Ép Gả Cho Anh Chồng - Phần 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
612


Ép Gả Cho Anh Chồng


Phần 27


Cỏ bước gần tới mộ của Út Bảo, cô nhìn quanh một vòng, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy ai khác, chỉ thấy mỗi chị Thảo đang ngồi đốt giấy tiền vàng bạc trước mộ. Quái lạ thật, không thể nào có chuyện cô nhìn nhầm, làm sao lại như vậy được?!

Thấy cô đi tới, mợ Hai Thảo liền đứng dậy, đối mặt với em dâu, mợ quan tâm hỏi:

– Sao giờ này em còn tới đây? Trễ lắm rồi, có gì sáng mai ghé thăm mộ em nó cũng được mà.

Cỏ cười cười, cô vừa nói vừa chăm chú để ý quan sát:

– Dạ, hôm qua em đã hứa với thằng nhỏ mà bữa nay không tới em sợ út Bảo nó buồn. Mà chị Hai ra đây lâu chưa, chị đi một mình hả?

Mợ hai Thảo gật đầu, vì ánh sáng không đủ nên cũng không nhìn ra được ý vị gì trên gương mặt mợ ấy lúc này. Chỉ là theo như Cỏ cảm nhận được thì cô thấy chị dâu của mình… dường như là nói chuyện hơi run, không được tự nhiên cho lắm.

– À, chị đi một mình thôi hà.

Cỏ đặt túi bánh xuống trước mộ, cô lại hỏi:

– Bộ chị hông sợ hả chị Hai? Chà, chị Hai trông vậy mà gan lỳ dữ hen!

Mợ Hai Thảo cười cười, mợ ngồi chồm hổm bên cạnh Cỏ, vừa giúp cô sắp bánh ra đĩa, mợ vừa đáp:

– Sống ở đây riết cũng quen, với lại… chị sợ út Bảo ở đây một mình buồn.

Vì ở cự ly rất gần nên Cỏ có thể nhìn thấy rõ được ánh mắt buồn bã ảm đạm của chị dâu, và cô cũng thừa hiểu được là chị dâu mình thương đứa em chồng này nhiều như thế nào. Út Bảo chết, không chỉ có bà Ba Vân đau buồn như muốn chết đi sống lại, mà ngay cả chị Thảo cũng chẳng được yên ổn sống ngày nào. Mẹ chồng cô có nói với cô, kể từ lúc chị Hai Thảo về làm dâu tới giờ, Út Bảo là một tay chị ấy chăm sóc quan tâm tới. Vậy nên tình cảm của chị dành cho Út Bảo là vô cùng lớn, cũng không kém tình thương của bà Ba Vân là bao nhiêu…

Sắp bánh ra đĩa cúng cho Út Bảo, Cỏ canh lúc chị dâu cô đang thắp nhang, cô liền dạo một vòng xung quanh khu mộ. Cô gan lỳ lắm, bởi vì thể chất đặc biệt nên cô không sợ bóng đêm, lại cực kỳ nhạy bén trong bóng tối nên cô có khả năng quan sát khá tốt. Nhưng mà đúng thật là xung quanh đây không có ai, hoàn toàn là một màn đêm yên tĩnh.

– Ý, lại đây đi em!

Đang còn ngơ ngác thì Cỏ lại nghe được tiếng kêu lớn của chị dâu, cô xoay người nhìn sang, cô tròn mắt hỏi:

– Dạ, gì á chị Hai?

Mợ Hai Thảo ngoắc tay, mợ kêu:

– Lại đây với chị, đừng đi tùm lum coi chừng có rắn đó.

Gì chứ nhắc tới rắn là Cỏ sợ xanh mặt, cô nhăn mày, nhảy vọt một phát tới sát bên chị dâu, cô lo lắng kêu lên:

– Thiệt hông chị Hai? Có rắn hả?

Mợ Hai Thảo gật gù:

– Ờ, lúc chị tới đây chị có thấy nó nhưng đập không kịp, sợ là tối nó ra kiếm ăn rồi em đạp trúng bị cắn. Vùng núi mình ở đây rắn độc nhiều, cẩn thận một chút tốt hơn em.

Cỏ gật đầu lia lịa, cô sợ rắn, mà rắn độc thì cực kỳ sợ. Gì chứ gặp ma không chết, gặp quỷ cũng chưa chắc chết nhưng rắn độc mà cắn là ngủm củ tỏi ngay và luôn, ông bà muốn đỡ cũng khó.

Cúng bánh cho Út Bảo xong xuôi, phải gần 15 phút sau Dư mới chịu xuất hiện. Cậu ấy vừa chạy vừa thở hồng hộc, đi tới trước mặt Cỏ, cậu thở dốc, nói:

– Chạy mệt muốn chết! Bà cúng cậu Út chưa?

Mợ Hai Thảo thấy Dư thở phì phò, mợ cười cười, hỏi:

– Gì mà cậu chạy dữ vậy Dư?

Dư nhìn mợ Hai, cậu nói không ra hơi:

– Dạ tại tôi sợ để mợ Ba ở đây bả sợ nên tôi tranh thủ… nếu biết có mợ Hai ở đây thì tôi từ từ đi rồi. Quá trời mệt!

Cỏ cười lớn:

– Chứ hông phải ông sợ ma hả?

Dư phản bác:

– Tôi mà sợ ma, có mà bà sợ ma thì có.

– Ông sợ ma thì có, tôi rành ông quá mà.

– Bà đó…

Thấy hai đứa cãi nhau, mợ Hai Thảo đứng giữa liền can ngăn, mợ cười lớn, nói:

– Hai đứa như chó với mèo mà cũng làm bạn được, hay ghê. Thôi thôi, là chị sợ ma, chị sợ ma chứ hai đứa không có sợ ma, được chưa?

Mợ Hai Thảo nói tới vậy thì Cỏ với Dư mới không cãi nhau nữa. Ba người cùng ngồi lại thêm một lát rồi cũng kéo nhau trở về vì trời lúc này đã rất tối. Cỏ đi trước với chị dâu, Dư đi sau rọi đèn cho hai mợ chủ đi trước, suốt dọc đường cũng chỉ có Cỏ và mợ Hai Thảo nói chuyện, riêng Dư biết giữ ý tứ nên cậu không nói câu nào…

Cỏ nhịn đã lâu, bữa nay có cơ hội gặp riêng tư chị dâu, vậy nên cô cũng không kiêng dè gì, cô trực tiếp hỏi.

– Chị Hai, bữa đó thiệt là em đã nhìn thấy thím Ba đánh chị mà… sao chị không nói với em?

Mợ Hai khẽ cúi mặt, mợ im lặng hồi lâu, mãi một lát sau, Cỏ mới nghe mợ ấy trả lời:

– Mẹ chồng chị, bà ấy có ơn với chị… chị chỉ muốn đối xử tốt với bà… không nỡ làm bà buồn lòng. Với lại, bây giờ bà là mẹ chồng của chị, chị lại càng phải yêu thương bà nhiều hơn.

Cỏ đúng là không hiểu ơn nghĩa giữa bà Ba Vân và chị dâu mình là loại ơn nghĩa gì, nhưng cho dù ơn nghĩa có lớn lao tới như thế nào thì cô cũng không chấp nhận được chuyện bà Ba Vân hành hạ người khác như vậy…

– Em đồng ý với chị về chuyện mình sống phải biết ơn những người đã từng giúp đỡ mình, nhưng dù là có ơn lớn tới cỡ nào đi chăng nữa thì mình cũng nên đặt bản thân mình lên hàng đầu chứ chị. Biết ơn và lợi dụng, em hông nghĩ là chị Hai nhìn hông ra…

Dừng đoạn, cô lại tiếp tục nói:

– Em nói vậy hông phải vì ghét thím Ba đâu, em cũng hông hề muốn chia rẽ tình cảm mẹ con của hai người. Mà cái em muốn là muốn bảo vệ chị thôi, muốn chị đừng hiền lành quá mà để bản thân mình chịu thiệt. Chị cứ như vậy hoài, sau này sinh con… làm sao bảo vệ được con mình hả chị?

Mợ Hai Thảo thoáng khựng người, chỉ là nếu không tinh ý thì sẽ không nhìn ra được sự run rẩy phát ra từ bả vai của mợ Hai. Mợ Hai Thảo bước tiếp song song bên cạnh Cỏ, giọng của mợ khàn khàn, không rõ được cảm xúc:

– Chị biết mà… nhưng có lẽ… chị sống ở nhà mình không được lâu nữa đâu. Chị chỉ không muốn gây thêm rắc rối cho anh An, không muốn gieo tiếng xấu cho mẹ…

Cỏ giật mình, cô tròn mắt quay sang nhìn chị dâu, giọng cô gấp gáp:

– Chị Hai… sao chị lại không ở đây nữa?

Mợ Hai Thảo cũng quay sang nhìn em dâu, nửa đùa nửa thật, mợ cười nhạt, nói:

– Thì chị nói vậy đó mà, tại vì anh Hai có thể sẽ lập nghiệp ở chỗ khác, chị lấy chồng thì theo chồng… ý chị là vậy đó.

Mặc dù chị Thảo đã nói như vậy nhưng Cỏ vẫn cảm thấy chị dâu mình thật sự là có gì đó rất là không ổn. Lời giải thích nghe thì rất hợp lý đó nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác rằng câu trả lời kia không phải là câu trả lời thật lòng của chị Thảo.

Cả hai sau đó cũng không tiếp tục nói về chuyện của mợ Hai Thảo nữa, một phần vì mợ Hai đã nói sang chuyện khác, ý tứ không muốn nhắc tới chuyện đã qua của mình. Mà mợ Hai đã như vậy nên Cỏ cũng không dám nhiều lời, vì dẫu sao cũng là chuyện riêng của chị ấy, đâu phải chuyện của cô…

Về tới nhà, sau khi đợi mợ Hai trở về phòng, Dư liền nháy mắt ra hiệu cho Cỏ lên phòng trước, lát nữa cậu sẽ lên sau, cậu có chuyện muốn nói với cô. Mà vừa vặn là Cỏ cũng có chuyện cần nói, là chuyện rất rất quan trọng…

Chạy vọt lên phòng, Cỏ cứ tưởng Tam gia đi làm chưa về, ấy vậy mà anh đã về được một lúc. Nhìn thấy anh đang ở trong phòng, Cỏ liền nở một nụ cười, cô nói:

– Cậu Ba… lát nữa Dư lên đây cậu mở cửa dùm em nghen, em đi tắm cái là ra liền.

Tam gia nhìn nhìn cô, thấy cô gấp gáp vội vàng, anh liền hỏi:

– Sao gấp gáp vậy? Lại chuyện gì?

Cỏ đi tới trước mặt anh, cô bỉu môi bất mãn nói với anh:

– Cậu lúc nào cũng hỏi em “lại chuyện gì”, làm như em ăn no rồi tối ngày chỉ biết kiếm chuyện với người ta vậy.

Tam gia nhướn mày, anh giữ lấy cổ tay cô rồi kéo cô ngồi lên đùi anh, giúp cô vén mấy lọn tóc rối, anh cười yêu chiều, nói:

– Em mà không gây rối? Tối ngày chỉ biết tụ họp với đám con bé Nhí, cậu Dư là giỏi. Chạy nhảy tối ngày, có khi nào chịu ở yên trong phòng đâu.

Cỏ hếch mũi, cô nói:

– À, ra là cậu muốn em ở trong phòng hằng ngày ngoan ngoãn chờ cậu về chứ gì?

Tam gia sẵn giọng:

– Vậy cũng tốt chứ có làm sao, thà là như vậy còn hơn để em chạy lung tung khắp nơi, tìm em phát mệt.

Cỏ lườm nguýt nhìn anh, cô lấy tay chọc chọc vào ngực anh, cô thấp giọng, lí nhí nói:

– Cậu suy nghĩ như vậy là biến thái lắm đó, bỏ nghen chưa, bỏ suy nghĩ đó nghen!

Tam gia nhìn cô vợ nhỏ đang ngồi trong lòng mình, càng ngày anh càng cảm thấy cô rất đáng yêu, cũng rất rất phù hợp với tính cách của anh. Quả thật sống gai góc riết cũng nhàm chán, đột nhiên ở đâu nhảy ra một cô gái hoạt bát nhỏ nhắn như thế này, bảo anh không cưng chiều cô thì thật sự là không được mà.

Ôm lấy eo cô, ngửi được mùi mồ hôi cỏ cây nhàn nhạt, anh không chọc ghẹo cô nữa, liền thả cho cô đi tắm. Nhìn vợ nhỏ nhà mình đi đứng hùng hùng hổ hổ, anh chỉ biết ngồi đây lắc đầu cười thầm. Sao con gái gì mà năng động như con trai vậy, thiệt là khổ cho anh mà!

Lúc Cỏ tắm ra đã thấy Dư ngồi uống nước trà từ lúc nào, chẳng qua là khác với khi ở chung với cô, cậu bạn của cô lúc này lại đột nhiên trở nên im lặng lạ thường. Cỏ nhìn nhìn cậu bạn, lại nhìn sang Tam gia đang ngồi gần đó… à thì ra là do có Tam gia ở đây nên Dư mới yên tĩnh khép nép như thế này, bảo sao…

Cô cười tủm tỉm đi tới ngồi xuống gần Dư, cô thấp giọng, hỏi đểu:

– Ủa sao im ru vậy, đừng nói ông sợ Tam gia nha?

Dư rất nghiêm túc, cậu buông tách nước xuống, mắt dáo dác nhìn quanh, giọng nhỏ xíu:

– Chứ bà tưởng chồng yêu nhà bà hiền lành lắm hả, ổng im re từ nãy tới giờ, làm tôi rén quá đâu dám nói gì.

– Thiệt hả? Mà anh ấy thấy vậy chứ hiền mà, hông tin ông nói chuyện thử coi.

Dư nghe vậy liền ngước mắt nhìn về phía Tam gia, vừa vặn Tam gia cũng đang nhìn về cậu. Đối diện với đôi mắt tinh anh của Tam gia, Dư sợ tới rụt cổ, cậu quay ngoắc lại nói với Cỏ:

– À hiền lắm, hiền lắm… hiền với bà thôi chứ với tôi ổng là vương là chúa đó. Thôi thôi đừng có xúi bậy, tôi còn muốn sống thọ thêm mấy chục năm nữa cơ.

Cỏ biết Dư hơi khép nép trước Tam gia, vậy nên cô cũng không chọc ghẹo bạn mình nữa. Vào chủ đề chính, cô nghiêm túc hỏi:

– Vừa nãy ông thấy gì hả? Phải không?

Dư cũng bắt đầu nghiêm túc, cậu gật đầu, nói:

– Ừ, lúc tôi đi tới mộ tìm bà, tôi có đụng trúng một người…

Cỏ nhíu mày nhìn bạn mình, cô nghi ngờ hỏi:

– Là đàn ông đúng không? Có mặc áo khoác?

Dư ngạc nhiên, giọng của cậu lớn hơn thường khi:

– Sao bà biết? Bà gặp rồi hả?

Cỏ lắc đầu, cô nói:

– Chưa gặp giáp mặt đâu nhưng lúc nãy tôi tới mộ của út Bảo, tôi có nhìn thấy bóng của người này. Nhưng mà lạ một chỗ là lúc tôi đi tới mộ thì chỉ thấy có một mình chị Hai ở đó mà thôi…

Dư thoáng trầm ngâm, cậu im lặng một lát, đột nhiên lúc này cậu lại nói:

– Mà khoan đã, có phải hồi nãy bà cũng ngửi được mùi…

Cỏ cắt ngang lời bạn mình, cô lúc này reo lên:

– Ờ đúng rồi, tôi cũng định nói với ông chuyện này. Tôi có ngửi được mùi xông trầm… là mùi xông trầm… mùi này ở trên…

Dư đưa tay ngăn không cho Cỏ nói ra hết, cậu nhếch môi, mắt nhìn híp lại, biểu cảm nghiêm nghị lạ thường, cậu nói rõ ràng từng chữ một:

– Mùi xông trầm mà bà ngửi được, một là ở trên người tôi, còn hai là… ở trên chính người của mợ Hai Thảo!

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN