Ép Gả Cho Anh Chồng
Phần 13
Bà Lệnh có vẻ tức giận dữ lắm, bà ra lệnh cho Cỏ và Dư đi vào trong nhà, không cần ai nói thì cả hai đều biết sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra. Nhưng thú thật là cả Cỏ và Dư đều không hề nghĩ mọi chuyện sẽ lớn tới mức này, lớn đến mức mà cô phải mang cả tiếng oan…
Bà Lệnh ngồi trên ghế, bà nhìn con dâu thứ đang đứng ở giữa phòng, bà tức đến đỏ mắt, quát lớn:
– Tang chứng vật chứng đầy đủ, con còn chối nữa không hả Ý? Nhà này có bạc đãi con chưa? Có chưa?
Cỏ ngơ ngác vô cùng, cô nhìn vào bức ảnh trong điện thoại, sau đó lại quay sang nhìn Dư, thấy Dư cũng đang hoảng hốt cực độ. Trong lòng cô thầm nghĩ, cái quái gì vậy trời, ở đâu ra tấm hình bóng lưng của cô với Dư giống như là đang ôm nhau vậy nè?
Hai Trân nhìn thấy bức ảnh, cô cũng ngạc nhiên không kém, vội hỏi lại mẹ mình:
– Ai chụp cái này vậy mẹ? Mà có chắc trong hình là con Ý không? Coi chừng trách nhầm em nó tội nghiệp…
Bà Lệnh trừng mắt nhìn con gái:
– Con ngó thử vô điện thoại coi lại lần nữa coi, chụp rõ ràng vậy mà nói nhầm là nhầm sao được. Bộ đồ đó, cái tướng đó… còn ai ngoài con Ý nữa hả?
Cỏ lúc này mới bình tĩnh lại được, cô chắc mẩm trong lòng là mình bị oan rồi. Tấm hình này không phải hình thật, rõ ràng là hình ghép, chắc chắn là hình ghép!
Cỏ đặt điện thoại xuống bàn, cô gấp gáp giải thích:
– Hình này là hình ghép, là có người cố tình ghép để vu oan cho con. Mẹ, con với Dư là bạn bè bình thương thôi, hông phải giống như mọi người đang nghĩ đâu.
Dư cũng lên tiếng kêu oan:
– Dạ bà chủ, bà chủ tin con với mợ Ba đi bà chủ…
Bà Lệnh giống như là bị người bịt tai, bà nhất nhất không nghe, chỉ chăm chăm cho là mình đúng.
– Thôi khỏi nói nhiều đi, hình chụp có, bắt tận mắt cũng có, hai đứa tụi bây còn chối cái gì? Hay tụi bây định đợi tới lúc trai trên gái dưới thì mới không có oan cho tụi bây hả?
Cỏ hoảng loạn thật sự, cô chưa bao giờ bị rơi vào tình huống quái dị như thế này nên cô cũng không biết phải giải thích thế nào cho mẹ chồng cô tin nữa. Mà làm như cô có giải thích thì bà ấy cũng không tin, suốt từ nãy tới giờ, bà đâu có chịu nghe cô nói…
Dư đứng ở bên cạnh Cỏ, nếu bình thường thì cậu sẽ là con người khá hiểu chuyện nhưng bữa nay, trong tình thế bị vu oan như thế này… cậu không còn đủ bình tĩnh để hiểu chuyện nữa. Cuộc đời của cậu từ đó tới chừ chưa bao giờ nghe ai nói nặng xúc phạm cậu giống như vậy. Có người muốn coi trọng cậu còn không được nữa, chớ ở đó mà ăn nói ngang ngược hạ nhục cậu như là bà Lệnh đây!
– Bà chủ, con là người làm công cho nhà bà, nhưng cái nào đúng là đúng, sai là sai. Chỉ có một tấm hình không thấy rõ mặt mà bà gán ghép cho con cái tội gian díu với mợ Ba… như vậy là đâu có được đâu bà!
Bà Lệnh mở to mắt nhìn Dư, bà tức giận chỉ vào mặt cậu, quát ầm lên:
– Mày còn cãi lại tao nữa hả thằng kia?
Dư tánh nóng như kem, cậu đáp luôn:
– Bà nói đúng thì con đâu dám cãi, là tại bà nói oan cho con mà. Con với mợ Ba là bạn bè từ thuở nhỏ, nếu có gì thì đã có rồi, đâu có đợi tới lúc này mới làm ra mấy cái chuyện trái nhân bất nghĩa như ni…
Cỏ khẽ lắc đầu nhìn bạn mình, tay chân cô như muốn run rẩy theo… thôi xong rồi… phen này xong rồi. Cậu bạn này của cô nóng tánh lên rồi, sắp đánh nhau tới nơi rồi!
Bà Ba ngồi một bên im lặng nãy giờ, bây chừ nghe Dư nói vậy, bà cười nhạt, giọng khinh khỉnh:
– Chà, cái miệng của mày cũng quá chừng đó ha thằng kia… bộ mày tưởng nhà tao hông dám làm gì mày hay sao hả?
Dư hùng hổ nói luôn:
– Con thề với trời thề với đất là con với mợ Ba không có làm ra cái chuyện chi trái đạo đức hết, nên dù bà có đánh con chết thì con cũng không có nhận. Nhưng con nói luôn, trước khi bà muốn làm gì con, con khuyên bà nên hỏi ý ông Báu đi, đừng có để bà mang tội.
Bà Lệnh chỉ cần nghe nhắc tới tên ba chồng là bà sẽ chùn xuống ngay. Nhưng xui xẻo cho Dư lúc này là bên cạnh bà Lệnh còn có bà Ba, mà bà Ba là người không thích Cỏ, vậy nên bà ấy cũng không dễ gì bỏ qua cho Dư…
– Quá trời mày rồi, là tụi mày làm bậy mà còn mạnh miệng, mày tưởng mày giả bộ nhắc tới ba tao là tao sẽ sợ mà bỏ qua cho mày hả? Thằng ranh con!
Dư cười nhạt, cậu thật lòng cảm thấy rất khó chịu với thái độ độc đoán này của hai bà chủ. Cậu cũng đã nghĩ kỹ rồi, bây giờ mà cậu có giải thích tới moi gan móc ruột ra thì bọn họ cũng không chịu tin. Nếu bọn họ đã thích ngang trái như vậy, vậy thì cậu sẽ quậy cho đục nước, quậy tới tai ông Lệnh ông Báu luôn cậu mới vừa lòng.
– Thì con cũng không có nói là bà không dám, nhưng con có nhắc nhở bà rồi đó, để lỡ mắc công sau này bà nói là con không nhắc bà.
Bà Ba nhíu mày nhìn Dư, bà cảm thấy cậu nhóc này có gì đó rất bí hiểm, cậu ta cứ luôn miệng nhắc tới ba chồng của bà, ắt hẳn là có lý do. Nhưng mà cậu nhóc này dọa sai người rồi, bà không phải bà Lệnh, bà không có sợ ba chồng của bà…
Nở nụ cười khinh thường kèm theo tức giận, bà Ba nói gằn từng chữ:
– Tao nói cho mày biết, nếu bây giờ ba có ở đây thì tao cũng không bỏ qua cho mày. Là tụi mày gian díu với nhau, nhân chứng vật chứng có đủ mà mày còn chối, đã vậy còn thách thức tao. Được, mày thách tao thì để tao làm cho mày thấy, mắc công mày nói tao là đồ có tiếng chứ không có miếng!
Cỏ nghe mà run, cô thừa biết thím Ba nói được là làm được, thím ấy không có giống mẹ chồng cô. Mẹ chồng cô là khẩu xà tâm Phật, nhưng còn thím Ba thì…
Nghĩ như vậy, Cỏ liền thấy sợ vô cùng, cô vội đi tới trước mặt bà Ba, cô nói gấp:
– Thím Ba đừng nóng, là tại vì tụi con bị oan nên mới tức giận như vậy. Thím với mẹ bình tĩnh nghe con nói đã…
Bà Ba cười khẩy, bà nháy mắt cho người kéo Cỏ sang một bên. Thấy bọn họ giữ chặt Cỏ lại, bà Ba mới nói với cô:
– Con tránh sang một bên đi, tội của con cũng không có nhẹ đâu mà có quyền lên tiếng ở đây. Đợi thằng Long về, coi thử coi con còn dám chối nữa không?
Dứt câu, bà Ba ra lệnh:
– Dì Tròn, bà kêu người đem gậy gỗ vô đây, kêu thằng Giáp vô luôn… bữa nay tôi muốn coi thử coi thằng trời đánh này nó còn dám ăn nói xấc xược với tôi nữa không?
Bà Lệnh nhìn nhìn Dư, bà liền đứng dậy, sau đó đi tới nói với bà Ba:
– Vân, chị thấy… hay là thôi đi… đánh thằng này chi cho mắc công mang tiếng.
Hai Trân với mợ Hai cũng vội vàng khuyên răn:
– Mẹ con nói phải đó thím Ba, đánh người là phạm pháp đó.
– Có chi từ từ nói, đừng đụng tay đụng chân mẹ ơi, chuyện còn chưa rõ ràng mà mẹ.
Bà Ba trừng mắt nhìn con dâu, bà trách:
– Cô thì biết cái chi mà nói, cái loại này mà không dạy nó thì nó cũng đi gieo tiếng xấu cho mình. Đã không ra giống ôn gì mà còn thoác lác… để tao cho nó thoác lác!
Cỏ bị người làm giữ lại, cô sợ Dư vì cô mà bị đánh nên cô cố gắng kêu xin:
– Chị Hai, chị nói giúp em một tiếng đi… nếu mọi người không ai tin em thì đợi chồng em về… đợi cậu Ba về… đợi cậu Ba…
Cỏ còn chưa nói dứt câu thì người làm từ ngoài đã đi vào, trên tay tên Giáp là cây gậy gỗ dùng để đánh người. Vừa nhìn thấy tên Giáp, bà Ba đã ra lệnh, thái độ kiên quyết như muốn lấy mạng của Dư.
– Giáp, mày đánh cái thằng mất dạy này cho bà… chớ có để nó hồ ngôn loạn ngữ hù dọa bà Hai. Đánh cho tao!
Tên Giáp gật đầu, tướng tá hắn bự con, mặt mày cũng có nét khôi ngô nhưng bặm trợn quá. Vừa nghe bà Ba ra lệnh, hắn ta đã hét lên cho người của hắn đè Dư xuống sàn nhà. Lòng người thì nhẫn tâm, gậy gỗ thì vô tình, từng tiếng “ạch ạch” của gậy gộc va vào da thịt của Dư… thật đủ khiến cõi lòng của Cỏ rét run…
Chỉ tích tắc có mấy giây mà Dư đã bị đè xuống đánh cho không thương tiếc. Dù bị đánh rất đau nhưng Dư không kêu, không la, cũng không khóc. Gương mặt cậu quật cường, ánh nhìn đanh thép, có đau cũng chỉ cắn răng mà chịu đựng…
Cỏ nhìn bạn thân của mình bị đánh oan, từng tiếng “ạch ạch” làm cô đau nhói lòng, nước mắt cũng vô thức rơi dài xuống, cô kêu lên, vừa kêu vừa xin:
– Đừng, đừng đánh nữa mà… mẹ… mẹ bỏ qua cho Dư đi mẹ… làm ơn đợi cậu Ba về… làm ơn đợi chồng con về đi mà… làm ơn đi mà…
Cô xin tới khản cổ nhưng bà Ba nhất quyết không chịu dừng tay, lúc này trông bà ấy giống như là nữ chủ nhân của nhà này chứ không phải là bà Lệnh. Cô Hai Trân cũng có xin cho Dư nhưng không xin được, còn bị mụ Tròn gằn tay giữ lại. Cỏ đau lòng muốn chết, cô nghe rõ ràng từng tiếng rên vì đau của Dư, cô biết Dư thân thể yếu ớt như con gái vậy, cậu ấy làm sao mà chịu cho nổi đây?
Cỏ bị giữ chặt suốt từ nãy tới giờ, đột nhiên lúc này lại thấy được thả lỏng một chút. Ngay lúc người đứng sau sơ hở, Cỏ liền bung chạy tới chỗ Dư, cô nhào tới dùng thân hình mảnh mai của mình để che lấy cơ thể đang run rẩy kịch liệt của Dư. Cỏ cũng giống như Dư, không làm sao thoát được sự vô tình của gậy gỗ, từng nhát gậy va vào lưng, cô có cảm giác như tất cả xương sống xương sườn đều cùng nhau gãy nát ra từng đoạn, đau đến mức mà cô phải giãy giụa co giật lên từng cơn. Cô mới chỉ bị đánh có một cái thôi mà đã đau tới như vậy, trong khi đó Dư bị đánh suốt từ nãy tới giờ, đánh cậu ấy như chết đi sống lại…
Mụ Tròn nhìn thấy Cỏ che chở cho Dư, mụ cười cợt, nói khoáy:
– Đó, bà Hai nghi ngờ đâu có sai, mợ Ba coi vậy mà dữ ác, công khai che chở cho nhân tình…
Dư nghe chứ, cậu nghe rõ mồn một lời nói vu khống của mụ Tròn, cậu đau nhưng vẫn tức anh ách, cậu nghiến răng nói từng chữ rành rọt:
– Bà có gan thì đánh chết mợ Ba luôn đi, để coi mợ Ba chết rồi, bà sống thế nào được với ông Báu. Tôi nói cho bà biết… bà sẽ hối hận… cả bà… cả bà Hai… hai bà đều phải hối hận!
Nói xong, cậu lại nói với Cỏ, cậu biết cô nhóc này chịu đau không nổi nhưng mà cậu lúc này hết sức lực rồi, không thể bảo vệ cho cô được…
– Bà chịu đựng chút đi… tôi với bà có phước cùng hưởng, có họa cùng chia… không chết đâu mà sợ.
Mồ hôi bắt đầu tuôn ra như thác nước, Cỏ đau tới run lên bần bật, cô bặm môi, nói gần như không nổi:
– Ờ, nếu có chết thì chết chung, xuống địa ngục… còn có người bầu bạn!
Hai Trân nghe Dư nói, cô ấy sợ hãi, vội quay sang kéo tay bà Lệnh, cô nói gấp:
– Mẹ, không được đâu, đánh thằng nhóc này thì được chứ con bé Ý… nó là ông nội kêu cưới cho thằng Ba… không được đâu mẹ!
Bà Lệnh cũng sợ, bà lo lắng suốt từ nãy tới giờ chứ không phải nghe con gái nói bà mới lo. Bà vốn dĩ đâu tính đánh người, bà chỉ muốn kêu hai đứa này vô hỏi tội rồi sẽ đợi Duy Long về tính xem nên xử thế nào. Chuyện bà Ba đánh cả hai đứa là nằm ngoài sức tưởng tượng của bà, bà không nghĩ là mọi chuyện lại lớn ra nông nổi này…
Lại nhìn tới sắc mặt trắng bệch của Cỏ, bà Hai càng nhìn càng sợ, nếu lỡ như có chuyện gì không may xảy ra thì đám đàn ông nhà này sẽ đè đầu bà mà hỏi tội đầu tiên. Chưa kể tới chuyện, con bé Ý này là người đặc biệt, đặc biệt với con trai bà… thôi chết rồi!
Chỉ là ngay lúc bà Hai kịp nhận ra thì từ ngoài cửa đã có người chạy vội vào, người nọ nhìn thấy vợ mình bị đánh bằng gậy gỗ, cả người anh như sôi máu, không kịp nghĩ ngợi gì đã tung chân đá cho tên Giáp một phát văng vào vách tường. Anh vội vàng ngồi xuống đỡ lấy Cỏ, cảm nhận thấy cơ thể cô xụi lơ, đụng tới đâu cũng thấy cô chảy nước mắt. Sắc mặt cô trắng toát, trắng còn hơn hôm trước bị mất máu khi cứu Xuân Hoa, sợ cô lại ngất đi, anh hoảng quá, liền kêu thật to:
– Như Ý! Không được xỉu, nghe tôi nói không… có nghe tôi nói không?
Cỏ vẫn còn nghe được, cũng cảm nhận được mọi thứ, chẳng qua là cô đau quá nên làm biếng cử động, sợ đụng đến vết đau ở sau lưng. Được Tam gia ôm vào lòng, cô như tìm được chỗ dựa vững chắc, bàn tay nhỏ nhắn bám chặt lấy tay anh, cô nói trong nước mắt, không phải là vì đau mà khóc, mà tại vì uất ức nên khóc:
– Cậu Ba… em không có làm cái chi bậy bạ sau lưng cậu hết… tuổi thơ của em… chỉ có một mình Dư là bạn… cũng chỉ có nó mới chịu chơi chung với em. Cậu cứu Dư… cứu nó đi cậu… cậu cứu bạn em… em xin cậu. Em xin thề với cậu… em thề là em với thằng Dư nếu mà có gian díu tình cảm với nhau là em bị sét đánh chết… sét đánh tụi em không toàn thây!
Cỏ thề với anh, là chính miệng cô thề nhưng lại làm cho cõi lòng anh mềm rã ra. Thề độc quá… vợ của anh… sao phải cần thề độc tới như vậy?
Duy Long nhìn Cỏ, anh ôm cô vào trong lòng, hốc mắt hồng hồng, anh đáp lại lời của cô, đáp chắc nịch từng chữ:
– Tôi tin em! Không cần em thề thì tôi cũng tin em. Ở trong nhà này… em chính là vợ của tôi… tôi tin em… chỉ tin duy nhất một mình em!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!