Ép Gả Cho Anh Chồng - Phần 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
772


Ép Gả Cho Anh Chồng


Phần 21


Vợ chồng Tam gia ở lại thăm nhà tới ngày hôm sau thì cùng nhau trở về. Tam gia vì có việc bận nên phải về trước, còn Cỏ là vì cô không muốn tiếp tục ở lại nhà mẹ nên cô cũng theo Tam gia về cùng. Tía má cô không ưa gì cô, mặc dù khi có mặt Tam gia bọn họ đã đỡ hơn được chút nhưng cô vẫn cảm thấy như vậy khá là gượng ép. Thay vì để tất cả cùng khó xử không vui, vậy thôi cứ để một mình cô không vui là được rồi. Cô trả lại cuộc sống thoải mái bình thường cho tía má khi không có cô, cũng coi như là cô đang trả hiếu cho hai người họ vậy…

Ngồi trên xe, nhìn ba người thân thiết nhất của mình mang những loại cảm xúc hỷ nộ khác nhau để tiễn cô ra xe, Cỏ cảm thấy khổ sở trong lòng quá nhiều. Chiếc xe hơi vừa lăn bánh chạy đi thì má cô đã quay vội vào trong nhà, tía cô cũng quay vào theo, chỉ còn lại một mình anh trai cô dõi mắt nhìn theo một đoạn. Cũng may là còn có anh trai chịu quan tâm đến cô, nếu không chắc cô sẽ tủi thân tới chết mất!

Tam gia biết vợ mình đang không vui, anh vỗ nhè nhẹ lên vai cô, an ủi:

– Được rồi, được rồi, không phải buồn, nhìn em buồn tôi không quen.

Mặc dù tâm trạng đang cực kỳ “tan chậm” nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến cảm xúc bình thường của cô. Cô cũng đã quen với việc bị đối xử hắt hủi, vậy nên có buồn chứ không có rầu, có bi nhưng không có sầu.

Cô bĩu môi, nói với chồng mình:

– Cậu làm như em yếu đuối lắm vậy, em chỉ là buồn vậy thôi.

Tam gia khẽ gật:

– Ừ, sống nên thức thời một chút, cái gì được thì được, không được thì thôi, hiểu không?

Cỏ cười cười, giọng nói của cô pha màu thê lương:

– Em cũng không có đòi hỏi gì đâu cậu, nhưng mà em thấy… em không đáng để bị như vậy. Em không có đòi bọn họ phải sinh em ra, em không có lỗi…

Duy Long nhìn cô, anh nhìn thấy được sự tuyệt vọng trong ánh mắt của cô lúc này, anh cũng không thể hiểu được vì sao ba mẹ vợ anh lại nhẫn tâm đối xử với con gái ruột của họ như vậy. Đúng là con của bọn họ sinh ra thì bọn họ có quyền thương hay là không thương. Nhưng cô gái nhỏ này thật sự không đáng để bị đối xử bất công… đúng là một đứa trẻ bất hạnh!

Biết vợ không vui nên trên suốt đoạn đường về, Tam gia luôn tìm những chuyện vui vẻ để nói với cô. Về chuyện của tên Chí Hiếu, anh không nhắc lại với cô, bởi vì anh cảm thấy anh ta không quan trọng, không cần phải bàn nhiều tới. Nhưng riêng về chuyện Chí Hiếu là em của Nhị gia… chuyện này… để anh nói chuyện với Nhị gia sau vậy.
_________________________
Cỏ vừa về đến nhà, bé Nhí nhìn thấy từ xa đã vội vàng chạy ra đón cô, cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì con bé đã nhanh nhảu thông báo tin giật gân:

– Mợ Ba… nhà mình có chuyện nữa rồi!

Tam gia nghe bé Nhí nói, anh bất giác cũng nhìn sang, tiện thể nghe thử xem là có chuyện gì. Bé Nhí thấy cậu mợ để tâm tới, con bé liền ra vẻ nghiêm trọng, nói nhanh:

– Cậu út Bảo… đi đâu mất tiêu từ sáng tới giờ mà tìm hoài hông thấy ở đâu hết cậu mợ ơi!

Cỏ thoáng ngạc nhiên, theo cô biết thì út Bảo đi học, giờ này đáng lý phải ở trường chứ sao lại mất tiêu được?

– Ủa sao mợ nhớ là út Bảo đi học mà Nhí?

Bé Nhí liền đáp:

– Dạ đúng vậy, nhưng ban nãy cô giáo của cậu út gọi về… nói là cậu út không có vô lớp… mà ở nhà đâu ai biết cậu út đi đâu… mọi người đi tìm từ nãy tới giờ luôn mà chưa thấy.

Cỏ bất giác quay sang nhìn Tam gia, thấy anh cũng đang nhìn cô, cô khẽ hỏi:

– Cậu… vô coi thử coi sao cậu?

Tam gia khẽ gật, anh trầm giọng:

– Ừm, để tôi vào coi thử, em để bé Nhí đem đồ vào phòng đi, theo tôi vào thưa mẹ một tiếng trước đã.

– Dạ!

Nói rồi, Cỏ đi theo chồng mình vào trong nhà, vừa bước vào tới cửa, cô đã cảm nhận được một luồng không khí u ám tới ngột ngạt. Cô khựng bước chân, trước là quan sát một vòng trong phòng, sau mới nhẹ nhàng bước theo sau Tam gia đi vào trong. Cô bước đến bên cạnh bà Lệnh, cô khẽ cúi đầu chào hỏi:

– Thưa mẹ con mới về! Chị hai em mới về! Thím ba con…

Lời còn chưa nói hết ra thì bà Ba đã xua xua tay với cô:

– Thôi khỏi thưa đi, thím đang nhức đầu lắm, thưa gửi để sau.

Cỏ gật gật, cô biết thím Ba lúc này đang hoang mang dữ lắm, vậy nên cô cũng không dám nói năng gì, thưa hỏi xong liền tìm ghế trống mà ngồi xuống. Chị chồng thấy cô ngồi xuống bên cạnh, chị ấy liền kề tai cô, nói thầm:

– Thằng út Bảo nó đi lạc, em thông cảm cho thím Ba nghen.

Cỏ cũng vội đáp lời ngay:

– Dạ, em biết rồi… mà út Bảo… nó đi đâu hả chị Hai? Sao nó không đi học?

Hai Trân nói:

– Cái này thì chị cũng hông biết, chỉ nghe cô giáo nó điện về báo là nó hông có vô lớp. Coi camera ở trường thì thấy nó có đi vô cổng, nhưng hông hiểu sao nó lại hông có vô lớp học. Vợ chồng Hai An đang đi kiếm, chắc cũng sắp về rồi đó.

Tam gia nghe được những lời mà chị Hai mình vừa nói, anh lúc này khẽ hỏi:

– Có nhờ phía công an giúp đỡ một tay chưa chị Hai?

Hai Trân gật gật:

– Có. Hai An nó có nhờ rồi, bây chừ đang đi kiếm, mà cũng có khi là út Bảo nó trốn đi chơi điện tử cũng nên, dạo này nó ghiền điện tử lắm.

Cỏ thở dài một hơi, cô dịu giọng:

– Em cũng trông là như vậy…

Cả nhà ngồi đợi khoảng chừng nửa giờ đồng hồ, vợ chồng cậu mợ Hai vẫn chưa về. Lúc này, cậu Hai đột nhiên gọi về cho Tam gia, cậu nói là vẫn chưa tìm được út Bảo, bây giờ cậu đang đi tìm tiếp ở những khu lân cận. Bà Ba nghe tin vẫn chưa tìm được út Bảo, bà sợ hãi đến òa lên khóc nức nở. Bà Lệnh với mọi người phải tới khuyên nhủ bà, sợ là bà vì lo quá mà làm mệt ngất đi nữa thì khổ.

Chuyện Út Bảo đột nhiên mất tích càng lúc càng được lan truyền ra bên ngoài, Tam gia điều động hết người làm trai tráng trong nhà đi tìm út Bảo. Phần khác, người dân trong làng nghe tin cậu út nhà ông Lệnh mất tích, mọi người cũng lo nên chia nhau phụ giúp đi tìm một tay.

Ấy vậy mà đến chiều tối vẫn chưa có tin tức gì của thằng bé, không ai biết thằng bé đi đâu, cũng không có một dấu vết nào nghi ngờ là bị bắt cóc!

Bà Ba Vân khóc nháo, hai mắt bà sưng húp, hoảng loạn gào lên:

– Trời ơi là trời! Trời tối thui rồi mà còn chưa tìm được thằng nhỏ… con tôi đâu rồi… ai trả lại con cho tôi đi! Trời ơi!

Bà Ba gào trong đau đớn, tiếng khóc của bà khiến mọi người cảm thấy thương cảm vô cùng. Mà Cỏ cũng lo lắm, một thằng nhóc chỉ 9,10 tuổi, cái tuổi ăn uống còn phải hầu hạ, làm sao có thể tự đi đâu được cơ chứ?

Mà suốt từ lúc út Bảo bị mất tích tới giờ cũng không hề có cuộc điện thoại hay là tin nhắn nào gửi về báo là bắt cóc đòi tiền chuộc. Nếu như đến sáng mai vẫn không có tin tức nào gửi về, vậy thì có khả năng rất cao là út Bảo… lành ít dữ nhiều!
……………………………………..
Trời càng lúc càng khuya, Tam gia với mọi người đã đi ra ngoài tìm út Bảo, Cỏ ngủ không được, cô trằn trọc suốt cả đêm, cứ lăn qua rồi lăn lại, lo lắng vô cùng.

Nằm được một chốc, đột nhiên cô nghe trước cửa phòng mình có tiếng bước chân dồn dập, giống hệt như là một đoàn người đang cùng nhau kéo tới vậy…

Thấy lạ, Cỏ liền bước xuống giường, cô muốn ra ngoài xem thử xem là có chuyện gì. Lúc cô vừa mở cửa phòng, còn chưa kịp định hình được là có chuyện gì thì bà Ba Vân đã nhào vào người cô. Bà nắm lấy tay cô, bà gào lên trong tuyệt vọng:

– Ý… thím cắn rơm cắn cỏ thím lạy con… con ghét thím cũng được… con hận thím cũng được… nhưng mà thím cầu xin con… thím xin con đi tìm thằng Bảo về dùm cho thím. Thím dập đầu ở đây cầu xin con… thím cầu xin con mà Ý…

Cỏ đúng là quá mức kinh ngạc rồi, cô rõ ràng là không hiểu chuyện gì, thím Ba của cô đang nói cái gì vậy? Sao thím ấy biết cô có thể đi tìm được người?

Thấy Cỏ vẫn còn ngơ ngác, bà Ba Vân gấp đến loạn lên, bà siết chặt hai tay cô, mắt bà trừng rất lớn, lại còn sưng đỏ nên trông bà ấy lúc này vô cùng đáng sợ. Người đàn bà lúc nào cũng quý phái mỹ miều, vậy mà lại có lúc khủng hoảng chật vật đến kinh khủng như vậy…

Ông Lệnh bước đến dìu em dâu, ông nhìn con dâu trước mặt, giọng ông khàn khàn, thái độ cực kỳ nghiêm túc, ông hỏi:

– Như Ý, ba nghe nói là con có thể… dùng phép để đi tìm người mất tích… có phải thiệt vậy không con?

Đến lúc này, Cỏ thật sự mới hiểu được lý do vì sao mà mọi người lại kéo đến đây vào lúc này, cũng hiểu được lý do vì sao mà thím Ba lại kích động tới như vậy. Nhưng mà, làm sao bọn họ biết được khả năng của cô? Rõ ràng là cô chưa từng nói ra bao giờ mà?

Cỏ thoáng ngập ngừng, cô đang do dự rất nhiều:

– Con… con…

Ông Lệnh nhìn con dâu, ông biết là cô đang bị mọi người hù dọa, vậy nên ông lại nói tiếp:

– Nếu con có khả năng… con giúp thím Ba tìm em đi con. Còn nếu con không làm được… vậy thì không cần khó xử… ba hiểu mà.

Ông Lệnh thì nói như vậy nhưng bà Ba Vân thì lại không đồng ý, bà trừng mắt nhìn anh chồng mình, bà quát lớn:

– Anh Hai nói gì vậy? Con Ý nó tìm được, người ta nói với em là nó tìm được, lần trước cũng là con Ý nó đi tìm Xuân Hoa chứ đâu… anh Hai đừng có nói như vậy!

Vừa nói dứt lời, bà Ba Vân lại nhào về phía Cỏ thêm một lần nữa. Lần này không phải là năn nỉ mà là khẩn khoản cầu xin. Trên gương mặt trắng bệch của người phụ nữ này chỉ còn toàn là nước mắt, nước mắt thống khổ tuyệt vọng:

– Coi như là thím van xin con, con giúp thím tìm em đi con… thằng Bảo nó đi tới giờ này… trời khuya rồi con… nó chưa có ăn cái gì… nó cũng sợ lạnh sợ tối nữa Ý. Thím biết thím không tốt với con nhưng cứu một mạng người bằng xây bảy cảnh chùa… coi như con làm phước đi Ý… đi mà con!

Cỏ nhìn thím Ba như muốn quỳ xuống mà van xin mình, cô thật lòng không nhịn được. Con người mà, ai mà không có lòng từ bi, huống hồ gì lại còn là từ bi cứu giúp một đứa trẻ… cô thật sự rất khó để từ chối. Những lời nói thổn thức của bà Ba như chạm vào đáy lòng của cô, cô nghe mà cũng thấy chua xót…

Con tim gần như sắp đánh gục đi lý trí, ngay lúc Cỏ định gật đầu nhận lời thì từ trong đám đông, cô lại nghe rất rõ được giọng trong trong của một người. Mà giọng nói này quen thuộc lắm, rõ ràng là giọng nói của Dư…

“Đừng giúp! Tôi là Dư nè, bà nghe tôi, không được giúp!”

Cỏ giật mình, cô vội ngước mắt nhìn về phía đám đông trước mặt… quái lạ… ở đây làm gì có Dư… cậu ấy đã đi thăm sư phụ Bổn Đạt từ sáng sớm rồi mà?

Trong lúc Cỏ đang hoang mang tìm kiếm thì giọng nói của Dư lại một lần nữa vang lên, lần này là gấp gáp và vội vàng hơn cả vừa nãy. Mà dường như là chỉ có một mình Cỏ nghe thấy được giọng nói này của Dư, còn những người khác thì không hề nghe được…

“Là sư phụ làm phép cho tôi nói chuyện được với bà, tôi đang ở núi Thập, sáng mai tôi sẽ về tìm bà. Bà nghe cho rõ đây, bà không được nhận lời đi tìm cậu Bảo… bởi vì… quá muộn rồi… út Bảo đã chết… thằng nhóc đã chết rồi… là bị hại chết… hiểu chưa?!”

Cỏ run rẩy trong lòng, nếu không phải vì có quá nhiều người đang đứng ở đây, chắc cô đã ngã phịch xuống sàn nhà vì sốc và sợ hãi…

Tại sao? Tại sao vậy? Út Bảo chỉ là một thằng bé thôi mà, nó còn rất nhỏ… sao lại nhẫn tâm với nó như vậy? Là ai đã giết út Bảo? Là ai? Là ai?!
________________________________
❌ TƯƠNG TÁC CHO EM CẢ NHÀ ƠI, TRÊN 2K8 LIKE + 150 SHARE MỚI CÓ TRUYỆN Ạ.

Yêu thích: 3.7 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN