Ép Gả Cho Anh Chồng - Phần 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
640


Ép Gả Cho Anh Chồng


Phần 24


Bỉ ngạn sắp ra lá, đáng lý là Cỏ phải vui mừng, nhưng thật sự lúc này cô vui mừng không nổi. Xuân Nguyệt ngồi cạnh bên cô, cả hai cứ ngồi nhìn ra ngoài vườn hoa như vậy, không nói với nhau một câu nào, mỗi người đều mang trong lòng tâm sự khó mà có thể giải bày được. Về cái chết đau thương của út Bảo, chắc khó khăn lắm mọi người mới có thể nguôi ngoai đi được phần nào…

Bé Nhí bưng lên một đĩa trái cây, mặt mày con bé nhăn nhó, thấy con bé cứ lẩm nhẩm trong miệng, Cỏ liền hỏi:

– Gì vậy Nhí? Gì mà vừa đi vừa lẩm nhẩm làu bàu một mình vậy?

Bé Nhí đặt đĩa trái cây xuống bàn, con bé do dự một lát, sau mới nhíu mày kể lại:

– Em mới ở dưới bếp lên, em nghe mọi người ở dưới đang kể nhau chuyện… mợ Hai bị bà Ba đánh…

Cỏ ngạc nhiên, cô vội hỏi:

– Chị Hai Thảo hả? Tại sao bị đánh?

Bé Nhí bất mãn trả lời:

– Bà Ba đổ thừa tại mợ Hai muốn cho cậu Út Bảo đi học nên cậu mới bị người ta hại chết. Từ bữa chôn cậu út tới giờ, ngày nào mợ Hai cũng bị bà Ba đánh hết đó mợ.

Xuân Nguyệt nhịn không được, cô liền hỏi:

– Vậy… cậu Hai có biết mợ Hai bị đánh không em? Sao kỳ cục vậy?

Bé Nhí trầm ngâm:

– Theo như mọi người nói lại là… cậu Hai không có biết. Tại vì bà Ba đâu có đánh mạnh trên mặt trên mũi gì đâu, với một phần chắc cũng tại mợ Hai muốn giấu đó mợ. Cái này là người làm tụ họp nhiều chuyện với nhau thôi, chứ không ai dám nói tới tai chủ đâu…

Nói tới đây, như chợt nhớ tới chuyện gì đó, bé Nhí liền nhìn Cỏ và Xuân Nguyệt, con bé dịu giọng lí nhí:

– Em nói chuyện này với mợ và cô… mợ và cô làm ơn đừng nói ai biết hết nha. Hai người mà nói ra rồi để bà Ba biết là em bị đuổi đi đó, bà Ba dữ lắm, em sợ lắm!

Cỏ và Xuân Nguyệt nhìn nhau, cả hai đều im lặng không nói gì, tự trong lòng cả hai đều cảm thấy bất mãn thay cho mợ Hai Thảo. Mợ Hai Thảo làm dâu của bà Ba, con người chị ấy vừa hiền vừa ngoan lại cực kỳ yêu thương và cung phụng cho nhà chồng. Vậy mà chẳng hiểu sao bà Ba lại không thương đứa con dâu này, bây giờ còn ra tay hành hạ đánh đập. Chẳng lẽ là người tổn thương lại muốn làm tổn thương người khác hay sao?

Cỏ nhịn không được, cô nói thầm với bé Nhí và Xuân Nguyệt:

– Hai người ở đây đi, để em giả bộ lên phòng tìm chị Hai… em coi thử coi chị Hai có đang bị thím Ba làm khó không?

Xuân Nguyệt đồng ý, cô ấy liền nói:

– Tôi đi chung với mợ nữa, tôi với mợ cứ coi như không biết gì, đỡ cho người làm bị mắng.

– Ừ, đi thôi.

Hô hào xong, cả hai kéo nhau đi tìm mợ Hai, để lại một mình bé Nhí đứng ngây người ra nhìn. Hai tay con bé run run, trong lòng hồi hộp, lại tự mắng mình nhiều chuyện làm chi để mợ Ba phải đi bắt gian tại trận. Cỡ như không thấy gì thì thôi, mà lỡ như thấy gì có phải lớn chuyện hay không. Bà Ba với mợ Ba đã không hòa thuận, giờ mà còn gây nhau nữa… nghĩ thôi cũng đủ nổi da gà!

Cỏ với Xuân Nguyệt cùng nhau lên phòng tìm mợ Hai Thảo, đúng như hai người đã đoán, mợ Hai không có trong phòng, lúc này mợ đang ở bên phòng của bà Ba Vân. Lúc Cỏ đi tới trước cửa phòng bà Ba, cô nghe rõ được tiếng chửi mắng ở bên trong, lại hớ hênh sao mà không đóng cửa, thành thử vừa nhìn vào trong là cô đã thấy cảnh bà Ba đang tát chị Thảo…

Cỏ nhìn rõ ràng được cảnh tượng bà Ba tát vào mặt con dâu kèm theo đó là những lời lẽ chửi bới thậm tệ tới không thể nghe nổi. Bà Ba từ trước tới giờ nổi tiếng là người thanh cao kiêu ngạo, đây là lần đầu tiên Cỏ nhìn thấy bà ấy có một mặt độc ác tàn nhẫn như thế này. Lại nhìn thấy gương mặt chịu đựng của chị Thảo, cô khó chịu tới mức không nhịn được, nhưng cô biết rõ trong lúc này, cô không có quyền làm căng mọi chuyện…

Xuân Nguyệt biết Cỏ muốn đi vào trong, sợ là Cỏ nóng tính, cô ấy liền nhắc nhở:

– Mợ Ba, bình tĩnh nha mợ!

Cỏ nhìn Xuân Nguyệt, cô gật gật đầu:

– Chị đừng lo, em biết mà.

Dứt câu, Cỏ liền vờ gõ cửa, thay thế biểu cảm bất mãn tức giận vừa nãy là một nụ cười thân thiện nhất có thể. Tay thì gõ cửa, miệng lại cười, cô nói:

– Chị Hai… em biết ngay là chị ở đây mà…

Bà Ba Vân nghe thấy giọng của Cỏ, bà giật mình, tay cũng nhanh chóng rụt lại không vung lên đánh con dâu nữa. Mà không chỉ có bà Ba giật mình, tới cả mợ Hai Thảo cũng giật mình khi thấy Cỏ. Mợ ấy vội vàng vuốt lại tóc tai, lật đật đứng bật dậy, cố tỏ ra là không có gì. Nhưng dù cho có cố gắng ra sao thì cũng không thể nào giấu đi được những vệt đỏ trên mặt của mợ ấy lúc này…

Cỏ giận lắm nhưng cô không nói được, lúc này chỉ có thể bước vào thưa chuyện với bà Ba Vân.

– Thím Ba, thím đỡ hơn chút nào chưa thím?

Bà Ba Vân trước là kinh ngạc, sau lại trở về biểu cảm lầm lì, bà nhìn cháu dâu trước mặt, giọng khinh khỉnh:

– Lên đây làm gì? Ai cho cô vô đây?

Cỏ dịu giọng, cô đáp lời:

– Dạ con lên tìm chị Hai có công chuyện một chút, ngày mai nữa là thất đầu của út Bảo, con muốn ra mộ thăm em nó nên lên tìm chị Hai…

Bà Ba cười khẩy:

– Cô tốt quá! Con trai tôi không dám nhận lòng tốt của cô đâu. Tới đi tìm nó cô còn không chịu, bây chừ còn bày đặt nhân nghĩa ra thăm mộ, cảm ơn cô hà!

Cỏ biết ngay là kiểu gì bà Ba cũng sẽ ghim rút chuyện cô không đi tìm út Bảo, cũng may là Dư cản cô kịp thời, chứ nếu không thì không biết bà Ba còn ghim rút cô tới cỡ nào nữa!

Không tỏ ra nóng giận, Cỏ thấp giọng, cô đáp:

– Dạ thím Ba, thực sự là con không có khả năng gì đó cao siêu để đi tìm út Bảo mà thím, thím đừng nghĩ vậy mà tội con…

Lại giả vờ như phát hiện ra chuyện gì đó, Cỏ nhìn mợ Hai Thảo, cô ngạc nhiên hỏi gấp:

– Ủa khoan đã chị Hai, mặt chị sao vậy? Chị bị dị ứng hả? Sao đỏ kỳ vậy chị?

Mợ Hai Thảo hoảng hồn, mợ vội vàng lấy tay che mặt giấu đi, không muốn để cho Cỏ nhìn thấy tới vết đỏ ở trên mặt mình.

Lúc này, Cỏ lại được đà, cô vờ hỏi tiếp:

– Thím Ba, chị Hai bị sao vậy thím?

Bà Ba có chút dè chừng, giọng bà khàn khàn, ngăn lại:

– Chắc nó bị dị ứng, lát kêu tụi nhỏ lấy thuốc bôi là hết thôi, có gì đâu mà nghiêm trọng.

Cỏ gật gù, cô không nói gì với bà Ba Vân, lúc này chỉ quay sang nghiêm túc dặn dò quan tâm tới mợ Hai Thảo:

– Chị Hai có cần gì thì chạy xuống nói với vợ chồng em một tiếng nha, chứ đừng có để cho mình chịu đựng một mình… bị dị ứng thấy vậy chứ đau nhức khó chịu lắm. Nếu mà thấy nặng quá, chị nói em, em nói với mẹ em, kêu xe đưa chị đi Sài Gòn khám da liễu… chớ không có để như vậy được đâu.

Mợ Hai Thảo lúng túng thấy rõ, mợ ấy run run, nói lấp bấp:

– Không… không sao đâu Ý… chị bình thường mà… không có gì đâu.

Cỏ lại nói:

– Dạ nếu không sao thì em mừng, có gì chị phải nói với anh Hai, hông ấy nói với em nghen, phụ nữ mình chỉ có mỗi cái mặt tiền thôi á.

Mợ Hai Thảo gật gù liên tục, nếu chịu khó để ý, sẽ thấy được mợ ấy thi thoảng sẽ liếc mắt nhìn sang phía mẹ chồng mình, giống như là dè chừng chuyện gì đó vậy…

Cỏ cũng nhìn rõ được biểu cảm sợ sệt của chị dâu, cô vừa thương vừa giận, lại thấy rầu rĩ khi mình không thể giúp được gì cho chị ấy. Nhưng mà thật ra cũng là do chị Thảo thôi, nếu chị ấy không cam chịu, vậy thì cũng không tới mức bị mẹ chồng chèn ép tới mức độ này…

Biết là có ở đây lâu thì cũng không làm được gì, Cỏ lúc này mới quay sang nói với thím Ba, cô xin phép xuống dưới nhà.

– Dạ thôi, thím Ba nghỉ ngơi đi, để có gì con gặp chị Hai nói chuyện cúng thất của út Bảo sau.

Lại quay sang mợ Hai Thảo, cô dịu giọng:

– Chị Hai, em xuống nhà nha, chiều rảnh em qua gặp chị.

Mợ Hai Thảo gật gật:

– Ờ ờ, chị biết rồi…

Cỏ luyến tiếc nhìn chị dâu mình thêm vài lần nữa, thấy chị ấy không hề có biểu hiện gì cần cô giúp đỡ, vậy nên cô chỉ còn cách đi ra ngoài. Cuộc đời này đúng là có nhiều việc bất bình mà, mà con người cũng có khi rất kỳ lạ, thà là cam chịu chứ không hề muốn bản thân được thoải mái tự do!
…………………………………..
Bước ra khỏi phòng, Cỏ nhìn sang Xuân Nguyệt, cô nói với cô ấy:

– Đi thôi chị Nguyệt…

Xuân Nguyệt gật đầu, cô đi theo sau Cỏ, lúc đi ra đến sân nhà, cô mới hỏi:

– Sao rồi mợ Ba, mợ Hai nói sao?

Cỏ thở dài rầu rĩ:

– Chị ấy không nói gì, chắc là sợ lớn chuyện.

– Kỳ vậy, bị đánh như vậy mà cũng chịu được hả?

Cỏ nhún vai, cô nói:

– Em cũng chịu rồi, có em ở đó mà chị Thảo còn sợ thím Ba tới vậy… thôi thì để chị ấy tự giải quyết. Mình thì ở đây bất bình cho chị Thảo chứ còn chị ấy thì… em cũng không biết nói sao luôn… tại vì khó hiểu lắm!

Xuân Nguyệt hiểu ý của Cỏ, cô cũng tự cảm nhận được rằng là do mợ Hai Thảo tự muốn như vậy. Một phần vì mợ ấy quá hiền, phần khác có lẽ vì mợ ấy thương mẹ chồng vừa mới trải qua cú sốc mất đi cậu út Bảo nên mới chịu đựng như vậy. Mà mợ Ba nói cũng phải, là do mợ Hai muốn như vậy, bọn cô có muốn giúp cũng không giúp được gì.

Lại chợt nhớ tới chuyện lần trước, Xuân Nguyệt nghĩ nghĩ, lát sau cô mới khẽ nói:

– Mợ Ba… có chuyện này… tôi muốn hỏi mợ.

Cỏ nhìn Xuân Nguyệt, cô đáp lời:

– Dạ, chị nói đi.

– Thực ra, sao bữa đó mợ hông đi tìm cậu út Bảo? Cái này, tôi không có ý trách móc gì mợ đâu, chẳng qua là tôi tò mò… tôi nghĩ… có phải là mợ đoán được cậu út Bảo đã chết nên mợ mới không chịu đi tìm… có phải vậy không mợ?

Cỏ không biết phải giải thích thế nào cho Xuân Nguyệt hiểu, vậy nên cô chỉ có thể nói đơn giản với cô ấy thế này:

– Chị hiểu như vậy cũng đúng, em cũng giống như những người vớt xá.c trên sông vậy. Không phải người chế.t đuối nào cũng vớt được xá.c… đôi khi còn phải dựa vào duyên nữa…

Xuân Nguyệt đã hiểu, cô ấy lại nói:

– Tôi hiểu rồi, tôi không hề có ý nghĩ gì khác đâu… với lại bữa đó… tôi cũng thề với mợ là không phải do tôi tiết lộ chuyện mợ có khả năng đặc biệt. Sợ mợ hiểu lầm nên tôi nói trước luôn, mợ đã giúp chị em tôi, con người tôi không phải là kẻ vong ân bội nghĩa.

Cỏ quay sang nhìn Xuân Nguyệt, cô không nói gì nhưng trong lòng lại thấy yêu thích cô gái này nhiều hơn một chút. Thật ra thì cô cũng rất tò mò về chuyện hôm đó rốt cuộc là ai nói ra chuyện cô có khả năng đặc biệt. Mặc dù là tức giận đó nhưng cô cũng tin tưởng là Xuân Nguyệt sẽ không nhiều chuyện tới mức như vậy, là do linh tính mách bảo cô như thế.

Dừng khoảng chừng vài giây, Xuân Nguyệt lại đột nhiên nói tiếp, lần này lời nói có phần nghiêm túc, lại không giống như đang châm kích người khác:

– Tôi nói cái này, mợ có tin hoặc không tin cũng được, chỉ là mợ tốt với chị em tôi nên tôi cũng muốn giúp mợ một việc. Mợ đề phòng Thủy Tiên một chút, cô ta thấy vậy chứ không tốt bụng như mợ nghĩ đâu… chuyện lần đó của út Bảo là do Thủy Tiên nói ra việc mợ có khả năng đặc biệt. Còn về lý do tại sao cô ta biết thì tôi cũng không biết, những gì tôi biết tôi cũng đã nói với mợ, mợ cẩn thận hơn một chút là tốt.

Cỏ ngạc nhiên nhìn Xuân Nguyệt, lại thấy cô ấy không hề giống như đang nói dối. Nếu đúng như vậy, chẳng lẽ là do Thủy Tiên thật sao? Nhưng nếu là cô ấy, vậy tại sao cô ấy lại biết chuyện khả năng đặc biệt kia của cô? Thật là khó hiểu!
___________________________
Trăng thanh gió mát, bé Nhí không ngủ được, không hiểu là do ăn trúng cái gì nên con bé cứ đi vệ sinh hoài. Hết chạy ra rồi lại chạy vào, cỡ chừng đâu nửa tiếng sau, mặt mày con bé đột nhiên xanh chành, con bé chạy vội lên phòng tìm Cỏ, bộ dạng thấp tha thấp thỏm như mới vừa nhìn thấy được chuyện gì chấn kinh lắm…

Cỏ lúc này đang bận rộn chép Kinh Phật, nghe tiếng gõ cửa phòng, cô không nhìn Tam gia, cô nói:

– Cậu Ba… mở cửa giúp em đi cậu.

Tam gia đọc sách một bên, nghe vợ “sai vặt”, cậu không dám từ chối, liền đặt quyển sách xuống, sau đó ung dung ra mở cửa phòng. Lúc nhìn thấy bé Nhí, cậu khẽ nhíu mày, cậu hỏi:

– Gì vậy? Giờ này không ngủ chạy vào đây làm gì?

Bé Nhí cũng không xa lạ gì với Tam gia, chẳng qua là con bé hơi nhát tiếp xúc với cậu một chút. Nhìn với vào trong phòng như đang tìm kiếm Cỏ, con bé lí nhí đáp:

– Dạ cậu Ba… con… con có chuyện muốn nói với mợ Ba…

Tam gia trầm giọng:

– Chuyện gì nói luôn đi, mợ bận rồi, nói với cậu cũng được.

Bé Nhí mặc dù sợ nhưng nhất quyết không chịu nói với Tam gia:

– Chuyện này… chuyện này nói với cậu hông được… là chuyện riêng của… đàn bà con gái mà cậu.

Tam gia bán tín bán nghi, nhưng khi nhìn thấy mặt mày bé Nhí xanh xao, cậu nghĩ có thể là do con bé đang đến kỳ sinh lý hay đại loại là những chuyện của con gái gì gì đó. Lại biết vợ mình đặc biệt quan tâm tới con bé này, vậy nên cậu mới đồng ý đi vào kêu vợ ra cho con bé gặp riêng.

Cỏ nghe Tam gia nói có bé Nhí cần gặp gấp, cô không suy nghĩ gì nhiều, vội vàng buông viết chạy ra gặp bé Nhí. Lúc đi ra thì hí hửng, vậy mà lúc đi vào thì mặt mày lại nhăn nhó, mà nhăn nhó kiểu kỳ lắm. Vừa giống như cả kinh, cũng vừa giống như không dám tin vào tai mình vậy…

Tam gia thấy vợ mình có biểu cảm kỳ lạ, lúc cô đi ngang qua anh, anh liền vịn lấy tay cô, anh nhíu mày, hỏi:

– Gì nữa vậy? Lại bày trò gì với bé Nhí hả?

Cỏ dừng bước, cô rũ mắt nhìn chồng mình, do dự rất rất lâu, thật sự là không thể nhịn được nữa, cô mới ngập ngừng nói ra. Cô không muốn giấu anh chuyện gì, bởi vì cô thật lòng tin tưởng anh…

– Cậu Ba, con bé Nhí vừa mới nhìn thấy… thím Ba nhà mình với lại… với lại… ba mình… vừa lén lút gặp nhau ở… ở sau vườn. Em… em không biết nói sao nhưng mà… chắc không có gì đâu… đúng không hả cậu?

Tam gia nghe những lời kia từ vợ mình, anh không ngạc nhiên, cũng không phải không tin lời của Như Ý… chỉ là anh cảm thấy thật sự khó chịu…

Ba anh và bà ba Vân… hai người bọn họ định qua mặt mẹ anh và bọn anh tới khi nào đây? Tới khi nào đây?!

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN