Ép Gả Cho Anh Chồng - Phần 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
637


Ép Gả Cho Anh Chồng


Phần 25


Ông nội Báu trở về sau hôm cúng thất của út Bảo ba ngày, lúc ông về con cháu không ai biết, mà đứa cháu duy nhất ông gặp thì lại không biết rằng ông là ai…

Cỏ ra thăm mộ út Bảo, kể từ cái hôm cúng thất đầu của út Bảo cho tới nay, ngày nào Cỏ cũng mua bánh đem ra mộ cúng cho thằng bé. Cũng không phải cô giả tạo hay làm ra vẻ cho người ta thấy mình là người tử tế, mà là vì cô có linh cảm, chỉ cần cô ra thăm mộ thường xuyên, cô có thể sẽ gặp được tên có mùi xông trầm ngày hôm đó!

– Con là ai vậy? Là người làm nhà ông Lệnh hả?

Cỏ đang lúi húi bày bánh ra đĩa để cúng, lại chợt nghe phía sau lưng có người hỏi, lúc cô quay người nhìn lại thì nhìn thấy một ông lão tầm hơn 70 nhưng dáng người vẫn còn rất nhanh nhẹn. Là do cô chưa từng gặp ông nội chồng lần nào, vậy nên cô cũng không hề biết người ở trước mặt mình lúc này lại chính là ông chủ Báu trong truyền thuyết…

– Dạ… con là… vợ của cậu Ba nhà ông Lệnh. Không biết là… ông là ai ạ? Ông là người quen của ba chồng con hả?

Ông nội Báu có ngạc nhiên trong lòng nhưng biểu hiện trên mặt vẫn rất điềm nhiên, không hề tỏ ra kinh ngạc hay là vui buồn gì để cho Cỏ có thể phát hiện ra được. Ông quan sát cháu dâu trước mặt, về vẻ bề ngoài, ông chấm điểm cao đấy, nhưng còn về tính tình… để ông coi thử coi sao!

Ông nội Báu đi tới trước mộ phần của út Bảo, ông nhìn chằm chằm vào di ảnh của đứa cháu trai, vừa nhìn ông vừa trả lời Cỏ:

– Ông đó hả? Ông là người quen của ông Báu thôi, ông ở xa về hay tin cháu trai của ông Báu chết nên chạy tới đây thắp nén nhang…

Nói rồi, ông nội Báu liền thắp cho mộ phần của út Bảo một nén nhang, sau đó, ông còn đi tới phần mộ của thằng bé, ông như nói thầm điều gì đó mà Cỏ không nghe được. Đối với ông, mặc dù út Bảo không phải máu mủ nhà ông nhưng ông vẫn rất quý thằng bé. Một đứa trẻ được nhà ông nuôi dưỡng từ nhỏ tới lớn… nói ông không thương thằng bé thì đúng thật là lời nói tàn nhẫn. Chỉ có điều, tình thương của ông dành cho út Bảo không thể nhiều bằng tình thương ông dành cho đám cháu ruột nhà ông được.

Ông Lệnh có cho xây thêm nhà mát ở cạnh mộ phần của Út Bảo, vậy nên sau khi thắp nhang xong, Cỏ liền mời ông nội Báu ngồi nghỉ mệt một chút cho đỡ nắng. Do không có trà bánh gì nên cô cũng thấy hơi ngại, vì dù sao đây cũng là khách tới viếng mộ em chồng mình, không mời người ta được một tách trà thì đúng là thiếu lễ nghi quá.

Có chút ngại ngùng, Cỏ cười cười, cô nói với ông nội Báu:

– Dạ ông thông cảm cho nhà con, xíu nữa bớt nắng, ông tới nhà con chơi… mặc dù không có ông nội con ở nhà nhưng để con mời ông ly trà miếng bánh trả lễ cho ông nghen ông. Bữa nay chỉ có mình con ra thăm mộ nên con cũng không có đem theo nước hay bánh trái gì hết.

Ông nội Báu sống ngần ấy năm trên đời, đau khổ buồn vui gì mà ông chưa từng trải qua. Cuộc đời ông tiếp xúc với bao nhiêu loại người từ xưa tới giờ, cũng chưa loại người nào mà ông chưa gặp qua. Vậy nên chỉ cần Cỏ mở miệng nói một câu đầu tiên, ông nghe giọng điệu và nhìn vào ánh mắt của cô thì ông đã có thể đoán ra được ba bốn phần tính cách của cô bé này…

– Thôi khỏi đi con gái, ông tới thắp nén nhang là được rồi, không cần trà nước gì đâu cho phiền phức. À mà khi nãy con nói con là ai của ông Báu? Là đứa cháu dâu nào đó ha?

Cỏ lễ phép đáp lời:

– Dạ, con là cháu dâu thứ ba, là vợ của cậu Ba… à là vợ của Duy Long đó ông. Ông biết anh ấy không? Ở đây người ta hay kêu anh ấy là Tam gia đó ạ.

Ông nội Báu gật gù:

– À ra là vợ của cậu Ba, hỏi sao ông không biết… trước giờ cậu Ba nổi tiếng đào hoa, chà, ông không nghĩ là cậu Ba chịu cưới vợ sớm vậy.

Cỏ cười ngượng ngùng:

– Dạ, chắc tại duyên số đó ông.

Ông nội Báu thấy cháu dâu bẽn lẽn, ông không hỏi tới chuyện riêng tư của cô nữa, lúc này ông mới hỏi tới chuyện khác.

– Mà lúc cậu Út còn sống, con với thằng bé thân nhau lắm hả? Sao không ai đi tới thăm mộ chung với con hết vậy? Vợ cậu Hai, vợ cậu Năm đồ đâu hết rồi?

Cỏ nửa thật nửa giả đáp lời:

– Mọi người vẫn ra thăm mộ thường xuyên đó ông, tại con… tại con là tiện đường đi công chuyện rồi ghé ngang mua bánh thăm mộ thằng bé luôn. Chứ mọi người vẫn thăm mộ đều đều, ngày nào chị Hai con cũng ra đây thay hoa thay bánh cho út Bảo hết đó ông…

Nói tới đây, cô dừng khoảng chừng vài giây, âm giọng thấp xuống hẳn:

– Út Bảo chết… nhà con ai cũng đau buồn… thiệt là không dám tin là em nó đã chết…

Ông nội Báu an ủi cháu dâu:

– Thôi chuyện cũng đã rồi, con cứ coi như là thằng bé hết duyên cõi trần đi… nghĩ vậy cho lòng nó thanh thản. Mà về vụ cậu út chết, công an điều tra ra chưa hả con?

Nhắc tới chuyện này, Cỏ lại thấy rầu rĩ:

– Dạ vẫn chưa, con nghe chồng con nói, nếu điều tra thêm một tháng nữa mà vẫn không tìm được hung thủ… chắc có thể sẽ kết án là chết đuối.

Ông nội Báu đưa mắt nhìn về phần mộ trước mặt, trong lòng ông cũng dâng lên một nỗi chua xót rất khó diễn tả bằng lời. Chết oan, thằng bé này rõ ràng là chết oan… vậy mà lại không thể tìm ra được hung thủ!

Nói chuyện thêm vài câu nữa, Cỏ thấy khá trễ nên xin phép về trước, mà ông nội Báu cũng chưa có ý định về nhà ngay, vậy nên lúc này ông mới nói với Cỏ là cho ông ngồi đây thêm chút nữa rồi ông về. Cỏ cũng không dám khuyên ông đi về, mà cô cũng ngại khi để ông ngồi đây một mình, cô lúng túng cả buổi không biết phải làm sao. Ông nội Báu biết rõ là cháu dâu đang khó xử, vậy nên ông luôn miệng bảo cô cứ để kệ ông, không cần lo, ông là người ở vùng này nên không phải sợ ông có chuyện gì. Hết cách, Cỏ chỉ đành nghe theo, trước lúc cô đi về cô còn dặn dò ông nên về sớm vì ở đây buổi chiều khá là vắng vẻ. Lúc ra đến đường lớn, Cỏ vẫn cứ quay đầu nhìn lại mãi, cũng chẳng hiểu sao, cô lại cảm thấy ông lão này có chút gì đó rất là đặc biệt…

Lão Thọ nhìn thấy mợ Ba rời đi được một đoạn khá xa, ông ấy lúc này mới thong thả đi về phía ông nội Báu. Đem vào cho ông Báu ly nước sâm mát, ông Thọ lúc này mới khẽ hỏi:

– Lão gia, ông thấy mợ Ba thế nào? Có vừa ý ông không?

Ông nội Báu hớp một hơi nước sâm, ông tạm thời chưa muốn đưa ra kết luận.

– Cũng được, nhưng để coi coi thế nào nữa, cũng chưa nói được gì đâu, chỉ mới gặp có một lần…

Lão Thọ ngồi bên phía đối diện, ông ấy nhìn ông chủ nhà mình, tiếp tục hỏi:

– Vậy về chuyện kia… lão gia định sẽ giải quyết thế nào?

Ông nội Báu im lặng khoảng chừng vài giây, ông như suy nghĩ điều gì đó, lát sau ông mới trả lời:

– Chuyện của hai đứa nó không phải nói bỏ là bỏ, tôi cũng không tin lắm về chuyện kia… đức năng thắng số đi… để coi ông tơ bà nguyệt se duyên cho tụi nó bằng sợi tơ dày hay là tơ mỏng. Nhưng mà coi bộ thằng Long không dễ bỏ cuộc đâu… lão Thọ… ông dám cá cược với tôi không?

Lão Thọ khẽ nở nụ cười, ông ấy đáp:

– Cược với ai thì cược chứ cược với lão gia… tôi đây không dám. Chẳng qua là tôi cũng không muốn cậu Long cứ luôn cô độc một mình… thiệt lòng tôi vẫn mong mợ Ba sẽ có thể ở bên cạnh suốt đời bầu bạn với cậu Long. Còn về chuyện chết yểu gì đó, tôi thật lòng không muốn tin.

Ông nội Báu tiếp lời:

– Yểu mệnh hay không thì tôi không chắc, chỉ sợ là con nhỏ cản mệnh thằng Long… cái đó mới là điều đáng để tôi lo nghĩ. Nhưng mà thôi, để một thời gian nữa coi coi thế nào, bây giờ chưa nói được gì đâu.

Dừng khoảng chừng vài giây, ông nội Báu lại hỏi, lần này là hỏi vào vấn đề chính:

– Ông đã gọi cho thằng Lệnh chưa? Nói nó tới gặp tôi?

Lão Thọ gật đầu:

– Dạ rồi lão gia, sau khi đi làm về, ông chủ sẽ tới.

Nhắc đến con trai mình, ông nội Báu thoáng cảm thấy khó chịu trong lòng. Lại nhìn về phía mộ phần của Út Bảo, trong lòng ông đúng là ngũ vị tạp trần, đủ thứ loại cảm xúc đang trộn lẫn cùng một lúc. Ông càng lúc càng không thể hiểu nổi đứa con trai này của ông đang suy nghĩ cái gì trong đầu. Nhà chỉ còn một đứa con trai và mấy đứa cháu, vậy mà tụi nó lại làm cho ông đau đầu tới không thể ngồi yên được. Nhất là thằng con trai lớn này, càng ngày càng sanh tật!

Nghĩ nghĩ, ông mới quay sang nói với lão Thọ:

– Ông kêu vợ thằng Lệnh… à mà thôi… ông đừng kêu… lát nữa ông về bên nhà… thông báo một tiếng là sáng mai tôi về tới… nhứt là phải nói cho con Vân biết… hiểu ý tôi chưa?

Lão Thọ gật đầu nghiêm túc:

– Dạ, tôi hiểu rồi lão gia!
__________________________
Ông Lệnh ngồi đối diện với ba mình, suốt từ nãy tới giờ ông chỉ biết cúi đầu im lặng, chưa phản kháng một lời nào. Ông nội Báu có phần phát hỏa, ông lớn tiếng, hỏi:

– Con nghĩ đất tổ tiên là đất gì? Là miếng đất con thích thì mua, không thích thì bán hả mà muốn để cho thằng Bảo chôn cất ở đó? Chuyện đó ba đã không muốn nói với con, vậy mà bây giờ con còn xin cho thằng Bảo được ghi tên vào trong gia phả… con bị điên rồi hả? Gia phả là cái chợ à, ai muốn ghi thì ghi, ai muốn tới thì tới?

Ông Lệnh thừa biết rõ là út Bảo sẽ không ghi tên vào trong gia phả được, chẳng qua là ông đã hứa với Tuyết Vân, ông không thể thất hứa.

– Con nghĩ… út Bảo nó sống ở nhà mình từ nhỏ tới giờ, mặc dù không phải con cháu họ Cao nhưng cũng được coi như là một nửa con cháu nhà…

Cắt ngang lời ông Lệnh, ông nội Báu quát lớn:

– Một nửa con cháu? Con nghĩ sao mà có thể nói được như vậy? Cái gì gọi là một nửa? Nó đến một cọng tóc cũng không phải là tóc nhà họ Cao, ăn nói lộng ngôn!

Biết ba mình đang rất tức giận, vậy nên ông Lệnh không dám nói thêm nữa, chuyện xin cho Út Bảo ghi tên vào trong gia phả nếu được thì được, không được thì thôi, ông cũng không phải là cố chấp đến cùng.

Ông nội Báu sẵn cơn giận, ông nói thẳng thừng:

– Con rồng phải ra con rồng, con chim phải ra con chim, chớ có cái chuyện giống rồng mà đẻ ra chim. Con Tuyết Vân cũng biết xin xỏ lắm đó, nó xin một mẫu đất cho thằng út Bảo làm nơi chôn cất khang trang như vậy vẫn chưa vừa ý nó à? Hay nó muốn tao đây phải công nhận thằng út Bảo giống như thằng An, là con trai của thằng Ba?

Ông Lệnh nói đỡ cho em dâu:

– Ba, cái này đều là ý của con… không liên quan gì tới Tuyết Vân.

Ông nội Báu cười lạnh:

– Không liên quan? Nói nghe dễ, con Vân nó không phải con Đào vợ mày… con Đào thì đơn giản, chứ còn con Vân thì bụng dạ khó lường. Ba cũng không hiểu được trước kia có cái gì mà hai anh em mày cùng thích một đứa con gái có dã tâm như vậy… Cũng may con Vân nó không phải là vợ của con đó Lệnh à!

Ông Lệnh rũ mắt, đối với ông, việc không cưới được người mình thương thì chẳng có gì là may mắn cả!

Nhìn thẳng vào con trai, ông nội Báu lại nói, lời nói lúc mềm lúc cứng vô cùng thuyết phục.

– Mặc dù ba không có ở nhà nhưng những chuyện xảy ra ở nhà, bà đều nắm rõ được. Không phải là ba không biết con luôn thiên vị cho con Vân và thằng An… Nói chung, con muốn thiên vị một chút thì ba cũng không có ý kiến gì. Nhưng ba không đồng tình cho con tiếp tay con Vân làm ra những chuyện sai trái ngang ngược. Và ba cũng yêu cầu con, kể từ nay về sau, con bớt đi cái thói dung túng cho con Vân qua mặt vợ con đi. Đứa nào lớn, đứa nào nhỏ, đứa nào chị, đứa nào em… vai vế rõ ràng không được lẫn lộn. Con Đào là bà Lệnh, là người có quyền quyết định mọi thứ, chứ không phải cái gì cũng phải thông qua con Vân một tiếng. Con thiên vị cho mẹ con con Vân như vậy… con có từng nghĩ tới cảm nhận của vợ con con chưa?

Dừng một vài giây, ông lại nói tiếp, ý tứ nghiêm nghị lạ thường:

– Duy Long nó đã từng hỏi ba, nó hỏi là nó và thằng An… đứa nào mới là con ruột của con, và nó có phải là con nuôi của con hay không? Lệnh à, thằng Long và thằng An đều là như nhau nhưng con nhìn thử coi, đứa nào thiệt thòi hơn đứa nào? Vợ con từ trước tới giờ luôn nhẫn nhịn vì nhà chồng, nó chịu thiệt thòi bao nhiêu? Nó thương tụi nhỏ như thế nào, ba nghĩ là ba không cần nói chắc con cũng biết. Ba thật lòng hy vọng con có thể nhìn ra được lỗi sai của mình, ba không muốn con đánh mất gia đình mình chỉ vì một thứ tình cảm hão huyền nào đó…

Ông Lệnh thập phần khó xử, ông im lặng trầm ngâm, suy ngẫm rất lâu trong lòng. Ông đúng thật là có phần quá đáng với vợ ông nhưng mà còn Tuyết Vân thì…

– Duy Long nó hỏi ba chuyện này lâu chưa?

Nghe con trai hỏi, ông nội Báu mới dịu giọng, ông đáp:

– Lâu. Lúc đó ba không muốn nói vì nghĩ con sẽ khó xử. Ba cũng không tin là con không nhìn ra được con Vân nó không hề thích Duy Long. Chuyện của Như Ý vợ thằng Long bị đánh oan, con coi thử coi là con Vân nó cố tình hay chỉ là vô tình? Về mấy tấm hình kia, con nghĩ là tự dưng có đứa rảnh rỗi đưa hình cho con Tròn à? Có phải mục đích đưa hình cho con Tròn là để thông qua đó gián tiếp muốn nói cho con Đào biết hay không? Đàn bà đã không xấu bụng thì thôi, một khi đã xấu bụng thì nham hiểm thâm độc không ai bằng…

Đôi mắt híp lại, ông nội Báu nhìn con trai, giọng ông sắc lạnh, nghiêm nghị vô cùng:

– Ba luôn nói thẳng với con về việc ba thiên vị cho Duy Long, vậy nên ba sẽ không đồng ý cho bất kỳ ai có hành động làm hại đến cháu của ba. Mà không chỉ riêng thằng Long, kể cả là con Trân, thằng Quý hay là thằng An đều như vậy, ba không muốn cuộc sống của mấy đứa cháu nhà họ Cao bị đe dọa. Giữa con Vân và Duy Long, ba chắc chắn sẽ chọn Duy Long vì nó là đứa cần được bù đắp từ tình cảm cho đến vật chất. Con đừng để ba phải rơi vào sự lựa chọn một mất một còn, nếu một ngày nào đó bắt buộc phải lựa chọn… vậy thì nhà họ Cao này sẽ chỉ còn duy nhất một đứa con dâu… đó chính là con Đào… con nghe rõ chưa?!

Yêu thích: 4.2 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN