Ép Gả Cho Anh Chồng - Phần 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
626


Ép Gả Cho Anh Chồng


Phần 28


Tam gia ngồi cạnh bên nghe hai người kia nói chuyện, nghe loáng thoáng thì hình như có vẻ liên quan tới chuyện của út Bảo, vậy nên anh cũng muốn nghe thử xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào. Cỏ cũng nhìn ra được là Tam gia quan tâm tới, vậy nên cô liền kéo anh tới ngồi cùng. Mặc dù khi ngồi cùng bàn với Tam gia, Dư cứ rón rén kiểu gì ấy, nhưng vì đây là chuyện quan trọng nên cậu cũng bỏ qua nỗi sợ mà tiếp tục vào vấn đề chính.

Suy luận nghiêm túc, Dư nói:

– Người đàn ông tôi đụng trúng ở gần mộ của cậu Bảo… trên người anh ta có mùi trầm hương. Mà hồi chiều này tôi cũng ngửi được mùi trầm hương y như vậy trên người mợ Hai Thảo. Tôi nói có thể thôi nha… có thể là người giết út Bảo và mợ Hai nhà mình… có liên quan với nhau.

Cỏ và Tam gia nhìn nhau, vẫn là Cỏ lên tiếng trước:

– Ông nói vậy là rất có khả năng đó… tại vì lúc tôi đi tới mộ của út Bảo trước, tôi rõ ràng là nhìn thấy ở mộ của thằng bé có tới hai cái bóng người. Nhưng lúc mà tôi tới gần thì chỉ thấy có một mình chị Hai Thảo ở mộ mà thôi. Ông chơi chung với tôi đó giờ ông cũng biết mà, ban đêm mắt tôi khá nhạy, chuyện nhìn nhầm là hiếm dữ lắm.

Nói tới đây thì mọi chuyện gần như rõ ràng, Tam gia cũng đoán được một hai sự việc. Sắc mặt của anh nghiêm nghị hơn hẳn, anh nhìn Dư, hỏi:

– Vậy lúc cậu đụng trúng tên kia, cậu có thấy được mặt mũi của hắn không?

Dư nhíu mày im lặng một lúc khá lâu, lát sau, cậu mới lắc đầu, đáp:

– Thiệt ra thì… tôi không có kịp nhìn thấy được mặt mũi của hắn, nhưng mà trông hắn rất vội, vừa đụng trúng tôi là hắn gấp gáp chuồn đi mất tiêu. Lúc tôi ngửi thấy mùi xông hương, quay qua quay lại thì hắn đã không còn ở đó nữa. Tôi cũng ngó dáo dác khắp nơi coi hắn đi hướng nào nhưng mà tôi ngó không có kịp. Có thể là hắn sợ tôi nhìn thấy mặt hắn nên hắn mới chuồn nhanh, tôi nghĩ là vậy đó cậu Ba.

Cỏ gật gù, cô tiếp tục suy đoán:

– Tôi nghĩ nha, chắc tại vì thấy tôi đột nhiên tới mộ của Út Bảo, sợ bị phát hiện nên tên đó mới bỏ trốn. Rồi chắc trong lúc bỏ trốn gấp quá nên mới đụng trúng ông đó Dư… ông thấy đúng không?

Dư cũng đồng ý, cậu nói chắc nịch:

– Có thể là như vậy, cái tên này chắc chắn có liên quan tới cái chết của Út Bảo, tôi chắc luôn!

Suy luận của Cỏ và Dư rất hợp lý, mà Tam gia thì lại rất tin tưởng vào trực giác và linh cảm của vợ mình. Anh trầm ngâm hồi lâu, khoảng chừng vài giây sau, anh mới nghiêm giọng nhắc nhở:

– Cả hai người kể từ nay về sau nên cẩn thận một chút, một người thì nhìn thấy, một người thì giáp mặt… nếu tên kia đúng là kẻ đã giết Út Bảo, vậy thì rất có thể hắn cũng sẽ để ý tới hai người. Thời gian này đi đâu cũng nên đi nhiều người, tốt nhất đừng đi ra khỏi nhà trước khi bắt được tên kia.

Nói xong, Tam gia lại quay sang nói với Dư:

– Cậu để ý tới Như Ý một chút, nếu cô ấy quên thì còn có cậu nhắc nhở. Hai người đừng có ham chơi, cậu nhớ chưa?

Dư tất nhiên là nhớ rồi, cậu làm sao dám quên, Tam gia đã chỉ thẳng mặt cậu như vậy thì có chết cậu cũng không dám quên nhiệm vụ của mình. Mà với lại, cậu cũng có suy nghĩ giống như Tam gia vừa nói, không thể làm liều được, tên kia có thể đã nhớ được mặt của cậu rồi.

Cỏ ngồi bên cạnh Duy Long, nghe anh nhắc nhở như vậy, cô đột nhiên cảm thấy lo lắng, cô vội hỏi:

– Nghe sao thấy mùi nguy hiểm quá vậy cậu Ba?

Tam gia quay sang nhìn cô, anh khẽ gật:

– Ừm, tên hung thủ đã giết Út Bảo là ai chúng ta còn chưa biết, thủ đoạn của hắn lại quá bí ẩn, không để lại một dấu tích nào. Cẩn tắt vô áy náy, tôi không muốn chỉ vì một chút lơ là mà phải hối hận cả đời. Em cẩn thận, tôi chỉ không yên tâm về em…

Cỏ nhìn anh, tim đột nhiên lại đập mạnh đến lạ kỳ, cô biết anh quan tâm tới cô, cũng không phải vì cô là vợ của anh mà còn vì…

Thiệt tình, cô không biết nói sao nhưng cảm giác anh nhìn cô lúc này… thật sự nó lạ dữ lắm!

Tam gia thật lòng rất lo lắng cho Cỏ, anh cũng biết anh hơi thái quá trước chuyện này nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy khá là bất an, nhất là bất an cho Cỏ. Vì anh không thể lúc nào cũng ở nhà để bảo vệ cho cô, vậy nên việc để cô ở nhà một mình mới làm cho anh lo lắng nhiều tới vậy…

Sau khi tiếp nhận thông tin của Dư và Cỏ, Tam gia liền cho người theo dõi mợ Hai Thảo, chỉ cần mợ ấy ra khỏi nhà thì lúc nào cũng có người của Tam gia theo dõi phía sau. Hiện tại cũng chỉ có duy nhất một manh mối, không theo dõi sát sao là không được.

Mà cũng lạ lắm, mợ Hai Thảo thật sự không giống với người có liên quan tới tên sát nhân. Ngoài cái việc ngửi thấy mùi xông trầm hôm đó ra thì mợ không có bất kỳ biểu hiện nào là kẻ thông đồng với tên giết người nữa cả. Thật ra cũng khó nói là mợ Hai Thảo có phải là đồng phạm hay không, bởi vì hôm đó chỉ là nhìn thấy được bóng người chứ không phải bắt gặp tận mắt bọn họ có gặp nhau. Thôi cứ xem như còn nước còn tát, không dám chắc chắn cũng không dám lơ là!
__________________________
Ông nội Báu nhâm nhi tách trà, mắt ông dõi nhìn về phía vườn hoa bỉ ngạn, có chút tò mò, ông khẽ hỏi lão Thọ ở phía sau:

– Chú Thọ, bỉ ngạn này là của ai trồng? Tôi nhớ là ở nhà này có đứa nào thích trồng hoa trồng cây đâu nhỉ?

Lão Thọ cười cười:

– Dạ lão gia, là mợ Ba trồng, hết thảy cái vườn hoa đằng kia là mợ Ba tự tay trồng hết.

Ông nội Báu cảm thấy khá là ngạc nhiên, ông không nghĩ là Cỏ lại thích hoa bỉ ngạn này. Một đứa con gái mà thích trồng hoa, lại có kiên nhẫn tới như vậy… xem ra là người có chủ kiến, có lòng tin. Nhưng còn về truyền thuyết hoa bỉ ngạn này, có phải là quá buồn rồi không, cái con bé này…

Nghĩ nghĩ, ông nội Báu lại nói:

– Lão Thọ, chú nói thử xem, sao con bé Như Ý lại thích loài hoa này… có khi nào… chuyện cũ lại…

Lão Thọ vội cắt ngang lời của ông nội Báu:

– Lão gia, là ông suy nghĩ nhiều thôi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Cậu Ba tánh tình cương trực lắm, không giống như cậu Dũ, không sao đâu lão gia đừng lo.

Ông nội Báu gật gù, mặc dù lão Thọ đã nói như vậy nhưng ông vẫn cảm thấy lo lắng trong lòng. Thằng cháu nhà ông khác người quá, ông chỉ sợ là nó lại giống như con gái út của ông… vậy thì ông sẽ đau lòng tới chết mất. Một lần đau thương trong quá khứ, ông thật sự không thể chịu đựng thêm một lần nào được nữa.

– À lão Thọ, Duy Long có nhà không?

Lão Thọ lắc đầu:

– Cậu Ba đi từ nãy, chỉ có một mình mợ Ba đang ở trên phòng…

Ông nội Báu khẽ gật, tròng mắt tinh anh, lời nói chắc nịch:

– Chú hiểu ý của tôi rồi đúng không? Lát nữa kêu con bé lên gặp tôi.

– Dạ được, tôi hiểu rồi lão gia!
________________________________
Cỏ đang bận rộn chép Kinh Phật trong phòng, đột nhiên lúc này chú Thọ quản gia lên phòng tìm cô, còn dặn cô đầu giờ chiều xuống gặp ông nội có việc. Cô thầm nghĩ, sao lại vậy nhỉ, sao không phải là bây giờ gặp luôn mà phải để tới đầu giờ chiều?

Lúc cô tới gặp ông nội Báu , cô thấy ông đang bận tưới mấy chậu hoa ở trong vườn. Thấy cô tới, ông liền kêu cô ngồi xuống ghế đợi ông một chút, đợi ông tưới xong mấy chậu cây rồi ông sẽ nói chuyện với cô. Cỏ nghe vậy liền gật đầu vâng dạ, cô cũng không có gì bận nên chờ bao lâu cũng được.

Khoảng chừng mười phút sau, tưới xong mấy chậu cây, ông nội Báu mới thong thả đi tới chỗ cháu dâu. Ông ngồi xuống ghế, tự tay rót cho cháu dâu tách trà nóng, ông nhàn nhạt cất giọng:

– Con ở đây thấy thoải mái không? Có chỗ nào khó chịu?

Cỏ nhận lấy tách trà, cô vội đáp:

– Dạ, ở đây tốt lắm ông nội, con không có thấy chuyện gì không thoải mái hết á ông.

Ông nội Báu khẽ gật:

– Vậy thì tốt rồi, ông chỉ sợ con thấy không thoải mái… Bữa nay, ông kêu con xuống đây, thực ra là ông có chuyện muốn nói.

Cỏ nhìn ông nội chồng, chẳng hiểu sao cô lại có chút dự cảm không lành. Cô đặt ly trà xuống bàn, ngồi thẳng lưng, thái độ vô cùng thận trọng.

– Dạ, con nghe ạ.

Ông nội Báu cũng không dài dòng, ông nhìn thẳng vào mắt cháu dâu, giọng của ông khàn khàn nhưng vô cùng nghiêm túc:

– Con có biết lý do vì sao mà ông nhất quyết chọn con làm vợ cho Duy Long không?

Cỏ có nghe qua Tam gia nói, vậy nên lúc này cô liền lập lại y như lời của anh đã nói với cô:

– Dạ thì… Duy Long nói với con… vì ngày sinh của con đặc biệt phù hợp với số mệnh của anh ấy nên anh ấy mới cưới con. Có phải là vậy không hả nội?

Ông nội Báu khẽ gật:

– Thì thật là như vậy, ngày sanh của con tương khích với số mệnh của Duy Long trong kiếp này. Cũng bởi vì vậy nên ông mới nhất quyết đón con về đây, mặc cho con đã là con dâu của bà Lý. Mà con có muốn biết vì sao Duy Long lại cần con hay không?

Cỏ ngơ ngác, cô tròn mắt nhìn ông nội Báu, im lặng lắng nghe ông nói tiếp. Mà ông nội Báu cũng không để cô phải đợi lâu, ông khẽ giọng lên tiếng:

– Thằng Long vừa sanh ra đời đã là một đứa trẻ đặc biệt, nó sanh vào lúc 12 giờ trưa, ngày hôm đó là ngày dương và cái giờ nó sinh ra cũng là thời điểm dương khí mạnh nhất trong ngày. Từ nhỏ đã mang trong người dòng dương khí mạnh mẽ, mà người mang dương khí mạnh mẽ như thế này thì sống rất thọ, sống rất lâu. Nhưng có ưu điểm mạnh thì cũng sẽ có khuyết điểm cực kỳ yếu, đó chính là Duy Long sẽ rất khó lấy được vợ, bởi vì sẽ không có ai chịu nổi dương khí mạnh mẽ từ thằng bé. Trên người của Duy Long có ấn phù khắc chế dương khí, nếu không có ấn phù này… vậy thì cũng chưa chắc là mọi người có thể tiếp xúc được với nó về lâu về dài. Nhưng còn con thì khác, ngày sinh của con vừa vặn là vào ngày âm khí mạnh. Mà âm mạnh kết hợp với dương mạnh thì sẽ sinh ra âm dương hài hòa. Ở trên đời này, nếu không có con thì cũng sẽ không còn ai thích hợp với Duy Long hơn con nữa…

Cỏ ngớ người, đến giờ cô mới hiểu được lý do vì sao ông nội Báu lại cố chấp đón cô từ nhà bà Lý về đây để làm vợ Tam gia. Thú thực thì với điều kiện của Tam gia, anh ấy có dư sức cưới được một cô gái tốt hơn cô gấp ngàn gấp vạn lần. Thì ra ở trên đời này cũng có cái gọi là phù hợp nhất…

Chưa kịp cho Cỏ định hình lại, ông nội Báu đã tiếp tục lên tiếng, chỉ là lần này, lời nói và ý tứ lại khác hẳn với vừa khi, làm cho Cỏ chấn kinh tới mức không biết phải làm sao. Ông nói:

– Mặc dù con rất hợp với Duy Long nhưng số mệnh của con lại quá ngắn, ông sợ là con sẽ bị dương khí của thằng Long áp chế hết toàn bộ âm khí trong người con. Một lý do khác, cũng vì con đường sinh mệnh của con ngắn nên sẽ làm ảnh hưởng đến vận khí của Duy Long về lâu về dài…

Dừng đoạn, ông nội Báu nhìn thẳng vào cô, từng lời từng lời mà ông nói sau đây như dao nhọn cứa mạnh vào lòng cô vậy, khiến cho cô muốn thở cũng cảm thấy khó nhọc:

– Như Ý, mặc dù ông rất quý con nhưng ông thật sự rất tiếc… ông không thể giữ con ở lại bên cạnh Duy Long được nữa. Để tốt cho nó, mà cũng tốt cho con, ông nghĩ… con phải rời xa Duy Long… mãi mãi đừng xuất hiện bên cạnh nó nữa. Coi như là ông xin con… con phải rời xa nó… rời xa nó!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN