòng xót xa cho bộ ngực nhỏ bé của mình. Trời sinh ra cô khó nhọc lắm mới có được một chút “nhấp nhô”, đã vậy còn phải ngủ nằm sấp, nghĩ tới thôi đã chua xót rồi, hư hết cả “hàng họ”!

Bé Nhí dìu Cỏ ra vườn hoa của cô, nhìn thân bỉ ngạn lại lên cao thêm một đoạn, Cỏ khoái chí bừng bừng. Mặc dù vết bầm sau lưng còn rất đáng sợ nhưng chí ít thì cô cũng có thể cử động đi lại được, không phải như hai hôm trước, án binh bất động nằm liệt trên giường.

Lại nghĩ tới thằng bạn thân của mình, Cỏ liền hỏi bé Nhí:

– À Nhí, sáng nay em có qua coi Dư chưa? Ông ấy đỡ hơn hông em?

Bé Nhí khẽ gật:

– Dạ đỡ hơn rồi mợ, anh Dư bị nặng hơn mợ nhưng bây chừ khỏe hơn mợ nhiều. Sáng này em ngó qua coi thì thấy anh Dư đang ngồi ăn sáng, ảnh còn dặn em nói lại với mợ là ảnh khỏe rồi, mợ hông cần lo.

Cỏ không nói gì, cô thừa biết là cậu bạn này của cô đang cố gắng tỏ ra là mình không sao. Chớ nghĩ thử mà coi, cô bị đánh có một hai gậy mà đã thân tàn ma dại như vậy. Trong khi đó cậu ấy bị đánh phải gần chục gậy, không tàn phế luôn đã là may mắn lắm rồi. Cô cũng định đi thăm cậu ấy, nhưng nghĩ lại thì bây giờ chưa phải lúc, đợi Tam gia điều tra xong, cũng đợi cô khỏe hẳn, cô sẽ đi tới thăm Dư.

Thấy Cỏ có vẻ mệt, bé Nhí định dìu cô vào trong phòng thì gặp mợ Năm Tiên đang đi tới. Trên tay bồng con mèo trắng, vừa nhìn thấy cô, mợ ấy đã kêu lên:

– Trời đất! Chị Ba ngồi ở đây mà nãy giờ em đi kiếm chị muốn chết luôn. Chị đỡ chưa mà chạy ra đây ngồi, còn đau hông hả chị?

Cỏ cười rất yếu ớt, mặc dù cô đã có thể đi đứng bình thường nhưng sức khỏe vẫn còn yếu lắm, chưa hồi phục lại như trước đây được.

– Ờ, chị khỏe rồi Tiên, ở trong phòng hoài cũng chán, ra đây coi hoa coi cây cho mát mắt.

Năm Tiên thả con mèo xuống đất cho nó chạy nhảy đi lại, lúc này mợ ấy mới quay sang nhìn chị dâu, giọng của mợ ngọt ngào hơn thường khi:

– Chị bị thương ở lưng thì phải nghỉ ngơi cho nhiều, má em dặn đàn bà phải lo cho cái lưng cái hông của mình, chớ để không sau này sanh đẻ là khó khăn dữ lắm.

Cỏ khẽ gật gù, giọng của cô nhỏ xíu:

– Chị biết mà, cảm ơn em nghen.

Năm Tiên cười cười, mợ ấy khẽ nhướn người ngồi sát gần Cỏ, giọng khe khẽ:

– Sáng này em nghe anh Quý nói… anh Ba định điều tra cho ra ngô ra khoai chuyện bức hình hả chị Ba?

Cỏ nhìn Tiên, cô đáp lời:

– Cái này thì chị cũng hông biết, chị chỉ nghe anh ấy nói là sẽ lấy lại công bằng cho chị. Mấy nay chị lo dưỡng bệnh, có biết trời trăng gì đâu.

Năm Tiên gật gù:

– Vậy là đúng rồi, chồng em nói anh Ba giận dữ lắm, mẹ mình có tới khuyên ảnh mà ảnh đâu có nghe, hai mẹ con còn lớn tiếng với nhau nữa à.

Cỏ thoáng ngạc nhiên, cô đúng thật là chưa có nghe nói mấy chuyện này, bữa rày lo dưỡng thương, tới ăn còn ăn không nổi nên đâu có sức mà hóng chuyện.

– Em nói thiệt hả?

Mợ Năm Tiên gật đầu chắc nịch:

– Thiệt mà chị Ba, chuyện của chị với cậu Dư khiến cả nhà mình um xùm từ bữa tới giờ. Vợ chồng em thì vô can, cũng không biết bênh ai bỏ ai… Em nghe nói là mẹ có kêu anh Ba thì thôi, bỏ qua chuyện này đi nhưng mà anh Ba không chịu, cũng chưa biết là kết cục sẽ ra sao. Cũng hên là chị chỉ bị nhẹ, cậu Dư cũng không tới nổi thân tàn ma dại… chớ nếu không là lớn chuyện gấp mấy lần bây giờ…

Nói xong, mợ Năm Tiên lại nghiêm giọng hỏi cô:

– Mà chị Ba, chị định tính chuyện này sao? Có bỏ qua hông chị? Em nghĩ hen, cỡ nay mai là mẹ tới kêu chị khuyên anh Ba cho mà coi. Mà nghĩ cũng quá trời dữ dằn, bữa đó em hông có nhà nên cũng chỉ nghe kể lại, coi bộ là thím Ba… thím muốn leo lên đầu mẹ mình ngồi luôn rồi đó.

Lại dừng khoảng chừng vài giây, Năm Tiên liền tỏ ra thái độ bất mãn, cô ấy không vui, nói:

– Thím Ba ngó vậy chứ tánh tình cũng kỳ lạ lắm, lúc thì không ngó ngàng gì tới ai, lúc thì cái gì cũng muốn nhảy vô làm chủ. Tại mẹ mình hiền, chớ cỡ em là em không có để cho thím Ba muốn làm gì là làm đâu. Mà mẹ cũng sợ thím Ba quá đi, mẹ nói với em là bữa đó mẹ đâu có muốn đánh gậy chị với cậu Dư đâu, là một tay thím Ba hết đó chớ.

Cỏ im lặng, cô không phải là không thấy, nhưng dù cho mẹ chồng cô có muốn hay là không muốn thì cô và Dư cũng đã bị đánh. Mà ngày hôm đó, mẹ chồng cô ngoài chuyện không tin cô ra thì bà cũng không có bảo vệ cho cô. Bà thà là đứng nhìn cô bị đánh chứ cũng không chịu kêu tên Giáp dừng tay…

Cô cũng tự biết thân phận mình là đứa con dâu không được thương, nhưng dù bọn họ có ghét cô hay là thích cô thì cô cũng đã là vợ của cậu Ba, là dâu trong nhà. Cô cũng không cần bọn họ phải yêu thương cô như con gái ruột của họ, cô chỉ cần bọn họ tôn trọng cô một chút, một chút thôi cũng được rồi. Nhưng còn đằng này, không một ai tôn trọng cô, khác máu thì tanh lòng, cô không có bất kỳ một lý do gì để bỏ qua chuyện lần này. Có thể là khi cậu Ba điều tra ra được ngọn nguồn, cũng sẽ không có ai bị đánh hoặc là bị mắng nhưng cô dám hứa một điều là… cô sẽ không bao giờ quên được chuyện đau thương mà bọn họ đã gây ra cho cô.

Đây có lẽ là một ký ức buồn, một bằng chứng rõ rệt cho việc… cô không hề được nhà chồng mình tôn trọng!

Cỏ thở dài một hơi trong lòng, mặc dù cô đang rất thất vọng về nhà chồng nhưng cô cũng sẽ không chung miệng nói xấu mẹ chồng với chị em dâu. Đấy cũng là điều duy nhất cực kỳ có ý nghĩa mà má cô đã dạy cho cô khi cô chuẩn bị đi lấy chồng. Nhưng còn về phần thím Ba, cái này thì cô không dám chắc…

– À Tiên, thím Ba đó, thím ấy hung dữ như vậy đó hả?

Tiên bĩu môi, cô ấy đáp:

– Thím Ba… bà thím này không chồng nên kỳ cục lắm, bình thường em cũng không muốn qua lại với bả đâu. Chị Ba thấy bả đẹp người vậy chớ ăn nói khó nghe lắm, bả chửi chị Hai An khóc hoài luôn đó. Nhưng mà em nghe chồng em nói, ba mình coi trọng mẹ con thím Ba lắm, ít khi nào để thím Ba thiệt thòi. Em nghĩ chắc là vì ba thương chú Ba chết sớm nên mới đối xử tốt với thím Ba.

Cỏ khẽ gật, chuyện này thì cô biết, nhưng theo cô cảm nhận được thì thím Ba không thích cô nhưng lại cực kỳ dè chừng Tam gia nhà cô…

– Nhưng thím Ba có ghét em không? Chứ chị thấy thím Ba ghét chị ra mặt.

Lần này thì Tiên im lặng suy nghĩ thoảng vài giây, cô ấy mới khẽ đáp:

– Ghét hả? Ghét thì em nghĩ chắc cũng có ghét đó, nhưng thím Ba đối xử với em với chị Hai mình cũng bình thường, thi thoảng còn cho này cho kia. Chỉ có điều là bả ghét con dâu bả thôi, chứ còn em thì không ghét, cũng không khi nào nghe bả nói chuyện khó nghe với em.

Vậy là Cỏ đoán đúng rồi, bà Ba Vân không phải là ghét hết cháu chồng của mình, bà ấy là ghét cô, hoặc là tại vì không thích Tam gia nên mới ghét lây sang cô. Mà nghĩ thì bà Ba này cũng ác, nói đánh là đánh, không hề nương tay một chút nào!
__________________________
Ở trên phòng của bà Ba Vân lúc này, vú Thì đang đứng một bên, vú có chút lo lắng nói với bà Ba:

– Bà Ba, tôi thấy là cậu Ba… cậu ấy không muốn bỏ qua chuyện này. Bà coi coi sao… tôi sợ là…

Bà Ba Vân đang đọc truyện trên điện thoại, nghe vú Thì nói như vậy, bà khẽ nhíu mày, trả lời cộc lốc:

– Kệ nó! Nó làm gì được tôi mà vú lo!

Vú Thì vẫn còn lo lắng, vú lại tiếp tục nói:

– Tôi cũng biết là cậu Ba không làm gì được bà, nhưng mà… lần này là bà đánh mợ Ba… mà mấy hôm nữa ông Báu về rồi… tôi là tôi sợ chuyện đó.

Nghe nhắc đến ba chồng, bà Ba cũng có chút lo lo, nhưng khi nghĩ lại sau lưng mình có quá chừng người chống lưng, vậy nên bà cũng chẳng còn sợ chuyện đó nữa. Bà không nhìn vú Thì nhưng vẫn đáp lại lời của vú ấy:

– Tôi mà sợ ba chồng tôi hả vú? Ổng có gan đuổi tôi thì ổng đuổi, vú cũng đừng có quên là ổng đã hứa trước mộ của ông chồng tôi như thế nào. Nói chung vú đừng có lo, vú cứ lo cho thằng Út Bảo đàng hoàng là được.

Vú Thì thoáng thở dài trong lòng, bà biết thừa là dù bây giờ bà có nói gì thì bà Ba cũng sẽ nghe không lọt tai. Thôi thì kệ bà ấy vậy, bà ấy cũng đã lớn tuổi rồi, tánh nết càng lúc càng khác xưa, cũng không còn chịu nghe lời bà khuyên bảo nữa. Lớn thuyền thì lớn sóng, tự làm tự chịu, bà có lòng tốt khuyên răn, nghe hay không nghe thì tùy vậy!
_________________________
Quả thật lời của vú Thì nhắc nhở là không có sai, chọc ai chứ chọc vào cậu Ba thì lại có chuyện lớn xảy ra. Bởi lẽ cậu Ba không hề giống với cậu Năm, một người sợ ba, mà cậu Ba cũng không giống một chút nào với sự nhã nhặn và hiểu chuyện của cậu Hai. Một cậu ấm mang tiếng là ăn chơi trác táng xài tiền của ba mẹ không thương tiếc như cậu Ba, đã có tiếng xấu, vậy nên cậu cũng chẳng kiêng dè bất kỳ một ai.

Cậu quăng một sấp ảnh đã khôi phục chỉnh sửa xuống bàn, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống, giọng cậu trầm trầm nhưng lại không nghe ra rõ là buồn, vui hay là tức giận.

– Bức hình trong điện thoại là hình ghép, không biết là có ai muốn nói cái gì với con hay không?

Bữa nay ông Lệnh cũng có mặt, nhìn thấy con trai hỏi một câu như vậy, ông cũng khẽ liếc mắt nhìn xung quanh, lúc này chỉ thấy cả đám người im thin thít, không ai nói một lời nào. Chuyện của con dâu ông đã biết, ông cũng không đồng tình với cách hành hung người của người nhà.

Bà Lệnh cảm thấy con trai làm tới bước này giống như là dội một gáo nước lạnh vào mặt bà, chẳng phải là đang nói chính bà bắt tội oan cho con dâu hay sao? Có khó chịu nhưng bà không nói được, bởi vì là bà làm sai, tại bà mà mọi chuyện ra nông nổi như vậy, bà còn biết chối bằng cách nào?

Hôm qua Hai Trân cũng có khuyên nhủ bà nên xuôi theo ý của Duy Long cho qua chuyện, chớ có để gây nhau thì lại sứt mẻ tình cảm mẹ con. Nghĩ cũng đủ thông suốt, bà Lệnh lúc này đang định nói dịu cho con trai bớt giận thì lại nghe giọng của chồng bà cất lên trước, thái độ của ông ấy cực kỳ không vui.

– Bà Đào, bà giải thích một chút coi, cớ sao lại để xảy ra cớ sự này?

Bà Lệnh tên thật là Đào, bình thường ông Lệnh sẽ gọi bà là bà Lệnh hoặc là mình, chỉ khi nào tức giận thì ông mới gọi bà bằng tên tục…

Bà Lệnh thoáng lo lắng, bà ấp úng đáp lời:

– Chuyện này… chỉ là hiểu lầm thôi… em cũng không nghĩ là…

Ông Lệnh nhíu mày, quát:

– Không nghĩ cái gì? Bà là mẹ chồng, là người lớn… bà muốn làm cái chuyện chi cũng phải suy nghĩ trước sau cho thấu đáo chứ. Bà để con dâu bà bị đánh thành ra như vậy, lỡ bên nhà sui gia người ta biết, người ta xót con, người ta sang đây mắng vốn… lúc đó bà định giải quyết làm sao? Còn chuyện bức hình nữa, ở đâu mà có mấy bức hình này?

Bà Lệnh bị chồng mắng trước mặt mọi người, bà cảm thấy uất ức xấu hổ lắm, đánh người thì cũng đâu phải bà đánh, sao lại quy hết trách nhiệm lên trên đầu bà?

Chỉ là ngay khi bà Lệnh còn chưa kịp giải thích thì đã nghe thấy giọng của bà Ba Vân cất lên, thái độ có chút nhận lỗi:

– Chuyện này, không thể trách chị Hai được… cũng là do em nhất thời tức giận không kiểm soát được nên mới cho người đánh cậu Dư. Nhưng thực lòng thì em đâu có nghĩ là con bé Ý đột nhiên lại chạy ra che đòn… em có cho người giữ con bé lại rồi mà con nhỏ vẫn cố chạy ra cho bằng được…

Duy Long nhíu mày, anh nhìn bà Ba Vân, âm giọng càng lúc càng thấp:

– À, vậy ý của thím Ba là do vợ con tự làm tự chịu chứ không phải lỗi do thím?

Đối diện với ánh nhìn đanh thép của cháu trai, bà Ba Vân không tỏ ra chút lo lắng xấu hổ nào, bà cao giọng, đáp:

– Thím không có nói là vợ con tự làm tự chịu, con đừng có hiểu sai lời của thím được không hả Long?

Duy Long thật lòng không thích người thím này của anh một chút nào, thím ấy rõ ràng là cố ý đánh người nhưng lúc này vẫn cố mạnh miệng tỏ ra là mình không cố ý.

– Vậy hả? Ra là vậy… vậy nếu con nói… con đề đơn thưa thím tội cố ý hành hung người thì thím nghĩ sao? Lúc ở trên tòa kêu án, thím có dám nói với tòa án là do vợ con tự chạy ra chịu đòn chứ thím không có kêu cô ấy hay không?

Tất cả mọi người đều sửng sốt bởi câu hỏi vừa rồi của Duy Long. Ở đây đâu có ai là không biết người phía sau chống lưng cho Duy Long là Nhị gia. Mà Nhị gia con người của anh ta thâm độc, tàn nhẫn tới mức nào thì ai mà không biết. Chưa kể tới việc Nhị gia có mối quan hệ rất rộng đối với các vị lãnh đạo trong toàn ngành nghề, thật sự là không thể đùa với Nhị gia được…

Mà cái điều quan trọng nhất là Duy Long không thích nói đùa với ai cái gì bao giờ. Đúng là trông cậu Ba nhà ông Lệnh rất không có chí tiến thủ nhưng cậu đã nói cái gì là sẽ làm cái đó, tánh nết y hệt ông Báu, không sợ trời cũng không sợ đất, đã vậy lại càng không sợ mất lòng bất cứ người nào…

Bà Ba vẫn rất tự tin cho là không ai có thể làm gì được bà ấy, vậy nên bà ấy liền nói:

– Thím thấy con cố tình làm quá mọi chuyện lên rồi đó Long, nếu con cho là thím cố tình thì thím có thể đi xin lỗi vợ con một tiếng mà, đâu cần con phải hù dọa thím là đi thưa đi kiện thím mần chi. Mà nếu con nói con kiện, vậy để thím đi hầu, chớ để không con nói là thím ngang ngược có gan làm không có gan chịu…

Duy Long không tỏ ra giận giữ hay là khó chịu, anh nhẹ nhàng phẩy tay ra hiệu cho người đang đứng ngoài cửa đem văn kiện đi vào. Người đàn ông này chính là luật sư của Nhị gia, anh chàng này hầu tòa nào là thắng tòa đó, bách phát bách trúng, đến cả ông Lệnh còn phải sợ hãi vài phần. Chưa kể tới tài năng của anh ta, chỉ cần nghe cái tên luật sư Thắng thôi thì cũng đủ làm phe đối phương nươm nướp run sợ…

Luật sư Thắng trước tiên là chào ông Lệnh và mọi người, sau đó, anh ta đi tới trước mặt bà Ba, anh ta bày ra một số giấy tờ gì đó, cuối cùng là dùng chất giọng nghề nghiệp mà tuyên bố:

– Thưa bà Ba, tôi đây vẫn đang dùng thái độ người trong nhà để nói chuyện với bà. Thứ nhất là tôi muốn thông báo với bà về một thông tin quan trọng, là bà có thể sẽ trở thành bị đơn trong vụ kiện cố ý gây thương tích mà nguyên đơn là cậu Ba đây. Điều thứ hai tôi muốn nói là các giấy tờ cần cho vụ kiện tôi cũng đã có đủ, chỉ cần đơn kiện này được gửi đi thì bà và người của bà, tức là đối tượng Giáp sẽ bị mời về cơ quan điều tra có thẩm quyền để phối hợp điều tra án. Và điều thứ ba tôi muốn thông báo tới bà… là tôi, luật sư Võ Thắng, một cái tên nói lên tất cả, rất uy tín, rất rõ ràng. Võ Thắng tôi chưa bao giờ thua kiện trong bất kỳ vụ kiện cáo nào, xin thưa, hết!

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN